Chương 14-2 Viễn Sơn và Trung Sơn
“Con mụ già kia giết chết bao nhiêu Cách Mạng Đảng? Cậu tính thử xem? Thu Cẩn, Từ Tích Lân…”“Còn có Lục quân tử thuộc phong trào Cải cách Mậu Tuất” “Máu chảy thành sông! Viễn Sơn lão đệ, cậu cho rằng Thái hậu Từ Hy đã chết từ hai mươi năm trước thì có thể tránh được kiếp nạn này sao? Không thể! Như vậy là hời cho bà ta. Không phải không báo thù mà là thời điểm chưa tới… Hiện tại chính là lúc đó, chúng ta sẽ cách mạng cho Thái hậu Từ Hy! Cách mạng cho Diệp Hách Na Lạp! Cách mạng cho triều Đại Thanh! Cũng là công trạng lão Tôn dâng lên cho tiên sinh Tôn Trung Sơn trên trời có linh thiêng!” “Quân trưởng, lòng trung thành của ngài đối với cách mạng thực sự khiến Viễn Sơn hổ thẹn!” Trong lòng Tề Viễn Sơn lại nghĩ, tên Tôn Mặt Rỗ này cứ mở miệng là cách mạng, chẳng qua chỉ là lấy danh nghĩa cách mạng ra để trộm mộ mà thôi. “Được rồi, Viễn Sơn lão đệ, đêm nay cậu cứ nghỉ ngơi thoải mái, sáng mai tôi sẽ dẫn theo binh mã, làm cách mạng ngay tại chỗ!” Tôn Điện Anh rút súng ra, chĩa vào nền gạch: “Anh em chúng ta cũng có thể mở rộng tầm mắt, nhìn xem Thái hậu Từ Hy rốt cuộc trông như thế nào?” Tôn Điện Anh đã ngà ngà say, lảo đạo đi tới điện thờ phụ phía Đông. Chỉ còn một mình Tề Viễn Sơn ở lại trong cung điện rộng lớn, giống như làm bạn với hồn ma Thái hậu Từ Hy. Anh ta ngồi trên giường xếp quân đội, lau súng hết lần này tới lần khác. Đêm nay dữ nhiều lành ít, Tôn Điện Anh đã thú nhận tất cả. Lúc ban ngày, Tề Viễn Sơn vẫn luôn cảm giác được có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, rợn cả tóc gáy. Đêm nay là một đêm không ngủ, dù là Tề Viễn Sơn ở điện phụ phía Đông hay là Thái hậu Từ Hy đang nằm mấy chục thước dưới lòng đất ngày dưới chân Tề Viễn Sơn. Sau nửa đêm. Tề Viễn Sơn mơ thấy nàng, không ai biết tên thật của nàng là gì? Mơ thấy nàng bịn rịn lưu luyến giữa làn nước sóng sánh của Viên Minh Viên, dựa vào Hoàng đế Hàm Phong trẻ tuổi. Thanh xuân vô địch như vậy, nét mặt nàng chợt thay đổi, nàng đang mơ tưởng về tương lai xán lạn, mơ tưởng cả thiên hạ quỳ gối dưới gót hài của nàng… Một ngọn gió thổi phất qua đỉnh đầu, Tề Viễn Sơn mở mắt, nắng ấm tươi đẹp của Viên Minh Viên biến thành đêm tối trong Hoàng lăng Triều Thanh. Người phụ nữ họ Diệp Hách Na Lạp kia như tàn tro bị gió cuốn bay, chỉ còn lại ánh trăng trên mái ngói. Đây không phải nằm mơ mà là lỗ hổng trên nóc nhà điện thờ phụ phía Đông, có người xốc mấy miếng ngói lên, thả xuống một sợi dây thừng. Tề Viễn Sơn cầm súng lục, xoay người đứng dậy, kỹ thuật bắn súng và thị lực của anh ta đều cực tốt, vừa nhìn một cái đã thấy rõ người trên nóc nhà. Vừa giơ tay định lên bắn thì phía trên chợt truyền đến một giọng nói, như một tảng đá rơi xuống, nghe hết sức rõ ràng: “Đêm nay nguy hiểm, xin hãy theo tôi lên đây!” Thật ra âm lượng rất nhỏ, người bên ngoài không thể nào nghe được, như tiếp một cuộc điện thoại từ trên mái nhà áp thẳng vào tai. Hai chữ “nguy hiểm” đã nằm trong dự đoán của Tề Viễn Sơn, nhưng không biết người trên nóc nhà là thần thánh phương nào? Sau vài lần do dự, anh ta quyết định đi lên. Giắt súng trước ngực, hai tay nắm lấy dây thừng, hai chân kẹp chặt. Hai năm rong ruổi chiến trường, anh ta càng mạnh mẽ rắn rỏi, chẳng mấy chốc đã leo lên xà nhà một cách dễ dàng. Chui lên nóc nhà điện thờ phụ phía Đông, bốn phía là gió lăng viên thổi vù vù, mang theo linh hồn năm vị Hoàng đế, lúc này Tề Viễn Sơn mới thấy rõ gương mặt đối phương… Chàng trai trẻ chừng hai mươi tuổi, trang phục màu đen, vóc dáng tương tự anh ta, ngũ quan và các đường nét trên gương mặt cũng có vài phần tương tự. Cậu ta là Trung Sơn. “Chúng ta từng gặp nhau sao?” “Mấy năm trước, tại Quảng Châu, dưới chân núi Việt Tú” “Cậu là?” Tề Viễn Sơn nhíu mày, dưới ánh trăng sáng tỏ, trí nhớ cũng càng thêm rõ ràng: “Thủ hạ của A U? Thích khách núi Thái Bạch?” “Ừ…” Trung Sơn cố khống chế cảm xúc, thấp giọng nói: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta mau đi thôi” Cửa điện thờ phụ phía Đông và cả điện Long Ân đều có vệ binh canh gác. Ngoài lăng viên vang lên tiếng thao luyện hành quân, thỉnh thoảng còn có tiếng súng, xem ra là đang điều động quân đội. Tề Viễn Sơn biết tình thế nghiêm trọng, bèn theo Trung Sơn xuống khỏi điện thờ phụ phía Đông, nắm lấy dây thừng trèo qua tường, ra khỏi lăng viên. Giữa nơi hoang vu tối tăm mịt mù, sau lưng là triền núi cành lá rậm rạp, gió thổi xào xạc rừng cây, Tề Viễn Sơn hỏi: “Vì sao cậu lại cứu tôi?” “Anh, anh không nhận ra em sao?” Trung Sơn kéo Tề Viễn Sơn vào một hốc núi hẻo lánh, thắp đuốc lên, chiếu vào mặt mình: “Em là Trung Sơn, em trai của anh đây!” Lời còn chưa dứt, Tề Viễn Sơn đã đưa tay chạm vào mặt em trai, như chạm vào một ngọn lửa nóng. Cha của hai anh em bị Viên Thế Khải phái thích khách giết chết trong Cách mạng Tân Hợi, hai anh em thì lưu lạc đầu đường, cốt nhục ly tán. Khi đó Tề Viễn Sơn đã mười hai tuổi, vẫn nhớ như in cảnh tượng cha mình bị giết, cả nhà khóc thảm. Anh ta bị đưa tới quân doanh làm một tên lính quèn, trong lòng vẫn nhớ về em trai, từng lén chạy đi tìm nhưng vẫn không có tung tích của Trung Sơn.