← Quay lại trang sách

Chương 12-4 từ bắc kinh tới bắc bình4

Sắc mặt lão cung nữ trở nên hết sức khó coi, tiểu Quận vương ngăn bà ta lại để đề phòng bất trắcDiệp Khắc Nan lấy hộp gỗ ra, trên hộp có một ổ khóa bằng đồng. Anh hỏi lão cung nữ về chìa khóa, đương nhiên không nhận được bất cứ một câu trả lời nào. Tần Bắc Dương cẩn thận xem xét ổ khóa, trước đây anh từng tự học kỹ thuật làm khóa, còn học đến mức dùng dây thép mở khóa một cách thuần thục. Hộp gỗ mở ra, bên trong là một quyển sổ nằm dưới một lớp tro bụi thật dày, như tro cốt phả thẳng vào mặt. Anna nhíu mày, Tần Bắc Dương cẩn thận mở quyển sổ ra, chữ nhỏ chi chít dày đặc, còn có rất nhiều hình vẽ tròn méo nguệch ngoạc, chữ khó đọc như gà bới, hiển nhiên là bản chép tay của một thái giám có trình độ không được cao. Tần Bắc Dương tiện tay lật một trang, nhẹ giọng đọc thành tiếng… “Trước lúc Thái hậu nhập quan đã trải một lớp đệm gấm dưới đáy quan tài, lại rải một lớp ngọc trai lên tấm đệm, trên lớp ngọc trai lại phủ thêm một tấm đệm mỏng thêu chuỗi hạt Phật giáo. Trước đầu đặt lá sen xanh biếc, dưới chân đặt một đóa hoa sen Bích Tỉ. Đặt xong mới nâng Thái hậu vào. Hai chân dẫm lên hoa sen, lá sen trên đỉnh đầu. Thân mặc lễ phục tơ vàng đính hạt lộng lẫy, ngoài khoác áo thêu hoa đính ngọc, lại dùng chuỗi ngọc trai quấn quanh thân, lại lấy 18 bức tượng Phật bằng ngọc đặt dưới cánh tay. Bảo vật là do cá nhân hiếu kính, không ghi tên người tặng. Mọi người đặt xong, mới đắp chăn vàng Đà La lên người. Đầu đội mũ ngọc trai, bên cạnh được xếp đặt tượng Phật bằng vàng, ngọc, phỉ thúy, tổng cộng 108 bức. Bên cạnh mỗi chân đặt một quả dưa hấu, hai quả dưa gang, đào, mận, hạnh, táo, và các bảo vật tổng cộng 200 món. Sau lưng bên trái có một ngó sen ngọc, có lá sen, hoa sen. Sau lưng bên phải có một cây san hô. Đặt ngọc ngà châu báu vào các khoảng trống, sau khi lấp đầy lại phủ một lớp chăn ngọc. Đang chuẩn bị đắp thì Đại công chúa đến, xốc chăn ngọc lên, lấy ra tám con tuấn mã bằng ngọc, tượng mười tán vị La Hán bằng ngọc, đặt bên cạnh mu bàn tay rồi mới đắp chăn lên, đến đây lễ liệm đã hoàn tất” Tần Bắc Dương đọc đều đều không nhanh không chậm, sắc mặt lão cung nữ đã tái nhợt như thể quan tài Thái hậu Từ Hy đang hiện lên ngay trước mặt. Ánh mắt tiểu Quận vương và Diệp Khắc Nan đều nghiêm trọng nặng nề, ngay cả thú trấn mộ Cửu Sắc cũng ngồi trên mặt đất với vẻ uy nghiêm, như thể một lần nữa trở lại địa cung lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Chỉ có Anna khó hiểu thắc mắc: “Sao trong quan tài lại bỏ nhiều dưa hấu, dưa gang, đào, mận, hạnh, táo như vậy? Người chết đâu có ăn được, không sợ nhanh chóng hư thối bốc mùi sao?” “Đây cũng không phải trái cây thật mà là tác phẩm điêu khắc bằng phỉ quý, ngọc thạch hiếm có trên đời” Tiểu Quận vương phổ cập kiến thức cho Anna, dù sao cũng là bạn học cùng khoa Lịch sử trường Đại học Bắc Kinh: “Năm xưa Thái hậu Từ Hy từng ban cho cha tôi một khối dưa hấu bằng phỉ thúy, ngoài là ngọc bích trong là ngọc tím, cắt ra ở giữa, hạt dưa đen nhánh, như một tuyệt phẩm của tạo hóa, trị giá mười vạn lượng bạc trắng” “Rốt cuộc quyển sổ này là gì?” Lý Hưng Thịnh lại lấy dao găm ra, lần này Tần Bắc Dương không ngăn cản nữa. Lão cung nữ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, chỉ có thể nói rõ ngọn ngành: “Trước lúc hạ táng Lão Phật Gia, đại thái giám Lý Liên Anh đã ghi ra danh sách vật bồi táng, lão Hà nhà chúng tôi lén chép ra một bản, chính là quyển sổ này. Ta đã nói cái này sẽ rước lấy họa sát sinh, khuyên ông ấy sớm đốt đi nhưng ông ấy không nghe, còn giấu trong xà nhà, ôi…” “Danh sách vật bồi táng của Thái hậu Từ Hy!” Tiểu Quận vương nhìn đăm đăm: “Những thứ được ghi lại trong quyển sổ rách này có giá trị vô giá đấy” Tần Bắc Dương lại mặt mày dửng dưng, anh là người đã từng nhìn thấy năm trăm tấn vàng ròng, cho nhiều vàng bạc châu báu hơn nữa chồng chất trước mặt anh cũng chỉ xem như rác rưởi, huống chi chỉ là mấy con chữ trên trang giấy? Cho nên cứ tự đọc tự nghe như vậy… “Chăn gấm tơ vàng trị giá tám vạn bốn ngàn lượng, khảm một trăm viên Bát Phân Châu, ba trăm linh bốn viên Lục Li Châu, một vạn năm trăm viên Mễ Châu, mười tám khối Hồng Lam Bảo Thạch nặng bốn chỉ, sáu mươi bảy khối nhỏ, hai khối ngọc lục bảo năm phân, bích tỉ, bạch ngọc tổng cộng hai trăm linh ba khối, Lược Cổ Châu trị giá tám mươi lăm vạn bốn nghìn hai trăm lượng, bảo thạch ước tính bốn vạn hai nghìn lượng. Đệm đính chuỗi ngọc Phật hai vạn hai nghìn lượng, hai chuỗi ngọc trai một ngàn ba trăm hai mươi viên, giá trị ước tính hai vạn hai nghìn hai trăm lượng. Lá sen phỉ thúy trên đỉnh đầu nặng hai mươi hai lượng năm chỉ bốn phân, giá trị ước tính tám mươi lăm vạn lượng. Hoa sen bích tỉ dưới chân nặng ba mươi sáu lượng tám chỉ, ước tính bảy mươi lăm vạn lượng. Trên người mặc hai bộ áo choàng đính chuỗi ngọc, giá thêu tám nghìn lượng, dùng bốn trăm hai mươi viên ngọc lớn, một nghìn viên châu vừa, bốn nghìn năm trăm viên ngọc nhỏ. Tổng cộng một ngàn một trăm ba mươi lăm khối bảo thạch, trí giá một trăm hai mươi vạn lượng. Đeo ba chuỗi hạt, hai chuỗi ngọc, một chuỗi hồng thạch, trị giá ước tính hai trăm bốn mươi lăm lượng. Mười tám chuỗi tử châu được chế tạo thủ công tổng cộng tám trăm viên, ba mươi lăm khối bảo thạch, ước tính mười chín vạn lượng. Chăn vàng Đà La rải tám trăm hai mươi viên ngọc, trị giá mười sáu vạn lượng. Mũ miện có giá chế tác là năm vạn năm nghìn lượng, dùng một viên ngọc lớn nặng bốn lượng, giá trị ước tính một ngàn vạn lượng…” Nói đến hạt ngọc lớn trị giá một ngàn vạn lượng bạc trắng, cằm của tiểu Quận vương như muốn rớt ra: “Trời ơi là trời! Sợ là giá trị của viên kim cương lớn nhất thế giới trên vương miện Anh Quốc – ‘Ánh Sáng Ngọn Núi’ cũng chưa tới một ngàn vạn lượng bạc trắng nữa ấy chứ?” “Lão Phật Gia thích nhất mấy thứ này, ngọc trai, mã não, bích tỉ, phỉ thúy, vàng bạc châu báu…” Lão cung nữ nói như máy hát: “Sau khi Lão Phật Gia thăng thiên, có bảy cung nữ thân cận tắm rửa cho bà, mặc trang phục khâm liệm, phủ khăn che mặt cho bà, sau khi xong việc, dụng cụ tắm rửa đều phải đem đi chôn, tôi là một trong số bảy cung nữ đó. Dưa hấu, dưa gang phỉ thúy đều là tôi tự tay đặt xuống bên cạnh Lão Phật Gia” Tần Bắc Dương hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một cái, đọc đến đoạn cuối cùng… “Hơn ba mươi năm từ khi Đông Lăng hoàn công cho tới lúc khép lại, hàng vạn bảo vật lục tục được đặt trên mặt đất địa cung. Sau khi bảo vật được đặt vào quan tài, trong quan tài vẫn còn khoảng trống, lại trút bốn thăng* ngọc trai, 500 viên trân châu lớn tám phân, 2200 viên ngọc trai ba phân; Hồng Lam Bảo Thạch và Ngọc Lục Bảo tổng cộng 2200 khối, ngọc trai và đá quý lấp đầy khoảng trống trị giá 223 vạn lượng bạc trắng…” *Thăng (hoặc thưng): đơn vị đo trọng lượng thời cổ, 1 thăng bằng 1 lít. Những lời này khiến người ta có cảm giác như trong phòng chất đầy ngọc ngà châu báu, thi thể của Thái hậu Từ Hy biến thành một viên kim cương khổng lồ, hào quang vạn trượng chói mù cả mắt. Tần Bắc Dương đọc xong tất cả bảo vật trong sổ sách, lập tức tính ra tổng giá trị vàng trắng: 116830000 lượng! “Bằng một phần tư khoản bồi thường năm Canh Tý” Diệp Khắc Nan đột nhiên đấm vào vách tường, nhớ tới năm đó bọn họ cứu được trăm vạn lượng bạc trắng khoản bồi thường Canh Tý ngay dưới móng vuột của thú trấn mộ Ác Long tại núi Đạt Ma – Đông Hải, so với số bảo vật trong lăng mộ của Thái hậu Từ Hy chẳng qua chỉ là một con số lẻ: “Lúc ấy kho bạc cả nước không có đủ bảy ngàn vạn lượng bạc trắng, biết bao nhiêu dân chúng chỉ vì một lượng bạc mà chết đói đầu đường” “Biết bao tàu chiến Bắc Dương đều nằm trong quan tài của Thái hậu Từ Hy! Thứ chôn chung với mụ đàn bà này chính là vận mệnh quốc gia đấy! Triều Thanh không diệt vong mới lạ!” Tần Bắc Dương thầm nghĩ đây còn chưa kể tới giá trị của thú trấn mộ mà cha anh chế tác cho Thái hậu Từ Hy đâu đấy? Nhưng chuyện tuyệt mật như thế này, sổ sách cũng không đời nào ghi lại. Tiểu Quận vương lại nói với lão cung nữ: “Thím đừng sợ, chúng tôi đều là do Nhiếp chính vương Tái Phong lão gia phái tới, mục đích là bảo vệ lăng tẩm của Lão Phật Gia, xin hỏi người bắt Hà công công trông như thế nào? Chúng tôi đi cứu ông ấy trở về” Lão cung nữ xụi lơ trên giường đất: “Một gã đàn ông có vết sẹo trên mặt” “A Hải!” Tần Bắc Dương đấm vỡ cái bàn bên cạnh. Diệp Khắc Nan đưa cho lão cung nữ mấy đồng bạc xem như bồi thường, lại viết cho bà ta một tờ biên lai rồi mang sổ sách ghi chép vật bồi táng của Thái hậu Từ Hy đi, nói mình không phải cường đạo nhưng quyển sổ này cần phải đưa về kho hồ sơ tuyệt mất của chính phủ Dân Quốc. Mọi người rời khỏi thôn Quan, ước định sáng mai sẽ xuất phát tới Đông Lăng.