Chương 18-4 Hoàng đế Càn Long 4
Tần Bắc Dương chậm rãi cuộn tranh lại, cất vào rương gỗ, tránh để rơi xuống nước: “Trung Quốc còn có nghệ nhân khắc tranh đồng?”“Càn Long lệnh phải hoàn thành theo phong cách của nhà điêu khắc đồng Rugendas của Augsburg*. Castiglione và các họa sĩ cung đình vẽ bản thảo trước, rồi ngàn dặm xa xôi đưa tới nước Pháp, giao cho các thợ thủ công Paris khắc lên đồng, rồi sau đó lại đưa bản khắc đồng vả bản vẽ về Trung Quốc… Những điều này đều là người cha làm thầy phong thủy Hoàng gia của tôi nói cho tôi biết” *Augsburg: một thành phố của Đức. “Chủ nhân nơi này chắc chắn là Hoàng đế Càn Long” Tần Bắc Dương nhìn Cửu Sắc đang bò trên cỗ quan tài to lớn: “Ông ấy ở ngay bên trong” Lý Hưng Thịnh nương theo ánh sáng của cầu lửa lưu ly, nói: “Năm cỗ quan tài khác hẳn là hậu phi của Hoàng đế Càn Long, ví dụ như hai vị Hoàng hậu và ba vị Hoàng Quý phi của ông ấy” “Thật ra thì tôi cũng rất tò mò mặt mũi của Hoàng đế Càn Long trông như thế nào? Dân gian đồn rằng Hoàng đế Càn Long vốn là người Hán, là con trai của Trần các lão tại Hải Ninh, vừa sinh ra đã được Hoàng đế Ung Chính sắp kế vị nhận làm con nuôi” “Giống như có người nói Minh Thành Tổ Chu Đệ thật ra là con trai của Nguyên Thuận Đế, đều là tin đồn vô căn cứ. Mấy năm nay, bức họa vẽ Hoàng đế Càn Long cũng từ cung cấm lưu lạc dân gian, Càn Long đế là một người Mãn điển hình: mặt dài, da trắng, mắt dài nhỏ, râu thưa thớt…” “Cứ xem lời đồn như tiểu thuyết võ hiệp đi” Tần Bắc Dương dứt khoát nằm ngã xuống bè trúc và nói: “Nghe nói trong mộ của Hoàng đế Càn Long còn có kiếm Can Tương Mạc Tà nữa đấy” “Đừng suy nghĩ nhiều! Nếu địa cung của Hoàng đế Càn Long đã bị phá hủy, thú trấn mộ cũng bị giết chết, vậy chúng ta nên ra ngoài như thế nào?” “Tôi tới tìm A Hải báo thù, không gặp được A Hải tôi sẽ không rời khỏi nơi này” Tần Bắc Dương còn chưa dứt lời, ngoài địa cung đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, như có mấy chục con ngựa chạy tới, còn có tiếng súng ống va chạm. Lý Hưng Thịnh ngả người xuống bè trúc rồi nói: “Bọn họ mở quan tài ra rồi!” Cửu Sắc đứng trên quan tài nổi lềnh bềnh, sừng hươu hếch lên, chuẩn bị quyết chiến sinh tử. Các binh sĩ bên ngoài bắt đầu quát lên: “Ôi mẹ ơi, trong địa cung có người đang nói chuyện! Không phải là Hoàng đế Càn Long hiển linh đấy chứ?” Ngoài địa cung vang lên âm thanh ầm ĩ, lại có cả tiếng súng nổ, có lẽ là kẻ nào nhát gan lỡ bóp cò súng. Đám quân phiệt giặc cướp này còn chưa bước vào địa cung đã loạn hết cả lên, tiếng súng vang lên liên hồi, thậm chí còn có tiếng la hét thảm thiết truyền tới, hẳn là tối lửa tắt đèn người mình giết người mình. Tần Bắc Dương tương kế tựu kế, lớn tiếng nói chuyện với Lý Hưng Thịnh: “Chúng ta bị nhốt trong địa cung, làm sao mới có thể ra ngoài?” “Tôi cũng không biết, chẳng lẽ trốn trong cỗ quan tài này?” “Người núi Thái Bạch các người toàn thích trốn trong quan tài!” Tần Bắc Dương nhớ tới cuộc ám sát vào đêm tuyết Hương Sơn năm đó, A Hải và Thoát Hoan trốn vào quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường để ám sát Tướng quân Tiểu Từ. Âm thanh trong địa cung cộng thêm tiếng nước nhỏ lách tách tạo nên hiệu ứng cộng hưởng kỳ diệu, giống như ma quỷ ngâm xướng, du dương trầm bổng lượn lờ sâu trong hầm mộ. Kết quả, bên ngoài vang lên tiếng bỏ chạy tán loạn. Đám binh lính này thật sự vô dụng. Có thể thấy A Hải cũng không có mặt trong lăng mộ Càn Long, nếu hắn ở đây tuyệt đối không phải cục diện này. Lý Hưng Thịnh chống bè trúc trong địa cung như đang chèo một chiếc thuyền nhỏ trên sông Cam tại Cambridge, nhanh chóng lao ra khỏi lăng mộ. Tần Bắc Dương dùng cung chữ thập nước Nga chắn trước người, Cửu Sắc cũng phun ra cầu lửa thủy tinh dọn đường cho bọn họ. Cầu lửa bay phấp phới, phía trước truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, đám lính càng lùi ra xa. Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh xuyên qua hai cửa lăng mộ, bị mưa bom bão đạn dày đặc ngăn trở. Không thể xông ra ngoài được nữa, một khi ra khỏi lối vào lăng mộ, xuất hiện dưới ánh sáng ban ngày, Cửu Sắc sẽ khôi phục hình dạng một chú chó lớn, còn Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh sẽ bị súng máy bắn thành cái sàng. Hai người một thú cùng đường bí lối, đỉnh đầu lại rơi xuống một sợi dây thừng, vừa vặn lắc lư ngay trước mũi Tần Bắc Dương. “Người nào?” Tần Bắc Dương cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn. Trên kia là đường hầm anh vừa mới nhảy xuống ban nãy. Anh cầm lấy dây thừng giật giật vài cái, cảm nhận được lực kéo ở bên trên. Thật sự là trời giáng cứu binh, Lý Hưng Thịnh leo lên dây thừng trước, tiếp theo là Tần Bắc Dương, cuối cùng là Cửu Sắc sử dụng cả bốn chân cùng trèo lên. Bọn họ bám vào dây thừng thô chắc leo lên đỉnh ngôi mộ, lại trở về theo đường hầm ban nãy. Từ địa ngục mộ cổ leo lên, hai mắt Tần Bắc Dương như bị ánh mặt trời chiếu mù. Lực chú ý của đám lính trộm mộ đều tập trung vào lăng mộ, không ai phát hiện trên Bảo Đỉnh còn có người. Ngoại trừ Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh, còn có người đàn ông thứ ba, là Tề Viễn Sơn.