Chương 18-3 Hoàng đế Càn Long 3
Đây là một con rồngMột con rồng náu mình trong nước. Đây cũng là một con thú trấn mộ, linh thạch trước ngực tỏa ra hơi nóng, đầu có kim loại phản quang, trong thân thể đứt đoạn lộ ra bánh răng và linh kiện… Thợ thủ công chế tạo ra nó là ông nội của Tần Bắc Dương, cũng có thể là ông cố, cũng có thể là ông nội của ông nội… Tần Bắc Dương tức khắc đặt cho nó một cái tên: Thú trấn mộ Tiềm Long. Nó vừa mới tiêu diệt đám binh sĩ xâm phạm địa cung, nhưng bị súng máy Maxin bắn phá, thậm chí còn bị lựu đạn tấn công. Con trấn mộ thú hình rồng hày hoàn bị đánh bại, ở thời đại vũ khí lạnh, nó là vô địch, ngay cả thời nhà Thanh đã sử dụng cả vũ khí lạnh và nóng, nó vẫn bất khả chiến bại. Nhưng tới thế kỷ hai mươi, nó chỉ có thể trở thành đối tượng bị giết hại. Nếu Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh nhìn thấy con mãnh thú này vào mười phút trước, chắc chắn sẽ bị nó xé thành mảnh nhỏ. Nhưng giờ phút này, thú trấn mộ Tiềm Long đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ có thể dùng cơ thể quấn lấy cỗ quan tài mà mình bảo vệ, đây là tôn nghiêm cuối cùng của nó. Một con thú trấn mộ khác trèo lên quan tài, sừng hươu trắng như tuyết, vảy vàng lấp lánh, ánh mắt đầy tham lam tỏa ra ánh sáng màu lưu ly. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương lớn tiếng quát lên, nhưng Cửu Sắc càng ngày càng không nghe lời, không thể kìm nén khát vọng đối với linh thạch. Nó dùng cặp sừng đâm thủng ngực thú trấn mộ Tiềm Long, đào ra một viên linh thạch đang lạnh dần, há miệng nuốt chửng, giống như chó hoang đói bụng đã ba ngày. Đã không thể đếm nổi đây là viên linh thạch thứ bao nhiêu bị Cửu Sắc nuốt vào bụng. “Bắc Dương, đây là số trời” Lý Hưng Thịnh an ủi một câu: “Tòa lăng mộ này và thú trấn mộ ở đây là do tổ tiên nhà cậu tự tay tạo ra, cũng là vị trí mà tổ tiên nhà tôi lựa chọn, đã định là không thể tránh khỏi tai kiếp” Trong phạm vi mà ánh sáng của quả cầu lưu ly có thể chiếu tới, ngoại trừ sáu cỗ quan tài, trên mặt nước còn có rất nhiều rương gỗ trôi nổi lềnh bềnh, vàng bạc châu báu chủ yếu đều ẩn giấu dưới đáy nước và sâu trong bùn lầy. Có một cái rương gỗ trôi tới bên cạnh bè trúc, Tần Bắc Dương mở ra xem, lấy ra rất nhiều cuộn giấy lớn. Lý Hưng Thịnh mở cuộn giấy đầu tiên ra, trải lên đầu gối mình, là một cuộn tranh trắng đen, trong tranh là sông núi hiểm trở, có tới hàng chục lầu canh gác, đều có nam nữ vệ binh cầm súng trong tay. Các binh sĩ bao vây nơi này đều mặc quan phục triều Thanh, đa số sử dụng súng hỏa mai, còn có đại pháo Hồng Di yểm hộ, cùng với các loại vũ khí lạnh như đao thương cung nỏ. Từng người từng vật đều được khắc họa rất sống động, mỗi một chi tiết đều giống hệt như thật, lại có cảm giác lập thể giống như một bức phù điêu, hoàn toàn không giống tranh Trung Quốc truyền thống. “Đây là tranh khắc đồng của Tây Dương!” Lý Hưng Thịnh nhìn ra manh mối: “Chắc là tác phẩm của họa sĩ Tây Dương trong Hoàng cung Triều Thanh. Ví dụ như giáo sĩ Thiên Chúa Giáo – Castiglione thời Hoàng đế Càn Long chính là một họa sĩ cung đình” Trong đầu Tần Bắc Dương hiện lên một cảnh tượng nào đó: “Thời niên thiếu, tôi đã từng nhìn thấy những lầu canh trong bức tranh này ở Hương Sơn – Bắc Kinh. Những người Bát Kỳ già ở đó nói những thứ này có từ thời Càn Long bình định phản loạn Đại – Tiểu Kim Xuyên, được xây dựng phỏng theo tháp canh Kim Xuyên, dùng để huấn luyện binh lính Bát Kỳ” “Nói như vậy, bức tranh khắc đồng này là ‘Bình Định Kim Xuyên Chiến Đồ’” Lý Hưng Thịnh lại mở mấy cuộn tranh nửa ra, tất cả đều là tranh khắc đồng, đều là lầu canh chiến đấu: “Trận chiến Đại – Tiểu Kim Xuyên là trận chiến quan trọng trong những năm Càn Long tại vị, bình định cuộc phản loạn của quan thổ ti vùng Đại – Tiểu Kim Xuyên thuộc Xuyên Tây. Kim Xuyên trải rộng lầu canh, dễ phòng thủ khó tấn công, trận chiến kéo dài hơn mười năm, thương vong hàng vạn, tiêu tốn bảy nghìn lượng bạc trắng” Tần Bắc Dương lại mở vài cuộn tranh khác ra, vẫn là tranh khắc đồng, nhưng nội dung lại hoàn toàn khác, lần này là chiến đấu giữa các đại đội kỵ binh. Đôi bên đều trang bị một lượng lớn súng hỏa mai, còn có kỵ binh lạc đà và pháo binh, giống hệt đại chiến châu Âu thế kỷ mười tám. Chẳng qua nhân vật trong tranh mặc trang phục phương Đông, một bên là trang phục triều Thanh, một bên là trang phục Mông Cổ và Tây Vực. “Đây là trận chiến bình định Chuẩn Cát Nhĩ thống nhất Tân Cương phải không?” “Không sai” Lý Hưng Thịnh lại mở ra mấy cuộn tranh trong hộp: “Những bức tranh khắc đồng này đều miêu tả “võ công thập toàn” của Hoàng đế Càn Long” “Hai lần chinh phạt Chuẩn Cát Nhĩ, một lần chinh phạt tộc Hồi, hai trận chiến Kim Xuyên, một trận chiến bình định Đài Loan, một trận chiến với Miến Điện, một trận chiến ở phương Nam, hai lần chinh chiến Khoách Nhĩ Ca, tổng cộng mười cuộc chiến” “Hoàng đế Càn Long thích phô trương công lao, cho nên tự xưng là ‘Thập Toàn Lão Nhân’, mệnh lệnh họa sĩ cung đình chế tác tranh khắc đồng”