← Quay lại trang sách

Chương 15-1 Địa cung của Lão Phật Gia

Tuyên Thống năm đầu tiên, tháng Mười âm lịch, tức ngày 15 tháng 11 năm 1909, Thái hậu Từ Hy chính thức được hạ tángKhông đến hai mươi năm, đại họa đã ập xuống. Sáng sớm hôm sau, đại đội binh mã đã tập trung trước điện Long Ân trong lăng mộ Từ Hy, một nửa cầm theo lưỡi lê sáng loáng, một nửa thì vác theo xẻng và cuốc. Tôn Điện Anh giáng cho tên quan quân dưới trướng hai cái bạt tai: “Con mẹ nhà mày! Dám để cho Tề Viễn Sơn chạy trốn!” A Hải thấp giọng nói: “Tôn đại soái, trước núi sau núi đều có binh mã canh chừng, tôi nghĩ anh ta có trốn cũng không trốn được xa” “Hôm nay ra tay luôn sao?” “Việc này không nên chậm trễ, đừng để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn” Tôn Điện Anh đứng trước đại điện, sửa sang áo mũ, hắng giọng một cái, bắt đầu phát biểu: “Các vị huynh đệ đồng bào! Xin hãy nghe lão Tôn nói mấy câu. Có người nói hành động của chúng ta ngày hôm nay là trộm mộ! Là trộm mộ sao? Đúng! Ông đây trộm mộ đấy! Nhưng ngoại trừ trộm mộ, ông đây còn làm cách mạng! Mãn Thanh giết ba đời tổ tông nhà tôi, không thể không báo thù. Tôn Trung Sơn có Hội Đồng Minh, sửa mệnh cho Mãn Thanh, Phùng Hoán Chương dùng súng bức vua thoái vị, đuổi vị hoàng đế cuối cùng ra khỏi Tử Cấm Thành. Tôn Điện Anh tôi không có bao nhiêu súng, chỉ có thể sửa mệnh người chết… Đào Đông Lăng Mãn Thanh lên, có ba lợi ích lớn, một là sau khi nhập quan, Mãn Thanh bài trừ văn hóa dân tộc Hán, lạm sát kẻ sĩ, như Lữ Lưu Lương chết rồi vẫn bị dày xéo thi thể, tôi tuy bất tài, nhưng cũng biết lấy đạo của người trả lại cho người. Thứ hai, Mãn Thanh thống trị ba trăm năm, cướp đoạt không biết bao nhiêu tiền tài của cải, hôm nay tôi đào lăng là để khơi thông dòng tiền trong thiên hạ, thu lợi từ việc vận chuyển, làm giàu cho quốc khố Trung Hoa. Thứ ba, dân chúng Đông Lăng kêu khổ với bản tọa, bao nhiêu năm nay, xung quanh thường bị xác chết sống lại quấy phá. Lúc ở quê nhà Hà Nam, lão Tôn từng đánh cương thi, biết căn nguyên của việc xác chết sống lại nằm ở phần mộ. Triều đình nhà Thanh lấy vàng ngọc châu báu nuôi thi thể, gây họa nhân gian đã lâu, hôm nay bản tọa đào Đông Lăng là để trừ hại cho Trung Quốc, là một nghĩa cử cao đẹp, có thể so với Lý Ký diệt rắn, Hậu Nghệ bắn mặt trời!” Bài phát biểu này nghe có vẻ hùng hồn đanh thép, quan binh giơ tay hô to khẩu hiệu cách mạng, khóe miệng A Hải cũng nối liền một đường với vết sẹo trên mặt. Trung Sơn mở một rương gỗ lớn, lấy ra một đống nhà nhỏ giống như đồ chơi, trông y hệt lăng mộ của Thái hậu Từ Hy. “Đây là ‘mô hình’ của ‘Dạng Thức Lôi’, nhà ‘Dạng Thức Lôi’ chính là nhà thiết kế kiến trúc của hoàng gia Triều Thanh. ‘Mô hình’ này chính là hình mẫu trình lên cho Thái hậu Từ Hy xem trước. Mấy ngày trước, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được thứ này từ tay con cháu của ‘Dạng Thức Lôi’” A Hải không nói là mình cướp được. Hắn kéo trộm mộ Tiểu Mộc và lão thái giám Hà Thường Tại tới hỏi: “Hai vị nhìn thử xem, lối vào lăng mộ rốt cuộc ở đâu?” Quả nhiên, vừa nhìn “mô hình” là hiểu được ngay, khỏi phải mất công lòng vòng quanh lăng mộ và Bảo Đỉnh. Tiểu Mộc không dám nói chuyện. Lão thái giám hắng giọng nói: “Mô hình này quả thực là do Dạng Thức Lôi làm ra, nhưng muốn lão hủ nói lối vào lăng mộ ở đâu thì vẫn phải tới Phương Thành Minh Lâu mới có thể rõ ràng” Tôn Điện Anh, A Hải, Trung Sơn dẫn theo Tiểu Mộc và Hà Thường Tại cùng với mấy trăm binh lính đã được tuyển chọn tỉ mỉ, xuyên qua cánh cổng lưu ly ba vòm đằng sau điện Long Ân liền thấy được Minh Lâu và Phương Thành của Thái hậu Từ Hy. Phương Thành chính là một tường thành hình vuông trước mộ phần của lăng mộ, bên trên có một tòa tháp bằng gỗ chính là Minh Lâu. Phía trước còn có Thạch Ngũ Cung dùng để hiến tế. Xuyên qua cánh cổng phía dưới Phương Thành là tới Bảo Đỉnh, người đời thường gọi là thành Nguyệt Nha. Tuy là giữa hè nhưng lại âm khí dày đặc. Trước mặt là một bức tường lưu ly, thường thì lối vào lăng mộ nằm ngay dưới bức tường. A Hải xoay người lại hỏi Tiểu Mộc: “Với kinh nghiệm của ngươi, hẳn là nên đào từ đây phải không?” Tiểu Mộc run run thấp thỏm trả lời: “Nơi này chỉ là lối vào trên danh nghĩa, nếu ngài không tin thì cứ đào xuống mà xem” A Hải hỏi lão thái giám: “Hà công công, ông nhớ ra chưa vậy?” Hà Thường Tại lại khấu đầu với Thái hậu Từ Hy theo thường lệ, lẩm bẩm nói: “Lão Phật Gia tại thượng, tiểu nhân tội đáng muôn chết…” Mấy tên lính tiến lên lột sạch quần áo của lão, để lộ ra nửa thân dưới trụi lủi rồi cả đám phá lên cười sằng sặc. Hà Thường Tại sống đến tuổi này còn phải chịu nhục nhã nhường này, khóc tới mức nước mắt nước mũi giàn dụa. Cảnh tượng này khiến Tiểu Mộc hãi hùng khiếp vía, sợ tiếp theo sẽ tới lượt mình. A Hải sa sầm mặt, giúp lão thái giám mặc lại áo quần, ghé vào tai lão và nói: “Hà công công, bây giờ ông đã nhớ ra chưa?” Hà Thường Tại khóc lóc thảm thiết: “Tôi… Không… Nô tài… Nô tài… Nhớ ra rồi…” A Hải và Trung Sơn nâng cánh tay lão thái giám lên, đi quanh Bảo Đỉnh vài vòng. Bọn họ đi một cách mơ màng, hàng trăm binh lính theo sát đằng sau, cuốc xẻng và súng trường không ngừng va vào nhau phát ra tiếng kim loại, Tôn Điện Anh lại bắt đầu mắng mỏ. Đột nhiên, lão thái giám chỉ vào một viên gạch trên bức tường trong Bảo Đỉnh và nói: “Hình… Hình như… là ở đây…” A Hải lại lôi Tiểu Mộc tới hỏi: “Ngươi xem đi, có phải hay không?” Năm đó trên núi Thái Bạch, lão Kim là cao thủ “đạo Địa cung”, am hiểu đào mộ và săn bắt thú trấn mộ. Mà A Hải lại là cao thủ “đạo Thích khách”, có đam mê biến người sống thành người chết. Nhưng hắn lại không hề có hứng thú với thế giới sau khi chết, công phu “đạo Địa cung” đã mai một từ lâu. Nếu lão Kim đã chết trong trận tuyết lở trên núi Thái Bạch thì khắp thiên hạ này, ngoại trừ Tần Bắc Dương, người duy nhất có thể giúp hắn cũng chỉ có vua trộm mộ Tiểu Mộc. Tiểu Mộc cẩn thận xem xét vị trí của Bảo Đỉnh, lại kết hợp với vị trí của lăng mộ và triền núi, cùng mối tương quan với góc độ của Phương Thành Minh Lâu, đoạn nhấc xẻng Lạc Dương lên thăm dò độ sâu, gật đầu nói: “Hẳn là nơi này” A Hải ghé sát vào tai hắn và nói: “Ngươi đã lừa gạt ta rất nhiều lần, lần này ta tạm thời tin tưởng ngươi” Tôn Điện Anh cũng không khách khí, lệnh cho Công Binh Doanh lập tức đào đất. May mắn đang là ban ngày, lại còn có tới hàng trăm người nên lá gan cũng lớn hơn, các binh lính cởi áo, thân trên để trần, mồ hôi như mưa. Tôn Điện Anh châm một điếu thuốc, lại tự tay châm cho A Hải một điếu. Diêm đốt vài lần đều vụt tắt, thật ra là vì tay run, nhưng lại xấu hổ nói là do gió lạnh từ dưới đất thổi tới. Nhưng bức tường này cực kỳ kiên cố, không biết làm bằng nguyên liệu đặc biệt gì? Có lẽ là sắt và đồng nung chảy. Công Binh Doanh đào suốt hai giờ mới đào tới lớp gạch của bức tường kim cương. Lão thái giám Hà Thường Tại biến sắc, lại quỳ xuống dập đầu. Tiểu Mộc dùng các đốt ngón tay gõ lên tường kim cương rồi lại áp tai vào nghe, đoạn gật đầu nói: “Chính là chỗ này” Công binh tiếp tục đào, nhưng lớp tường kim cương này đúng như tên gọi của nó, mặc cho cuốc xẻng bay múa như thế nào cũng chỉ có thể gõ ra mấy vệt trắng, ngay cả một khe nứt cũng không nhìn thấy. Nhóm binh lính này vốn đã thiếu lương thực, vũ khí trang bị thì thấp kém, lại càng không có máy móc xây dựng, A Hải liên tục lắc đầu, thầm nghĩ đúng là một đám vô dụng, nếu có Liên minh Thợ thủ công tới hỗ trợ thì tốt biết mấy. Tôn Điện Anh sốt ruột như ngồi trên đống lửa: “Con mẹ nó chứ! Cứ tiếp tục như vậy, có khi thay đổi triều đại lần nữa mới lôi được Thái hậu Từ Hy ra ngoài, dứt khoát dùng thuốc nổ luôn cho rồi!” Mọi người lập tức rút lui tới ngoài Phương Thành, Công Binh Doanh chôn thuốc nổ dưới tường kim cương, ấn ngòi nổ từ xa. Chẳng mấy chốc, Bảo Đỉnh đã long trời lở đất, vụ nổ chấn động cả Đông Lăng, A Hải có cảm giác như có người đang cào vào lòng bàn chân mình… Khói thuốc súng và tro bụi dần dần tiêu tan, Tôn Điện Anh lại đến gần Bảo Đỉnh. Tường kim cương vốn không gì có thể phá vỡ đã xuất hiện một lỗ hổng lớn, giống như một con quái thú đang há mồm, những viên gạch xung quanh giống như răng nanh và đầu lưỡi. A Hải ném hai cây đuốc vào đó, lại bảo Tiểu Mộc và lão thái giám phân biệt, tìm được một đường hầm sâu thăm thẳm, đúng là lối vào lăng mộ hàng thật giá thật, vừa tới gần đã bị một làn khói mang theo hơi thở hư thối như ẩn như hiện phả thẳng vào mũi…