Chương 18-2 Hoàng đế Càn Long
Mấy góc khác trong Bảo Đỉnh cũng có dấu hiệu đào trộm và nổ bom rõ ràng… Đám binh lính này đang đào xới trên Bảo Đỉnh thì nhìn thấy một đường hầm có thể dẫn xuống địa cung, đây là biện pháp trộm mộ của mấy kẻ nghiệp dưTiểu Quận vương nhắc nhở: “Tuy không biết là lăng mộ của vị Hoàng đế nào. Nhưng chúng ta cũng không thể xông vào, nếu không sẽ bị súng máy bắn thành cái sàng mất” Đột nhiên, có tiếng la hét từ dưới Bảo Đỉnh truyền tới, đám lính chật vật chạy ùa ra. Trong đó còn có một thân thể mất đầu mới chạy được vài bước đã ngã lăn ra đất, co giật liên hồi, lồng ngực phun ra máu tươi. “Dưới kia có thú trấn mộ!” Tần Bắc Dương khẳng định chắc chắn, anh sờ vào gáy Cửu Sắc. Con thú trấn mộ nhỏ này không chờ chủ nhân ra lệnh đã xoay người chui vào một đường hầm trên Bảo Đỉnh. “Cửu Sắc! Quay lại!” Tiếng gọi của Tần Bắc Dương chẳng có tác dụng gì. Cửu Sắc giống như một con mãnh thú đang cực kỳ đói khát, cuối cùng con mồi cũng xuất hiện ngay trước mắt. Tần Bắc Dương chỉ có thể tiến vào theo Cửu Sắc. Tiểu Quận vương và Âu Dương Anna đưa mắt nhìn nhau, Lý Hưng Thịnh thấp giọng nói: “Không thể để Bắc Dương rơi vào hiểm cảnh, tôi đi xuống cùng cậu ấy để đề phòng bất trắc. Mọi người trông chừng trên Bảo Đỉnh, nếu có binh lính xuất hiện thì phải nhanh chóng rút lui, không cần lo cho chúng tôi” Anna túm lấy cánh tay Lý Hưng Thịnh: “Tôi cũng muốn xuống cùng các anh” “Không cần, ngôi lăng mộ này có thú trấn mộ, tôi và Bắc Dương đều từng tu hành ‘đạo Địa cung’, nhưng nếu mọi người đi xuống thì sẽ lành ít dữ nhiều. Từ sau khi núi Thái Bạch hủy diệt, tôi đã thường xuyên tự nhắc nhở bản thân… sinh mệnh đáng quý, không thể hy sinh vô ích” Dứt lời, Lý Hưng Thịnh bỗng nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài, khiến lòng người xao xuyến. Âu Dương Anna thở dài nói: “Mọi người phải sống trở về đấy!” “Tuân lệnh” Lý Hưng Thịnh thả người chui xuống đường hầm. Đường hầm cực kỳ sâu, ít nhất cũng phải kéo dài mấy chục mét, cuối cùng Lý Hưng Thịnh cũng gặp được Tần Bắc Dương. Trong bóng đêm, Cửu Sắc biến hình thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, sừng hươu đào móc phía trước. Thú trấn mộ có cảm ứng đặc biệt với lăng mộ, tuyệt đối không vô duyên vô cớ đào hang, chứng tỏ đường hầm này thật sự có thể dẫn tới địa cung. Nhưng quân phiệt đã cho nổ tung lối vào lăng mộ bên dưới cho nên mới từ bỏ đường hầm này. Tần Bắc Dương mấy lần bảo Cửu Sắc dừng lại, anh nói mình tới đây là để bảo vệ lăng mộ, làm vậy thì chẳng khác nào đào mộ người ta. Nhưng Cửu Sắc ngửi được mùi đồng loại, đã gần như mất kiểm soát, chỉ biết điên cuồng dùng sừng hươu đào đất húc gạch. Cuối cùng đường hầm cũng bị đào thông. Một mùi hôi thối đập thẳng vào mặt, Cửu Sắc, Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh đều nhảy xuống theo. Hai người đều có khinh công “đạo Thích khách”, đáp xuống trên một viên gạch màu xanh. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly ra, chiếu sáng con đường dài ngoằng, xung quanh hiện ra những bức phù điêu chạm trổ đẹp đẽ tinh xảo, không phải tượng Phật thì là kim cương, hiển nhiên là lăng mộ của Đế vương. Tần Bắc Dương tham lam hít thở không khí lăng mộ, như từ địa ngục trở lại nhân gian. Anh nhìn vệt máu vương vãi trên mặt đất, hàng trăm vỏ đạn, tứ chi đứt đoạn, thậm chí cả nội tạng và ruột… Cửa mộ mở ra một nửa. Nửa mộ bị sập là do thuốc nổ phá nát, một nửa nguyên vẹn vẫn còn hiện rõ bức điêu khắc Tứ Đại Thiên Vương, cửa gỗ nạm đá xanh trắng được chạm khắc đầy các linh vật phức tạp, còn có rất nhiều Phạn văn và Kinh Phật dày đặc kín mít. Tần Bắc Dương cảm giác chân mình đang giẫm lên một vũng nước, trong mộ xuất hiện bùn nhão và mùi hôi, chứng tỏ lăng mộ Đế vương này đã bị ngấm nước nghiêm trọng. Trước lúc trộm mộ xâm nhập thì mạch nước len lỏi khắp nơi đã sớm tràn ngập cả địa cung. Cửu Sắc xông lên trước, tuy ngũ hành của nó thuộc Hỏa nhưng đã hấp thu linh thạch của thú trấn mộ Ác Long Đông Hải nên đương nhiên không cần sợ nước. Tới cửa địa cung, nước đã ngập tới ngực, đằng trước có mấy thi thể mặc quân trang nổi lềnh bềnh, chẳng lẽ phỉ lội vào hay sao? Trên mặt nước trôi tới một tấm bè gỗ, hiển nhiên là do đám quân phiệt trộm mộ tạm thời làm ra để tiến vào địa cung. Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh trèo lên bè gỗ, chống gậy trúc, chậm rãi tiến vào địa cung, Cửu Sắc bước đi trong nước, sừng hươu trắng như tuyết, phun cầu lửa lưu ly chiếu sáng một góc địa cung. Một cỗ quan tài trôi tới bên cạnh bè gỗ. Quan tài Đế vương vô cùng to lớn, vỏ ngoài được làm bằng gỗ lim tơ vàng, nặng hàng vạn cân, nhưng vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Tần Bắc Dương ngẩn người, Đế vương vĩ đại một đời, cho dù sau khi chết được chôn trong cung điện vàng son như vậy cũng không tránh được cảnh nước chảy bèo trôi, khi còn sống sao có thể ngờ tới kết cục như thế này? Không chỉ có một cỗ quan tài mà trên mặt nước còn có vài quan tài nữa, nhìn từ xa trông cực giống một xác chết khổng lồ, hoặc là một con cá sấu thò đầu lên mặt nước. Mức độ bảo tồn và kích thước của những cỗ quan tài này không giống nhau, cỗ quan tài lớn nhất trông như một chiếc du thuyền trôi nổi, giống như còn chở theo Đế vương và hậu phi đi du ngoạn trong cảnh sắc tươi đẹp tại Viên Minh Viên hoặc sơn trang nghỉ mát. Cỗ quan tài to lớn này đột nhiên xuất hiện, như một quả ngư lôi do tàu ngầm bắn lên, nhắm thẳng vào bè trúc của Tần Bắc Dương. Cửu Sắc cách bọn họ quá xa, không cách nào tới cứu viện. Lý Hưng Thịnh giơ gậy trúc lên, chống thẳng vào ngay mặt trước của quan tài. Nhưng đằng sau quan tài lại có một sức mạnh to lớn khiến bè trúc liên tục lùi lại đằng sau, cho tới khi đụng vào góc địa cung. Sắp chết đến nơi thì đằng sau quan tài bỗng xuất hiện một đôi mắt u ám, một vật sống trèo lên bề mặt quan tài, nhưng chỉ còn một cái đầu sứt sẹo, một nửa sừng hươu sừng sững, một thân thể đầy vảy và lỗ đạn như một con trăn khổng lồ nhưng đã bị chặt đứt nửa phần sau.