Chương 13-3 Từ Bắc Bình tới Đông Lăng
AHải giới thiệu Tiểu Mộc và lão thái giám Hà Thường Tại cho Tôn Điện Anh, ca ngợi Tiểu Mộc là kỳ tài giới trộm mộ, trên đời không có ngôi mộ nào mà hắn không mở được. Tiểu Mộc khiêm tốn đáp lại hai câu, nói Càn lăng của Võ Tắc Thiên và Hoàng lăng của Tần Thủy Hoàng là nơi cả đời hắn cũng không dám nghĩ tới. A Hải ghé sát mặt hắn nói: “Trước mặt Tôn Đại soái, cậu cứ yên tâm lớn mật mà làm, đào lăng mộ của Thái hậu Từ Hy, cậu chính là anh hùng trộm mộ vĩ đại nhất từ xưa tới nay, đám đồ tử đồ tôn giới trộm mộ sau này đều sẽ coi cậu là tổ sư gia”Tôn Điện Anh thưởng nóng cho Tiểu Mộc hai trăm đại dương ngay tại chỗ, còn nói đêm nay sẽ thưởng hai cô em xinh đẹp cho hắn, Tiểu Mộc đỏ mặt từ chối. A Hải lại kéo lão thái giám Hà Thường Tại: “Vị Hà công công này tham gia toàn bộ quá trình hạ táng Thái hậu Từ Hy, chỉ có lão biết cửa mộ ở đâu, cũng chỉ có lão mới biết trong địa cung ẩn giấu bao nhiêu bảo bối” Tôn Điện Anh theo thường lệ thưởng cho lão thái giám hai trăm đại dương xong mới chợt nhớ ra bộ phận bên dưới của lão già này đã không còn, nên mới tránh được bước ban thưởng cho hai cô em xinh đẹp theo đúng quy trình. Hà Thường Tại đã xụi lơ trên mặt đất, dập đầu như giã tỏi. Không phải dập đầu cho người sống trước mắt mà là dập đầu với người chết trong lăng mộ này và lăng mộ bên cạnh. Tôn Điện Anh kéo tay A Hải đi ra khỏi điện Long Ân: “A Hải huynh đệ, cậu xem trên mặt cậu có vết sẹo, mà mặt tôi lại toàn là vết rỗ, hai ta thật sự đúng là trời sinh một đôi, số mệnh đã định sẵn chúng ta phải cùng chung tay làm nên nghiệp lớn” Đi ra khỏi cầu đá ba vòm của lăng mộ Từ An là tới lăng mộ Từ Hy ở ngay bên cạnh, cũng có một cây cầu đá ba vòm. Trong tháp bia có một tượng rùa Bí Hý, bốn góc bệ đá được khắc hình cua, rùa, tôm, cá. Mai rùa nâng một tấm bia đá to lớn, khắc thụy hiệu của Thái hậu Từ Hy bằng cả chữ Mãn và chữ Hán: “Hiếu Khâm Từ Hy Đoan Hựu Khang Di Chiêu Dự Trang Thành Thọ Cung Khâm Hiến Sùng Hy Phối Thiên Hưng Thánh Hiển Hoàng hậu” Đây là thụy hiệu dài nhất trong số các hoàng hậu Triều Thanh, đáng tiếc mới được ba năm Đại Thanh đã xong đời. Lão thái giám Hà Thường Tại đang quỳ dập đầu, A Hải lại nhổ một bãi nước bọt xuống đầu Bí Hý. Xuyên qua Long Ân Môn là tới điện Long Ân nguy nga tráng lệ. Lão thái giám vừa đi vừa dập đầu, đụng tới thềm đá Phượng ở trên Rồng ở dưới lại dập đầu càng mạnh hơn, như thể Lão Phật Gia vẫn đang ngồi chễm chệ trong điện Long Ân. Trước điện có hạc và nai bằng đồng mạ vàng, ngụ ý “lộc hạc đồng xuân”. A Hải và Tôn Điện Anh đi vào điện Long Ân, trước mắt là vàng ngọc rực rỡ, khiến đám binh sĩ chảy cả nước dãi. “Lăng tẩm của Lão Phật Gia, mức độ xa hoa phải hơn cả Tử cấm thành, có thể nói vàng, gỗ, đá đều là có một không hai. Tôi nói về vàng trước, điện Long Ân và những điện thờ phụ phía Đông và phía Tây đều dùng vàng lá, lên tới hơn bốn ngàn năm trăm lượng, vẽ hơn hai ngàn bốn trăm con rồng vàng, trên sáu mươi tư cây cột là bàn long bằng đồng dát vàng. Định Đông lăng tuy không phải lăng tẩm của hoàng đế nhưng phí tổn lại vượt xa tất cả các Đế vương triều Thanh, mọi nguyên vật liệu đều là tốt nhất, đá cẩm thạch trắng của vách tường Kinh Tây, đá Đại Lý của Đại Lý – Vân Nam, gạch vữa trong suốt của Lâm Thanh – Sơn Đông, còn có gạch vàng phết dầu cây du đồng…” Lão thái giám nói với giọng the thé: “Nói tới gỗ… Cột trụ trong đại điện đều được làm từ gỗ lê hoa vàng đảo Hải Nam, có thể nói là tấc gỗ tấc vàng” “Cả một đại điện gỗ lê hoa vàng?” Tôn Điện Anh cũng không phải hoàn toàn thất học, biết giá trị của gỗ lê hoa vàng, ngẩng đầu nhìn rường cột cao lớn, quả nhiên khí thế xa hoa. Lão thái giám lại nói: “Cuối cùng là đá… Lăng tẩm của Lão Phật Gia được làm bằng đá cẩm thạch tốt nhất, chạm khắc trên đá càng là tuyệt hảo. Ngài nhìn cái cột đá này mà xem, bên trên điêu khắc phượng hoàng, trong ngoài cột đều có một con rồng bay, là ‘Nhất Phượng Áp Nhị Long’ độc nhất vô nhị của Đại Thanh. Ngụ ý của nó chính là Lão Phật gia áp chế hai vị Hoàng thượng là Đồng Trị gia và Quang Tự gia. Năm đó, tôi từng thay mặt Lão Phật Gia tới đây giám sát công trình lăng tẩm, chính mắt nhìn thấy một thợ thủ công hoàng gia họ Tần tạo ra những bức điêu khắc cẩm thạch tinh xảo tuyệt đẹp này” A Hải khẽ chau mày: “Hà công công, thợ thủ công họ Tần mà ông nói, chẳng lẽ là thợ thủ công thuộc Phủ Nội vụ – Tần Hải Quan?” Hà Thường Tại khúm núm đáp: “Không nhớ rõ tên nữa, chỉ biết nhiệm vụ của hắn là tạo thú trấn mộ cho Lão Phật Gia, ở trong địa cung Định Đông Lăng suốt năm năm mới chế tác xong” “Thú trấn mộ?” Tôn Điện Anh trầm mặt: “A Hải huynh đệ, tôi nghe nói, phần lớn các lăng mộ đế vương đều ẩn giấu một loại vũ khí canh mộ. Tất cả những kẻ trộm mộ từng nhìn thấy loại bảo vật này đều đã bị nó giết chết…” A Hải xoay người hỏi: “Hà công công, ông có biết thú trấn mộ mà Tần Hải Quan chế tác trông như thế nào không?” “Đây là điều tuyệt mật của hoàng gia, chỉ có thợ thủ công và giám sát lăng mộ được biết. Ngày Lão Phật Gia hạ táng, mặc dù tôi cũng xuống địa cung nhưng lại chưa từng nhìn thấy thú trấn mộ” Tôn Điện Anh vuốt con rồng vàng trên cây cột: “A Hải huynh đệ, chẳng lẽ cậu từng gặp loại bảo vật này rồi?” “Vâng, không những gặp rồi mà còn có chút duyên phận!” A Hải bắt lấy tay Tiểu Mộc: “Cả ngươi nữa!” A Hải kéo bàn tay trái của hắn ra, chìa ra nửa ngón tay bị thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc đốt trụi lúc ở trong địa cung triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên từ mười năm trước. Có một phó quan vội vàng chạy lên bậc thang, ghé vào tai Tôn Điện Anh thông báo: “Tướng quân, đại biểu của quân Quốc Dân Cách Mạng từ Bắc Bình tới rồi” Tôn Điện Anh nhíu mày, những ngón tay gõ lên lan can cẩm thạch, hai sư trưởng bên cạnh bèn hỏi: “Đại ca, người tới không có ý tốt, gặp hay không gặp?” “Gặp!” Tôn Điện Anh rút găng tay ra, vỗ vào đùi mấy cái. “Gặp ở đâu đây? Nơi này có vẻ không thích hợp cho lắm?” “Gặp ngay tại đây! Trên điện Kim Loan của Thái hậu Từ Hy!” Tôn Điện Anh rất có bá khí kiêu hùng: “Nếu cứ giấu giấu diếm diếm, giấu đầu lòi đuôi sẽ chỉ khiến người khác nghi ngờ, không bằng cứ quang minh chính đại. Mọi người nhớ kỹ, chúng ta không phải thổ phỉ, cũng không còn là quân phiệt Bắc Dương mà là quân Quốc Dân Cách Mạng đường đường chính chính!” A Hải thấp giọng nói: “Tôn Đại soái, nếu có khách tới chơi, không bằng chúng tôi tránh đi chỗ khác?” Tôn Điện Anh gật đầu nói: “Cũng được, đỡ rước thêm phiền tới, Hải huynh đệ chịu ấm ức một chút vậy” A Hải và Trung Sơn trốn sau bức bình trong trong điện Long Ân. Tiểu Mộc và lão thái giám Hà Thường Tại bị giam trong điện thờ phụ phía Đông và phía Tây. Nhất là Hà Thường Tại, lão bị nhét một miếng vải vào miệng để tránh phát ra mấy tiếng kêu ma gọi quỷ, đánh thức Thái hậu Từ Hy đang yên nghỉ. Một sĩ quan trẻ tuổi bước vào điện Long Ân, vóc dáng cao lớn, bờ vai to rộng, lồng ngực ưỡn thẳng, mặc quân trang Bắc phạt đơn giản mộc mạc. Dưới chiếc mũ gắn huy chương Thanh Thiên Bạch Nhật che giấu một đôi mắt lạnh lùng nhưng lúc này đang bị đại điện gỗ lê hoa vàng hào nhoáng xa xỉ làm cho khiếp sợ. Nhưng anh ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ung dung thản nhiên đánh giá Tôn Điện Anh trên ngai vàng, thực hiện một động tác chào theo nghi thức quân đội, khẽ cúi đầu nói: “Tôi là Tề Viễn Sơn, đặc phái viên của Chính phủ Quốc Dân, phụng lệnh Thường tiên sinh từ Bắc Bình tới đây thương thảo với quân trưởng về việc cắt giảm quân số”