Chương 14-3 Viễn Sơn và Trung Sơn
Tề Viễn Sơn vươn tay kéo áo em trai mình ra, nhìn thấy một vết sẹo hình tam giác trên vai, nước mắt tuôn trào… Anh ta nhớ lúc còn nhỏ, hai anh em đốt pháo mừng năm mới, mình không cẩn thận ném pháo vào người em trai, nổ ra một vết thương, để lại vết sẹo hình tam giác, vì việc này mà anh ta bị cha đánh đòn suốt ba ngày“Trung Sơn!” Lần này không sai nữa rồi, cuối cùng hai anh em cũng nhận lại nhau, ôm lấy nhau mà khóc. Tề Viễn Sơn nói chẳng trách mấy năm trước lúc nhìn thấy thiếu niên bên cạnh A U ở dưới chân núi Việt Tú – Quảng Châu, anh đã cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, trong lòng có một cảm giác thân thuộc khó tả. Tề Viễn Sơn vừa định hỏi cậu mấy năm nay sống như thế nào? Làm thế nào lại vào chung hội với thích khách núi Thái Bạch? Nhưng lại chợt nghe tiếng súng đạn vang lên kịch liệt ngoài lăng viên. Trong lòng Tề Viễn Sơn căng thẳng, bèn trèn lên chỗ cao quan sát, ngoài Đại Hồng Môn trong đêm bùng lên ánh lửa ngùn ngụt. “Anh, đừng nhìn nữa, đội kỵ binh anh mang tới đây đã bị Tôn Điện Anh làm thịt hết rồi” “Lý nào như vậy!” Không phải Tề Viễn Sơn không có chuẩn bị tâm lý, chẳng qua Tôn Mặt Rỗ vừa mới uống rượu với anh ta, vậy mà sau lưng lại thọc anh ta một đao, quả nhiên là bụng dạ nham hiểm. “Vùng này binh lính và giặc cướp hoành hành, Tôn Điện Anh định công bố với bên ngoài là anh giữa đường gặp phải dư bộ của quân phiệt, hoặc là đụng phải đội quân của Tiểu Lục Tử ngoài Quan ngoại, toàn quân bị diệt, vùi thây dưới Trường Thành” Trung Sơn cười lạnh một tiếng: “Anh, quân phiệt chính là như vậy, gian ngoan xảo trá, trở mặt nhanh như bánh tráng” “Em trai, nếu không có em nhắc nhở, có lẽ anh đã mất mạng” Còn chưa dứt lời, bốn phía lăng mộ Từ Hy đã bùng lên vô số ngọn đuốc, quả nhiên có đại đội binh mã đến lùng bắt anh ta. Trung Sơn túm lấy cánh tay anh ta: “Anh, em vất vả lắm mới gặp được anh, anh mau chạy đi” “Em trai, em không đi cùng anh?” “Ngày mai em còn có chuyện quan trọng, anh em chúng ta sẽ gặp lại sau” Tề Viễn Sơn nhìn khắp lăng viên: “Chẳng lẽ, ngày mai em phải tham gia trộm mộ?” Trung Sơn đang không biết nên trả lời thế nào thì sau lưng chợt vang lên một giọng đàn ông: “Không sai, ngày mai chính là ngày mở ra lăng mộ Từ Hy” Giọng nói này khiến tim Tề Viễn Sơn như sắp vỡ ra, anh ta vừa xoay người muốn sờ sờ vào súng thì một con dao găm đã kề sát vào cổ. Ánh trăng chiếu lên vết sẹo loang loáng, Tề Viễn Sơn thấy được mặt A Hải. “Anh A Hải!” Trung Sơn lập tức quỳ xuống xin cho Tề Viễn Sơn: “Xin đừng…” “Trung Sơn, tôi đã sớm đoán được cậu sẽ làm như vậy. Nhưng cậu nên báo trước cho tôi một tiếng chứ không phải tự ý hành động” A Hải lùi lại nửa bước, thu dao găm lại: “Tề Viễn Sơn, anh đi đi” “Vì sao anh không giết tôi?” “Giết anh thì có lợi gì cho tôi?” “A Hải, anh giữ lại cái mạng này cho tôi, chắc chắn phải có ý đồ sâu xa” “Anh là người thông minh, không cần hỏi nhiều, trên núi có chỗ ẩn náu, tuyệt đối đừng xuống dưới. Chờ mấy ngày nữa, Hoàng lăng Triều Thanh bị đào rỗng, Tôn Điện Anh sẽ rút quân, anh có thể trở lại Bắc Bình” Tề Viễn Sơn lùi lại hai bước, ôm quyền và nói: “Xem như tôi nợ anh!” Trung Sơn thúc giục: “Anh, đi nhanh lên” “Em trai, bảo trọng!” Dứt lời, Tề Viễn Sơi lẩn vào rừng cây rậm rạp, cho dù Tôn Điện Anh phái binh đi lùng sục khắp núi cũng chưa chắc có thể động vào một sợi lông của anh ta. Trung Sơn vẫn quỳ gối trước mặt A Hải: “Anh A Hải, anh muốn giết tôi sao?” “Giết cậu làm cái gì?” A Hải cười lạnh: “Cậu có thể theo tôi từ núi Thái Bạch xuống tận đây, hai ta đã là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, cả đời này cậu cũng đừng hòng trở lại bên cạnh Tần Bắc Dương” “Đúng vậy, đây có lẽ là vận mệnh sắp đặt” Trong lòng Trung Sơn kêu khổ không thôi, hối hận vì đã tin lời lão Kim mà phản bội núi Thái Bạch ngay thời khắc mấu chốt, chẳng những không được một lượng vàng nào mà còn phải theo A Hải đến nơi này đào mộ. A Hải cất dao: “Tôi không tin vận mệnh” “Nhưng vì sao anh lại thả Tề Viễn Sơn?” “Cậu có biết ‘bắt thả Tào’ sau đại chiến Xích Bích trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ không?” “Hoa Dung Đạo*? Anh A Hải, anh đang tự so sánh mình với Quan Vân Trường đấy à?” *Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, đại chiến Xích Bích, Tào Tháo bại lui, chạy tới Hoa Dung Đạo, Gia Cát Lượng đã dự tính được lộ tuyến hành quân của Tào Tháo, sai Quan Vũ mai phục từ trước, nhưng Quan Vũ lại thả Tào Tháo để báo đáp ơn tha mạng lúc trước. “Sai rồi, tôi không phải Quan Vân Trường, tôi mới là Tào Mạnh Đức” A Hải nhìn khắp Đông Lăng, thấy lửa cháy hừng hực ngoài Đại Hồng Môn và Bảo Đỉnh của hai tòa lăng mộ dưới chân núi.