← Quay lại trang sách

Chương 19 Hương phi

Tề Viễn Sơn đã trốn trên ngọn núi đằng sau Đông Lăng suốt một ngày một đêmAnh ta không hiểu vì sao A Hải lại thả cho mình chạy trốn? Chẳng lẽ là vì Trung Sơn? Hay còn có ý đồ nào khác? Vờ tha để bắt? Cho dù thế nào, lần này được đoàn tụ với em trai đã thất lạc hơn mười năm vẫn là một thu hoạch lớn trong lúc cùng đường tuyệt vọng. Tề Viễn Sơn không còn đường nào để trốn, trên núi là nơi an toàn duy nhất. Ngay khi anh khát nước không chịu nổi nữa thì chợt nhìn thấy một dòng suối kéo dài mạng sống. Chờ tới buổi chiều mới nghe thấy tiếng nổ ầm ầm dưới chân núi. Không cần nói cũng biết, Tôn Mặt Rỗ đào mộ rồi. Anh ta đi tới giữa sườn núi, từ trên cao quan sát bên dưới, chỉ thấy trên Bảo Đỉnh của Hoàng đế Càn Long có một cái miệng hố lớn. Còn có hai người đàn ông và một người phụ nữ canh giữ trước hố. Nhưng cách ăn mặc của bọn họ cũng không giống bọn trộm mộ. Tề Viễn Sơn lại dụi mắt mấy cái, kinh ngạc phát hiện người phụ nữ kia trông rất quen mắt, đó không phải Âu Dương Anna sao? Chưa bao giờ nghĩ có thể gặp được vợ mình ngay tại nơi này – dưới chân Trường Thành, trong lăng mộ Hoàng đế Càn Long. Sao Anna lại tới nơi này? Tề Viễn Sơn cũng nhận ra hai người kia… Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La và trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan, bọn họ và Anna đứng trước hố, Thám trưởng Diệp còn dán tai vào hố, giống như còn có ai đó ở dưới? Một nhóm quân phiệt tuần tra một vòng trong Bảo Đỉnh, đang định leo lên từ bên cạnh. Tề Viễn Sơn nhận thấy nguy hiểm, nhưng anh ta không thể lớn tiếng gọi, sợ dẫn tới càng nhiều binh lính. Cái khó ló cái khôn, anh ta nhặt một hòn đá, dùng sức ném về phía lỗ hổng trên Bảo Đỉnh. Tề Viễn Sơn là một tay thiện xạ, ném đá cũng vô cùng chuẩn xác, viên đá trúng ngay vào gáy tiểu Quận vương không lệch một li. Lời nhắc nhở này rất quan trọng, Diệp Khắc Nam lập tức phát hiện đội tuần tra sắp đi lên, bèn kéo Anna và tiểu Quận vương trèo xuống Bảo Đỉnh, mượn bức tường bao quanh và cây cối để ẩn nấp, tránh thoát tầm mắt của bọn lính. Bọn họ leo vào một lăng tẩm ở cách vách, gần như đã biến thành một đống đổ nát. Tề Viễn Sơn rất muốn đi theo bảo vệ Anna nhưng không may lại có một đội binh lính đi qua tường bao quanh lăng mộ. Âu Dương Anna xem như may mắn, trong khoảnh khắc bọn chúng lướt qua, nếu cô chậm lại vài giây nhất định sẽ bị phát hiện. Lúc này tên Bảo Đỉnh của Hoàng đế Càn Long không có lấy một bóng người, bọn lính đều tụ tập dưới cửa mộ, dường như đã xảy ra biến cố gì đó? Tề Viễn Sơn tránh thoát đội tuần tra, lớn mật nhảy xuống triền núi, trèo lên thành Nguyệt Nha và Bảo Đỉnh. Anh ta muốn nhìn xem trong cái hố mà Anna, Diệp Khắc Nan và tiểu Quận vương vây quanh ban nãy rốt cuộc có bảo vật gì? Đó là một đường hầm còn mới, còn có dấu vết đào móc do một vật thể cứng nào đó để lại, bên dưới có tiếng trò chuyện, giống như có người đang kêu cứu mạng. Vừa lúc trên Bảo Đỉnh có dây thừng bị đám công binh bỏ lại, Tề Viễn Sơn bèn giữ lấy một đầu, một đầu khác ném xuống bên dưới, giống như khi câu cá, cuối cùng câu được hai con cá lớn là Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh. Còn có Cửu Sắc. Trở về nơi có ánh sáng, thú trấn mộ ấu kỳ lân biến thành chó ngao lông xám bờm đỏ. Tần Bắc Dương ngơ ngác nhìn gương mặt Tề Viễn Sơn, trong lòng đang cảm thán sự huyền diệu của vận mệnh. Bọn họ nhớ kỹ gương mặt của đối phương, cho dù hóa thành xương khô, đốt thành tro bụi. Tần Bắc Dương đột nhiên bắt lấy cánh tay Tề Viễn Sơn và hỏi: “Anna đâu?” Anna đang ở trong địa cung của Hương phi. Mười phút trước, Diệp Khắc Nan, tiểu Quận vương và Âu Dương Anna đụng phải quân lính tuần tra, buộc phải rời khỏi lỗ hổng, hoảng hốt bỏ chạy không kịp nhìn đường, lại đột nhiên ngửi được một hương thơm lạ lùng. Cô từng ở Quảng Châu giúp chồng dạy con vài năm, lúc rảnh rỗi thì học về hương liệu, có thể phân biệt được các nguyên liệu xông hương khác nhau, duy chỉ có mùi hương lạ lùng này là cô không biết vật gì? Anna bước lần theo mùi hương, trèo tường đi vào lăng tẩm cách vách. Nơi này không giống lăng mộ Đế vương, ngoại trừ một tòa Bảo Đỉnh lớn còn có ba mươi tòa Bảo Đỉnh phân bố đều đặn xung quanh, giống như rừng tháp trong chùa. Nơi này cũng bị đám binh sĩ trộm mộ vơ vét sạch sẽ, rất nhiều Bảo Đỉnh bị nổ tung và đào xới, xem ra đám quân phiệt cũng thu hoạch được đáng kể, mặt đất ngổn ngang ngói vỡ, gỗ vụn và đồ sứ. Bọn họ giống như một đám châu chấu, hủy hoại xong một vùng hoa màu lại đi tìm nơi tiếp theo để gieo rắc tai họa. Anna tìm kiếm giữa mấy chục tòa Bảo Đỉnh, đi đến tòa đầu tiên hàng thứ nhất ở góc phía Đông thì mới nhìn thấy một lối vào phần mộ… Mùi thơm kỳ lạ phát ra từ nơi này. Theo lý thuyết, trong cổ mộ chỉ có mùi hôi thối, lấy đâu ra hương thơm? Chẳng lẽ là hương liệu chống phân hủy? Nhưng cô lại ngửi được hương vị của người sống trong đó? Anna nhịn không được mà tiến vào địa cung, Diệp Khắc Nan ở bên cạnh bảo vệ cô. Nghe nói trong các lăng mộ triều Thanh chỉ Hoàng đế mới có thú trấn mộ… Thái hậu Từ Hy là trường hợp ngoại lệ, phần mộ trong những Bảo Đỉnh nhỏ này không có thú trấn mộ. Đường vào mộ rất ngắn, cửa lăng mộ đã bị nổ tung từ lâu, bên trong là một địa cung nho nhỏ, quan tài cũng bị bọn trộm mộ đánh nát, vòng châu và những vật bồi táng không đáng giá nằm rải rác trên mặt đất. Hương thơm kỳ lạ thấm vào ruột gan kia tỏa ra từ trong quan tài. Tiểu Quận vương cũng cảm thấy mới lạ, nơi này không hề có mùi hôi thối dơ bẩn mà giống như thung lũng trăm hoa đua nở, còn có mấy con bướm dập dìu bay tới. Diệp Khắc Nam phát hiện văn bia trong góc địa cung, lấy đèn pin ra nhìn kỹ rồi nói: “Nàng là Hương phi!” “Hương phi?” Âu Dương Anna cảm thấy kinh ngạc, nhưng hương thơm lạ lùng phả vào mũi này hẳn là phát ra từ chủ nhân ngôi mộ đang nằm trong quan tài. “Hương phi… chính là Dung phi của Hoàng đế Càn Long” Diệp Khắc Nan vừa nhìn bia mộ vừa nói: “Dung phi và Hòa Trác thị, thế cư Diệp Nhĩ Khương, năm Càn Long thứ 24, sau khi bình định tộc Hồi, gia tộc Dung phi được triệu vào kinh, phong quan tấn tước, định cư tại Hồi Tử Doanh. Dung phi bị đưa vào cung, sắc phong Quý nhân. Hoàng đế Càn Long sủng ái Dung phi, mời đầu bếp tộc Hồi về cho nàng, xây dựng Bảo Nguyệt Lâu tại Trung Nam Hải cho nàng, đứng trên lầu có thể thấy được Hồi Tử Doanh đối diện đường Trường An” “Bảo Nguyệt Lâu này là Tân Hoa Môn bây giờ nhỉ?” Tiểu Quận vương chép miệng một cái: “Viên Thế Khải đổi nó thành cổng lớn phủ Tổng Thổng, tôi còn thường xuyên ra vào cánh cổng này đấy, thì ra là do Càn Long gia xây cho Hương phi” “Dung phi được Càn Long ân sủng cả đời, năm mươi lăm tuổi qua đời tại Viên Minh Viên, được an táng tại Phi viên tẩm của Dụ lăng. Tương truyền Dung phi trời sinh có hương thơm lạ lùng, không ngờ mùi hương này còn lưu lại đến tận bây giờ” Diệp Khắc Nan chán nản nói: “Đáng tiếc vấn bị đám quân phiệt trộm mộ quấy nhiễu” Tiểu Quận vương vò đầu bứt tai nói: “Bọn họ muốn lật tung từng ngôi mộ trong Đông Lăng lên, quá độc ác!” Đột nhiên, ngoài lối vào lăng mộ vang lên giọng đàn ông: “Anna!” Tiếng gọi này khiến tiểu Quận vương suýt vỡ tim, đây không phải giọng của Tần Bắc Dương mà là một người đàn ông khác. Âu Dương Anna kinh ngạc, tim bỗng đập nhanh, hoảng hốt lao ra ngoài. Dưới ánh nắng ngoài Bảo Đỉnh, ba người đàn ông đứng thẳng hàng, đằng trước còn có Cửu Sắc giả dạng chó ngao. Âu Dương Anna thấy được Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh, cũng thấy được chồng mình. “Viễn Sơn?” “Anna” Tề Viễn Sơn ưỡn thẳng ngực tiến lại gần vợ mình, nhưng không đưa tay ra ôm mà giữ khoảng cách một thước, nhìn như tôn trọng thực chất là xa cách. Tần Bắc Dương vừa xoa đầu thú trấn mộ vừa nói: “Là Cửu Sắc đưa chúng tôi tới đây tìm mọi người” Mọi người tệ tựu, không kịp kể lại những chuyện mình trải qua, Diệp Khắc Nan nói: “Mọi người, chúng tôi tới đây chuyến này là để bảo vệ lăng tẩm hoàng gia, không phải vì hoàng thất nhà Thanh mà là vì Trung Quốc. Chúng ta không thể bảo vệ lăng mộ của Hoàng đế Càn Long, vậy tới lăng mộ của Thái hậu Từ Hy xem sao” “Chắc hẳn là bị lật lên rồi nhỉ? Chúng ta tới chậm một ngày, sợ là phải về tay không rồi” Tiểu Quận vương căm phẫn nói: “Chuyện này mà có thể nhịn được sao!” Hơn hai trăm năm trước, Ngạc Nhĩ Đa Tư suýt nữa bị Cát Nhĩ Đan – Đại hãn Chuẩn Cát Nhĩ xâm chiếm, may có Khang Hy đại đế ngự giá thân chinh, đánh bại loạn thần tặc tự mới giữ được lãnh địa thừa kế của Quận vương. Cao tổ phụ của tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi là chư hầu Mông Cổ, lại từng đi theo đại quân Tây chinh của Hoàng đế Càn Long, đánh tới thảo nguyên Y Lê, nam bắc Thiên Sơn, tiếp nhận sự thần phục của đại tù trưởng Afghanistan tại cao nguyên Pamir. Hai vị hoàng đế Khang Hy và Càn Long đều được chôn cất tại Đông Lăng, bị đám quân phiệt chà đạp nhục nhã, tiểu Quận vương cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông. Tần Bắc Dương nói: “Mặc kệ thế nào, cứ tới chào hỏi Thái hậu Từ Hy một tiếng đi”