← Quay lại trang sách

Chương 17-2 Diệp Hách Na Lạp thị

Lão thái giám Hà Thường Tại quỳ gối nói: “Quả dưa hấu phỉ thúy này không phải phỉ thúy Miến Điện mà là bích tỉ Đại thống lĩnh Hoa Kỳ – Tây Dương tiến cống cho Lão Phật Gia, nhà sản xuất tên là Tiffany…”“Thái hậu Từ Hy thích Tiffany?” A Hải từng nghe qua nhãn hiệu này: “Hà công công, trí nhớ của ông rất tốt” “Nói là quà tiến cống và lòng hiếu kính của Đại thống lĩnh Hoa Kỳ, thật ra đều là tiêu tốn bạc trắng mua về” Hà Thường Tại dụi mắt: “Năm đó, một cửa hiệu Hoa Kỳ hối lộ cho Lão Phật Gia một quả dưa hấu bích tỉ, vì để cho bích tỉ của nước Mỹ bán được giá cao mà vô cớ đào rỗng không biết bao nhiêu bạc trắng trong quốc khố Đại Thanh” Trong quan tài có tổng cộng bốn quả dưa hấu bích tỉ, hai quả vỏ trắng hạt vàng thịt đỏ, hai quả vỏ xanh hạt trắng… Về sau chuyên gia đá quý giám định những thứ này xuất xứ từ mỏ đá bích tỉ của California. Từ cuối thế kỷ mười chín đến đầu thế kỷ hai mươi, phần lớn đá bích tỷ được khai thác tại California đều được đưa đến Tử Cấm Thành qua đường biển, giá cả cũng cao lên gấp nhiều lần, không có nguyên nhân gì khác… chỉ là vì Lão Phật Gia thích mà thôi. Sau khi Thái hậu Từ Hy xuống mồ, triều Đại Thanh bị Cách mạng Tân Hợi lật đổ, việc buôn bán bị chặt đứt, đá bích tỷ của California ế hàng, buộc phải đóng mỏ khai thác. Trăm năm sau, thị trường Trung Quốc lại đẩy giá bích tỷ lên, mỏ đá bích tỷ tại Califonia mới được mở lại. Những thứ có thể mò được trong quang tài đều đã mò xong, lộ ra nệm gấm tơ vàng đính hạt châu dưới đáy quan tài, có hơn vạn viên ngọc trai lớn nhỏ, mấy trăm khối bạch ngọc, hơn mười khối hồng ngọc, hai khối ngọc lục bảo, xanh vàng rực rỡ, lộng lẫy xa hoa… Tiểu Mộc nín thở nâng thi thể Thái hậu Từ Hy lên, đám lính dùng lưỡi lê khêu đệm gấm, lúc này núi vàng biển bạc trong cỗ quan tài này mới thật sự bị trấn lột sạch sẽ… Thu nhập tài chính của đế quốc Đại Thanh mấy trăm năm đều nằm hết ở đây. Dọn sạch một bảo tàng tương đương với quốc khố, Tiểu Mộc đã mệt bở hơi tai, dựa vào quan tài thở dốc. Nhưng đám lính còn chưa xong, thẳng tay lột áo choàng của Thái hậu Từ Hy xuống, cướp sạch toàn bộ châu báu trên người bà ta. A Hải ghé sát tai Tiểu Mộc hỏi: “Hẳn là trong miệng còn có thứ gì đó?” Tiểu Mộc cố ý há miệng thật to: “Tôi không giấu bảo vật đâu đó” “Ý ta là miệng bà ta…” Lần này thì không dối gạt gì được nữa, Tiểu Mộc muốn giữ lại dạ minh châu trong miệng Thái hậu Từ Hy, chờ có cơ hội sẽ tự mình trộm ra, nhưng giờ chỉ có thể gật đầu: “Hẳn là có” A Hải lấy dao găm ngà voi ra, cạy khóe miệng Thái hậu Từ Hy, thò tay vào khoang miệng hư thối, lôi ra một viên dạ minh châu xanh biếc lóa mắt. Thấy dạ minh châu lăn ra ngoài, lão thái giám gào khóc liên hồi, bị bọn lính kéo sang một bên. Giữa dạ minh châu có một khe hở, phát ra một tia sáng xanh. Tiểu Mộc cũng từng nhìn thấy dạ minh châu, trong thi cốt tại rất nhiều lăng mộ Đế vương đều có thứ này, nhưng vì di cốt mục nát, dạ minh châu thường lăn vào một góc quan tài, hoặc là nằm giữa xương vụn và vải dệt. Dạ minh châu được lôi ra từ trong miệng cực kỳ hiếm thấy. Huống chi độ sáng vả tỉ lệ của viên dạ minh châu này vượt xa thất cả những ngọc ngà châu báu mà hắn từng thấy trong đời. Cái gọi là “dạ minh châu” cũng không phải chỉ một vật chất thiên nhiên nào đó. Phàm là châu báu có thể tự phát sáng trong bóng đêm thì đều có thể gọi bằng cái tên này. Công dụng lớn nhất của nó là ở trong lăng mộ, nghe nói có thể làm cho xác chết vạn năm không bị phân hủy. Dạ minh châu tốt nhất chính là nham thạch núi lửa được tôi luyện hàng trăm triệu năm dưới lòng địa cầu. Thời Xuân Thu Chiến Quốc có bảo vật “Huyền Lê” và “Thùy Cức Chi Bích”, chỉ có Đào Chu Công Phạm Lãi mới mua nổi, hẳn là để tô điểm cho người đẹp Tây Thi. Truyền thuyết kể lại Tần Thủy Hoàng cũng có dạ minh châu tuẫn táng. Quách Huống – em vợ Quang Vũ Đế Đông Hán từng khoe khoang “Minh châu treo bốn phía, ngày như ánh sao, đêm như trăng sáng”. Thời Minh cũng có người lấy đá hồng ngọc và ngọc lục bảo làm dạ minh châu, thậm chí cung đình còn phải người tới nước Tích Lan* mua đá quý. *Tích Lan: Sri Lanka Tôn Điện Anh, A Hải, Trung Sơn đều bị chói không mở nổi mắt. Tiểu Mộc là người đầu tiên thích ứng được, lúc này hắn mới phát giác viên dạ minh châu này là do hai khối hình bán cầu hợp hại thành một hình cầu. Tôn Điện Anh lệnh cho quân lính tạm thời tắt hết đèn đuốc. Châu báu lấp lánh trong quan tài đã bị giấu hết vào trong hộp gỗ. Địa cung chìm trong bóng tối, chỉ có viên dạ minh châu lung linh tỏa sáng, soi chiếu cả hang động sáng như ban ngày. Ngay cả những ngóc ngách sâu nhất cũng có thể chiếu được rõ ràng. “Ông đây xem như sống không uổng phí đời này!” Tôn Điện Anh lại sai người đốt đèn, phòng ngừa dưới ánh sáng xanh chiếu rọi, Thái hậu Từ Hy trong quan tài sẽ có động tĩnh gì đó. Ông ta túm lấy lão thái giám và hỏi: “Hà công công, đừng khóc nữa, lão mau nói cho chúng ta biết rốt cuộc viên dạ minh châu này đến từ đâu?” Hà Thường Tại lau nước mắt nước mũi: “Bẩm Đại soái, ‘Xá Nhân – Địa Quan – Chu Lễ’ có viết: “Thiên tử ngậm châu, chư hầu ngậm ngọc, đại phu ngậm kính, kẻ sĩ ngậm tiền xu, người thường ngậm hạt”. Đại Triều Thanh đã có quy củ: Hoàng thượng và Hoàng hậu có thể ngậm châu hạ táng, quan viên nhị phẩm trở lên ngậm ngọc, bảy phẩm trở lên chỉ có thể ngậm vụn kim loại và gỗ, kẻ sĩ dùng vụn vàng bạc, dân thường dùng vụn bạc” Tôn Điện Anh lập tức vả cho lão thái giám một cái bạt tai: “Mẹ nhà mày, bổn soái hỏi hạt châu này!” “Ôi… Nô tài từng nghe đại thái giám Lý Liên Anh nói viên dạ minh châu này của Lão Phật Gia trước kia thuộc về Hoàng đế Ấn Độ. Sủng phi của ông ta là mỹ nhân nước Ba Tư, tên là Thái Cơ. Viên minh châu này là Hoàng đế tặng cho mỹ nhân. Thái Cơ chết lúc sinh nở, Hoàng đế Ấn Độ xây cho nàng một tòa lăng mộ độc nhất vô nhị. Nghe nói đẹp hơn tất cả các lăng mộ từ thời Đường Tống Nguyên Minh Thanh của Trung Quốc chúng ta. Sau đó Afghanistan đánh chiếm Ấn Độ, cướp đi viên dạ minh châu vốn phải được chôn dưới lăng mộ Thái Cơ. Càn Long gia chinh chiến tộc Hồi, uy chấn Tây Vực, Tù trưởng Afghanistan xưng thần tiến cống, dâng viên dạ minh châu này lên, nó được đưa tới Tử Cấm Thành vào thời điểm đó. Trăm măm sau, Thái hậu Lão Phật Gia vô tình phát hiện viên bảo bối này trong nhà kho bèn quyết định mang nó chôn chung. Viên dạ minh châu này vốn là để chôn chung với Thái Cơ – mỹ nhân số một Ba Tư, Thái hậu Lão Phật Gia là mỹ nhân số một Đại Thanh chúng ta. Trong thiên hạ, ngoại trừ Thái Cơ thì chỉ có Thái hậu Lão Phật Gia mới xứng với viên minh châu này. Mỹ nhân xứng minh châu, dưới hoàng tuyền, mãi mãi không già…” Lão thái giám che mặt nói cho hết lời, sau đó lại đứng lên một cách nho nhã, có lẽ trong lòng đang tưởng nhớ dung mạo của Thái hậu Lão Phật Gia năm đó? Tiểu Mộc không biết Thái Cơ là gì, hắn lấy ra một cái cân nhỏ ra khỏi túi đồ, đây vốn không phải dụng cụ tổ truyền của nghề trộm mộ, giống như xẻng Lạc Dương, đều là do hắn mới nghĩ ra trong hai năm nay, dùng để cân các bảo vật trong lăng mộ, dễ dàng ước tính giá trị của chúng. Dù sao có khi bảo vật quá nhiều không thể lấy đi hết, buộc phải bỏ đi để bớt cồng kềnh. Tiểu Mộc đặt dạ minh châu lên bàn cân, đo được trọng lượng chính xác của nó là hai lượng một chỉ bốn phân. A Hải lập tức thì thầm với Tôn Điện Anh: “Dạ minh châu nặng chừng này, có lẽ phải trị giá hơn một ngàn vạn lượng bạc trắng” “Một ngàn vạn lượng? Bạc trắng?” Tôn Mặt Rỗ suýt ngã nhào ra đất: “Chừng này có thể đổi được bao nhiêu súng máy Maxim và súng máy của Đức? Trang bị cho ba Sư đoàn còn dư nữa!” A Hải ôm quyền nói: “Chúc mừng Đại soái, có được bảo vật này chẳng khác nào có được cả thiên hạ” “Chẳng trách người già thường nói phản tặc thời cổ đều nhằm vào lăng mộ của các Hoàng đế tiền triều, có được bảo bối như này mới đánh được thiên hạ, ngồi lên ghế rồng” Tôn Điện Anh tiếp lấy viên dạ minh châu từ tay Tiểu Mộc, bỏ vào túi áo như bỏ cả giang sơn xã tắc vào lồng ngực. Ông ta lại nghĩ tới gì đó, đi tới trước mặt quan tài, nhìn Thái hậu Từ Hy đã dần hư thối: “Bà ta làm thế nào bây giờ?” A Hải đang định trả lời thì chợt có một tên quan quân chạy xồng xộc vào trong địa cung, ghé vào tai Tôn Điện Anh và nói: “Khởi bẩm quân tọa, lăng mộ của Hoàng đế Càn Long đã mở ra rồi”