← Quay lại trang sách

Chương 14-1 Viễn Sơn và Trung Sơn

Tề Viễn Sơn đạp lên núi thây biển máu từ Từ Châu đánh thẳng tới Bắc BìnhTừ mùa xuân tới mùa hè, hai mươi tám tuổi đã là Sư trưởng, tham gia bảy chiến dịch. Các Sư trưởng đồng hành với anh ta đều là những danh tướng tương lai như Tiết Nhạc, Vệ Lập Hoàng. Trận chiến Tế Nam, Tề Viễn Sơn đích thân ra trận, trèo lên tường thành, buộc “tướng quân thịt chó” Trương Tông Xương phải chật vật bỏ trốn, để lại một “Đại Phong Ca” – “Đại pháo lên đạn bắn chết bọn chúng, oai phong bốn cõi về quê hương, dẹp yên cá lớn nuốt Phù Tang!”. Lần này Nhật Bản tấn công Tế Nam, tàn sát khắp chốn. Đội trưởng liên quân Nhật Bản đối đầu với Tề Viễn Sơn lần này là bạn học của anh ta thời còn học tập tại Trường Sĩ quan Lục quân, anh ta bèn dùng tiếng Nhật hô lên, hy vọng đối phương rút quân, đáng tiếc làm vậy chẳng khác nào bảo hổ lột da. Không lâu sau, Tề Viễn Sơn nhận được mệnh lệnh bất khả kháng, buộc phải rút quân, để lại sinh linh đồ thán. Quân Quốc Dân Cách Mạng vòng qua phía bắc Tế Nam, sáu tháng đã chiếm được Bắc Kinh, đổi tên thành Bắc Bình. Mấy ngày trước, Thường Khải Thân dẫn đầu các quan chức chính phủ Quốc Dân tới Bắc Bình, tế tự linh cữu tiên sinh Trung Sơn. Năm 1925, Tôn Trung Sơn qua đời ở Bắc Kinh, sau đó yên nghỉ tại chùa Bích Vân – Hương Sơn. Tề Viễn Sơn tham gia nghi thức tế tự, chẳng hiểu sao lại nhớ tới Tần Bắc Dương… Anh em tốt chỉ nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, chẳng phải là những ngày sống tạm ở chùa Bích Vân sao? Thường Khải Thân không quên Tôn Điện Anh đang đóng quân tại Đông Lăng, bèn phái Tề Viễn Sơn làm đặc phái viên đi thị sát. Tề Viễn Sơn dẫn theo một đội kỵ binh rời khỏi Bắc Bình, đi qua huyện Kế rồi tới Tuân Hóa. Dọc đường đều là đất hoang sau chiến loạn, xương cốt rải đầy đường, đất cằn trải ngàn dặm. Tới Đông Lăng, đội kỵ binh bị quân đội của Tôn Điện Anh ngăn ở ngoài cửa. Tề Viễn Sơn một mình tiến vào lăng viên, giống như tiến vào Hồng Môn Yến. Dọc đường đi, anh ta đã ghi tạc tình hình đóng quân tại Đông Lăng vào sâu trong tâm trí. Không ngờ địa điểm tiếp khách của Tôn Điện Anh lại là điện Long Ân của Thái hậu Từ Hy, đúng là quân tử thì bình thản điềm nhiên, tiểu nhân thì lo được lo mất. Đối mặt “tướng quân mặt rỗ” Tôn Điện Anh, Tề Viễn Sơn thản nhiên nói ra bốn chữ “cắt giảm quân số”, ngay sau đó là một luồng sát khí bốc lên khắp đại điện. Từ “Trung hưng Đồng Trị”, triều đình nhà Thanh chỉ định quân quân Hồ Nam và quân Hoài đi bình định Thái Bình Thiên Quốc, gieo xuống mầm móng quyền to khó trị. Về sau quan binh quân phiệt Bắc Dương chỉ biết trung thành với tướng quân chứ không nguyện trung thành với quốc gia, dẫn tới nội chiến không ngừng, phiên trấn cát cứ, quân đội thì như cường đạo thổ phỉ, cắt giảm quân số chẳng khác nào cắt luôn cả mạng sống. Ba Sư trưởng dưới trướng Tôn Điện Anh đều mặt mày sa sầm, có người lườm nguýt khó chịu, có người nhếch miệng cười lạnh, có người dứt khoát đặt tay lên báng súng. Chỉ có Tôn Điện Anh cười to nói: “Viễn Sơn lão đệ, nghe danh đã lâu! Cậu là con trai của Đại tướng Tân quân Vãn Thanh – An Trọng Binh, được “Rồng Bắc Dương” Vương Sĩ Trân tiến cử đi du học Nhật Bản, còn là học viên xuất sắc của Trường Sĩ quan Lục Quân Nhật Bản, mấy năm trước lại xuôi Nam đầu quân cho Cách Mạng Đảng, trở thành cánh tay đắc lực của Thường tiên sinh. Trận đại chiến Bắc phạt lần này, cậu đánh cho liên quân Trực Lỗ chúng tôi thật sự thê thảm” “Quân trưởng quá khen rồi, Viễn Sơn chẳng qua chỉ là tận trung vì nước, cống hiến cho cách mạng mà thôi” Tề Viễn Sơn nghĩ thầm Thường Khải Thân phái anh ta tới đây làm đặc phái viên, thương lượng chuyện cắt giảm quân số với kẻ đã từng là quân phiệt, đúng là đưa dê vào miệng cọp, mượn đao giết người. Nhưng anh ta gặp nguy không loạn, thẳng thắn nói: “Từ xưa đến nay, thực lực của tướng quân được quyết định bởi binh mã dưới trướng, ngài lại có tiếng thương binh như con. Nếu cắt giảm quân số, kế sinh nhai của các huynh đệ dưới tay sẽ trở thành vấn đề lớn, không biết Viễn Sơn nói có đúng hay không?” “Ôi mẹ tôi ơi! Viễn Sơn lão đệ, cậu nói trúng tâm sự của tôi rồi đấy!” Tôn Điện Anh vừa cười vừa tháo mũ xuống, tay xoa lên vầng trán hói của mình, hạ lệnh tặng hai trăm lượng vàng ròng, đêm nay tới Huyền Thành bắt hai cô gái trẻ đẹp về cho khách quý hưởng dụng. “Tướng quân, ngài đang nhục nhã tôi sao? Tề Viễn Sơn nào phải hạng tham tiền háo sắc!” “Đắc tội đắc tội! Viễn Sơn lão đệ! Đêm nay hai ta uống rượu bằng chén to! Ăn thịt đầy miệng lớn! Không say không về!” Điện thờ phụ phía Đông của lăng mộ Thái hậu Từ Hy nhường lại cho Tề Viễn Sơn làm phòng ngủ. Tuy là điện thờ phụ nhưng toàn bộ đều được làm từ gỗ lê hoa vàng, xà và cột đều được khảm hoa văn rồng phượng bằng vàng, mức độ xa hoa hoang phí khỏi cần phải nói. Tôn Điện Anh và Tề Viễn Sơn uống rượu trắng đêm, giữa tiếc có hai binh lính cần vụ trẻ tuổi xinh đẹp hầu hạ. Tướng quân mặt rỗ trước bày tỏ lòng trung thành, vỗ ngực thề sống chết nhất quyết một lòng với Chính phủ Quốc Dân, nguyện làm quân tiên phong đánh vào Sơn Hải Quan, bắt sống Tiểu Lục Tử. Sau lại nhờ cậy Tề Viễn Sơn nói giúp với Thường Khải Thân, hiện đang thời buổi loạn lạc, nếu tùy tiện cắt giảm quân số, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại nghiệp thống nhất. Tề Viễn Sơn liên tục đồng ý, khen Tôn Điện Anh là anh hùng áo vải, là rường cột mà đất nước đang thiếu, nhân mã dưới trướng ông ta chính là đội quân tinh nhuệ của đất nước trong tương lai. Nhưng Tề Viễn Sơn đột nhiên chuyển đề tài: “Quân trưởng, ngài đóng quân tại Đông Lăng, lại mời tôi ở lại lăng mộ của Thái hậu Từ Hy, hẳn là còn có một kế hoạch lớn hơn?” Nói đến nước này, Tôn Điện Anh cũng thẳng thắn ngả bài: “Viễn Sơn lão đệ, người sáng suốt không nói vòng vo. Cho dù bản lĩnh tới đâu, giờ đang ở đây uống rượu mua vui, nói không chừng sáng mai đã đầu rơi máu chảy, thịt nát xương tan. Cậu nhìn Trương Đại soái ở Quan Ngoại mà xem, nửa năm trước vẫn là Đại nguyên soái Hải Lục quân của Trung Hoa Dân Quốc, oai phong nhường nào? Còn không phải chỉ trong một đêm đã bị người Nhật Bản nổ chết? Vinh hoa phú quý gì đó đều là con mẹ nó chó má! Xin lỗi, lão Tôn nói lỡ miệng” “Lời thô nhưng lý không thô” Nửa cân rượu vào bụng, Tôn Điện Anh đã nói lọng ngọng: “Có… Có câu… Chính là tận hưởng lạc thú trước mắt… Không phải tôi muốn rượu chè thác loạn, mười bảy mười tám vợ bé, mà là quyền lực và của cải nằm trong tay, tuyệt đối không thể để lãng phí. Cậu xem dưới chân chúng ta là thứ gì? Chính là quyền lực và của cải khổng lồ đấy!” “Ừ, quyền lực và của cải đúng là có giá trị ngang bằng” Tề Viễn Sơn đạp mấy cái lên “gạch vàng” trên nền đất, bên dưới truyền lại tiếng vọng đáp trả, giống như Thái hậu Từ Hy cũng đã nghe thấy: “Hoàng lăng Triều Thanh này đại diện cho quyền lực tối cao, đồng thời cất giấu kho báu sánh ngang với của cải khắp thiên hạ” “Đúng vậy! Cậu nói đám Hoàng đế Mãn Thanh này có tệ không cơ chứ, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, đã lấy ra mà không chống lại đám quỷ Tây Dương, còn không tạo phúc cho dân chúng, lại chôn hết xuống nền đất, đưa cho Thái hậu Từ Hy dưới âm phủ hưởng dụng, đây không phải tội lớn tày trời thì là gì?” “Xưa nay là vậy, từ Tần Thủy Hoàng đến Võ Tắc Thiên… Thái hậu Từ Hy lại là một Võ Tắc Thiên khác” “Lão Tôn đây không được học hành tử tế, mặc kệ đám Hoàng thượng cổ đại đó như thế nào, tôi chỉ nói triều đình Mãn Thanh này thôi. Hiện giờ, tôi cũng là quân trưởng quân Quốc Dân Cách Mạng, quân Quốc Dân Cách Mạng ta có phải tín đồ của tiên sinh Tôn Trung Sơn hay không?” “Đương nhiên! Trước đó vài ngày tôi còn cùng Thường tiên sinh thắp hương cho tiên sinh Trung Sơn tại chùa Bích Vân – Hương Sơn. Trước lúc lâm chung, Tổng thống đã có di ngôn: hòa bình, phấn đấu, cứu Trung Quốc!” Tề Viễn Sơn rót chén rượu xuống mặt đất: “Vãn sinh suốt kiếp không quên, thề phấn đấu cả đời” “Tiên sinh Trung Sơn họ gì?” “Cái này còn phải hỏi sao? Họ Tôn” “Tôi cũng họ Tôn!” Tôn Điện Anh lại làm một ly: “Đương nhiên phải kế thừa ý chí cách mạng của tiên sinh Tôn Trung Sơn. Không phải lão Tôn thấy sang bắt quàng làm họ, mặc dù tôi xuất thân áo vải, nhưng là con cháu trung lương, tổ tiên của tôi chính là Liêu Đông Kinh Lược thời nhà Minh – Tôn Thừa Tông” “Tôn Thừa Tông?” Tề Viễn Sơn đọc nhiều sách sử, lập tức nhớ ra cái tên này: “Chính là anh hùng dân tộc trấn thủ Liêu Đông, đề bạt Viên Sùng Hoán, chống lại Mãn Thanh?” “Vị tổ tiên này của tôi hy sinh vì nước tại Cao Dương, cả nhà già trẻ lớn bé hơn một trăm người không ai chịu đầu hàng, tất cả đều bị giết, Hoàng đế Sùng Trinh cũng phải rơi lệ” Tề Viễn Sơn thầm nghĩ thời buổi này đúng là lắm kẻ thích nhận vơ tổ tông, Viên Thế Khải người Hà Nam cũng suýt chút nữa nhận Viên Sùng Hoàn người Quảng Đông làm tổ tông, nhưng anh ta chỉ có thể ôm quyền nói: “Quân trưởng quả nhiên là hậu duệ anh hùng liệt sĩ” “So với tổ tông của tôi, Tôn Điện Anh tôi thực sự hổ thẹn! Viễn Sơn lão đệ, nói đến cách mạng, tiên sinh Trung Sơn dùng hết nửa đời trước của mình để cách cho ai?” “Đương nhiên là cách mạng cho vương triều Mãn Thanh” Tôn Điện Anh túm lấy tay áo Tề Viễn Sơn: “Oan có đầu, nợ có chủ, đầu sỏ vương triều Mãn Thanh là ai?” “Thái hậu Từ Hy!”