Chương 20 Giếng vàng của Thái hậu Từ Hy
Tối hôm qua, Tề Viễn Sơn còn đang ở trong điện thờ phụ của Thái hậu Từ Hy chứ đâu. Anh ta đi đầu hàng, tiếp theo là Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, sau nữa là Diệp Khắc Nan, tiểu Quận vương và Lý Hưng ThịnhÂu Dương Anna đi cuối hàng. Đối mặt với chồng mình, chẳng hiểu sao cô lại thấy xấu hổ, không biết nên nói cái gì cho phải? Đây cũng không phải tính cách của cô. Bọn họ cẩn thận lần mò tới Định Đông Lăng, quân đội của Tôn Điện Anh đã rút lui. Khắp nơi đều là dấu vết đào móc. Tường lưu ly dưới Bảo Đỉnh đã biến mất, cửa vào mộ như miệng một con quái thú há ra giữa trời hè. Tần Bắc Dương nói: “Quy tắc cũ, mọi người ở ngoài canh chừng, tôi và Cửu Sắc, Hưng Thịnh đi xuống xem” “Bắc Dương, phải cẩn thận đấy” Âu Dương Anna cũng không kiêng dè chồng mình đang ở đây mà quan tâm nhắc nhở Tần Bắc Dương một câu. Cửu Sắc xông lên đầu tiên, tiến sâu vào lăng mộ của Thái hậu Từ Hy, nó lại hóa thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, phun ra quả cầu lửa màu lưu ly. Tần Bắc Dương và Lý Hưng Thịnh chậm rãi tiến vào thế giới của một người phụ nữ… Không có gì cả. Đường vào mộ sâu thẳm vô tận thông tới lối vào thế giới dưới lòng đất, có không khí lạnh phun lên. Trên nền gạch còn sót lại những mảnh sứ vỡ vụn và vết máu bị nước xối qua… Quân phiệt đã cố xóa bỏ dấu vết cho thấy chúng đã tới đây, muốn tiêu hủy và che giấu tất cả chứng cứ phạm tội. Cửa mộ vẫn còn nguyên vẹn, không phải bị mở ra bằng ngoại lực. Người có năng lực này trên đời nhất định phải là tinh anh trong giới trộm mộ, chẳng hạn như Tiểu Mộc. Cửu Sắc bước đi nhanh hơn, nó phát hiện hài cốt của thú trấn mộ tại cửa mộ cuối cùng. Thú trấn mộ Phượng Hoàng, một con Phượng, một con Hoàng… Tần Bắc Dương lần đầu nhìn thấy kỳ quan “một mộ hai thú” có một không hai trong “Tần thị mộ tượng giám”. Hai mắt Cửu Sắc tỏa ra ánh nhìn tham lam, dường như còn có nước dãi chảy ra từ khóe miệng… là do chất bẩn trong cơ thể hóa thành. Cửu Sắc dùng hai móng vuốt cào mở thân thể chim Phượng, bắt đầu cắn nuốt viên linh thạch khổng lồ trên người nó. Tần Bắc Dương lớn tiếng quở trách nhưng không cách nào ngăn cản hành động của nó. Lý Hưng Thịnh nhẹ nhàng kéo cánh tay anh: “Tôi đi xem bà ta” “Bà ta?” Tần Bắc Dương ngoảnh đầu lại, nhìn thấy quan tài gỗ lim tơ vàng bị bổ ra trong một góc địa cung, trên mặt đất là một thi thể một người phụ nữ già nua đã hư thối biến chất. Trên thân bà ta mặc lụa vàng, quần thêu chữ “Thọ”, chân phải đi tất lụa trắng, tất chân bên trái đã biến mất, các bộ phận trên thân thể vẫn còn hoàn chỉnh. “Bà ta…” Tần Bắc Dương mặc kệ Cửu Sắc, anh thắp đuốc lên, bò sấp xuống nền gạch, chiếu sáng thi thể kia. “Chính là bà ta!” Lý Hưng Thịnh hạ giọng: “Thái hậu Từ Hy, Diệp Hách Na Lạp thị” Người phụ nữ đã từng không ai bì nổi này nắm giữ sinh mạng của toàn bộ nhân dân Trung Quốc, vơ vét của cải tiền tài của bốn trăm triệu người về trong quan tài của mình, đưa sáu anh hùng trung quân ái quốc lên đoạn đầu đài, cũng triệt để chôn vùi cơ nghiệp của Ái Tân Giác La, giống như lời nguyền rủa mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích từng khắc khoải không yên ba trăm năm trước… Bà ta nằm im lìm trong một góc địa cung, mang theo cả ba trăm năm của Trung Quốc, chậm rãi mục nát thành một đống tro tàn. Nhưng đằng sau thân thể bà ta là một chiếc bệ quan tài bằng đá cẩm thạch, có bốn người đàn ông đang nằm sấp trên đó. Bốn người đàn ông còn sống. Người đầu tiên nhìn giống một bà lão, bím tóc hoa râm lõng thõng sau đầu. Tần Bắc Dương vừa nhìn lão một cái đã cảm thấy hai mắt dơ bẩn, dạ dày buồn nôn, ngay cả đầu óc cũng trở nên ô uế. Người đàn ông thứ hai là thủ lĩnh thôn trộm mộ tại Lạc Dương, người thừa kế nghề trộm mộ Trung Nguyên – Tiểu Mộc. Người thứ ba cũng là người trẻ tuổi nhất, khoảng chừng hai mươi, Tề Trung Sơn đến từ núi Thái Bạch. Người thứ tư khiến hai mắt Tần Bắc Dương như sắp vỡ ra, người này khóe miệng cong cong, nụ cười trên môi như nối liền với vết sẹo… A Hải. A Hải. Hắn không rời đi theo đám quân phiệt mà ở lại lăng mộ Thái hậu Từ Hy. Phần chiến lợi phẩm Tôn Điện Anh chia cho hắn đã được niêm phong trong một cái rương lớn, vừa được chôn trên núi, tại một vị trí bí mật chí có một mình A Hải biết được. Sau đó, A Hải triệu tập Trung Sơn, Tiểu Mộc và lão thái giám Hà Thường Tại, một lần nữa trở về địa cung của Thái hậu Từ Hy. Tiểu Mộc nói trong lăng mộ còn có một vị trí quan trọng – giếng vàng, thường bị đám trộm mộ bỏ qua, bởi vì giếng vàng nằm ngay dưới quan tài. Trừ khi thay đổi vị trí quan tài, nếu không không thể nhìn thấy giếng vàng. A Hải và Trung Sơn dời cỗ quan tài đã vỡ tan tành sang chỗ khác, quả nhiên ngay chính giữa giường quan tài bằng đá cẩm thạch có một cái hố giống như miệng giếng. Đây là giếng vàng do thầy phong thủy đích thân chỉ định, cả tòa địa cung và lăng mộ đều được xây dựng xung quanh giếng vàng. Có thể nói đào giếng vàng giữa một mảnh đất trống chính là bước đầu tiên đặt nền móng cho lăng mộ. Trong giếng vàng thường được đặt những vật chủ nhân ngôi mộ thường dùng khi còn sống. Vật luôn đi theo bên cạnh Thái hậu Từ Hy chắc chắn là bảo vật vô giá, có lẽ còn quý hơn cả bảo bối trong quan tài. Nhưng A Hải tới đây cũng không phải chỉ vì thứ này. Lão thái giám Hà Thường Tại đã khai báo, sau khi Định Đông Lăng hoàn công, Thái hậu Từ Hy từng đích thân tới khảo sát. Mười tám viên ngọc trai đeo trên người, vòng tay hoa táo bằng vàng luôn đeo hằng ngày, ngọc bích chuyển tâm khắc Quỳ Long Thiên Can màu bạch ngọc, bình trà vạn thọ dát vàng, trang sức phụ kiện đẹp đẽ tinh xảo như linh chi bạch ngọc, như ý thiên nhiên, tất cả đều được thả vào trong giếng vàng. Tiểu Mộc dùng một sợi dây thừng buộc với gầu xúc, cẩn thận thả xuống giếng vàng giống như câu cá, câu lên được một con rồng vàng. Mặt mày hắn nhăn chặt lại, như thể giếng vàng biến thành một cái nồi áp suất, muốn hun chín một nửa khuôn mặt của hắn. Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh và Cửu Sắc xông vào. Thời khắc báo thù tới rồi. Tần Bắc Dương đi hơn ngàn dặm, từ mùa xuân cho tới giữa hè, từ núi Thái Bạch cho tới Đông Lăng triều Thanh, chỉ vì giờ khắc này. Anh lẳng lặng giơ cung chữ thập nước Nga lên, bấm chốt nỏ, mũi tên gào thét xuyên qua không khí đầy mùi hôi thối, lao thẳng tới giữa trán A Hải. A Hải đã có phòng bị, giơ ván gỗ quan tài trong tay lên chặn lại. Quan tài gỗ lim tơ vàng vẫn bị bắn thủng, nhưng tốc độ đã chậm lại, cuối cùng tránh được một mũi tên. Tần Bắc Dương cũng không nhiều lời vô nghĩa, rút Đường đao ra rồi tung người nhảy lên, như sắp nhảy lên tới mái vòm địa cung, dốc hết sức lực lao về phía A Hải. Một đao này, là vì A U, cũng là vì cha mẹ nuôi đã qua đời hai mươi năm trước. Anh có cảm giác hai tay đã không còn thuộc về mình nữa mà thuộc về An Lộc Sơn hủy diệt triều Đường, thù hận khiến hai mắt anh biến thành một cái hố đen, như muốn chém A Hải thành hai nửa, chém thành mảnh nhỏ, chém thành vô số nguyên tử. Thù hận làm cho người ta mờ mắt, như chìm trong đêm tối, không cách nào thấy rõ bản thân. Đường đao cũng không bổ trúng A Hải mà chỉ nhẹ nhàng chém rách hai mảnh góc áo của hắn, Tần Bắc Dương mất đi trọng tâm, như một quả cân rơi xuống bệ quan tài trống trơn của Thái hậu Từ Hy. Nhưng anh vẫn tiếp tục rơi xuống, như phá vỡ bệ quan tài cẩm thạch, phá vỡ địa cung dưới địa cung, phá vỡ lối vào dẫn tới thế giới dưới lòng đất. Anh cảm thấy có ánh sáng vàng nóng bỏng bao phủ lấy mình, như toàn thân chìm trong nước thép sôi trào, hòa tan cả thân thể và xương cốt. Bên tay anh là tường đá cứng rắn, tứ chi không thể giãn ra, như bị nhốt vào một cái gông cùm xiềng xích khổng lồ. Tần Bắc Dương rơi xuống giếng vàng của Thái hậu Từ Hy. Anh nhớ tới hai mươi năm trước, lần đầu tiên anh tới Tây lăng nhà Thanh gặp gỡ cha ruột Tần Hải Quan, anh cũng vô tình rơi xuống giếng vàng của Hoàng đế Quang Tự. Giếng vàng năm đó vẫn là địa cung chưa hoàn công. Nhưng giếng vàng này đã nằm dưới thân Thái hậu Từ Hy suốt hai mươi năm. Vị trí của giếng vàng này là do Lý tiên sinh – thầy phong thủy hoàng gia tuyển chọn. Cho nên Nhiếp chính vương cần phải tiêu diệt núi Thái Bạch, bắt được Lý Cao Lâu – con trai của Lý tiên sinh, nếu không sẽ là một mối họa ngầm cho lăng tẩm hoàng gia. Rơi xuống giếng vàng, Tần Bắc Dương cảm giác nửa người trên nóng rát, nửa người dưới lại lạnh buốt. Giếng vàng không phải sâu không thấy đáy, ở dưới có một dòng nước chảy, không biết nguồn nước ở đâu? Không gian tuy nhỏ nhưng chất nước lại rất tốt, không có mùi vị gì lạ. Nghe nói nước dưới đáy giếng vàng có thể bảo vệ xác chết không bị phân hủy. Tần Bắc Dương không thể xoay người hay gập lưng, nhưng anh cảm giác được dưới chân giẫm lên rất nhiều viên tròn, hẳn là trang sức châu báu của Thái hậu Từ Hy. Tần Bắc Dương ngửa cổ lên nhìn, lỗ tròn trên giếng vàng giống như một vầng trăng tròn tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Nếu không người đến cứu, có lẽ sang năm đám trộm mộ sẽ phát hiện dưới đáy giếng còn có một bộ xương khô mang theo oán hận mãnh liệt ngồi dưới đáy giếng, cho đến khi tàn đất diệt…