Chương 21-1 Thứ A Hải đào không phải mộ
Địa cung của Thái hậu Từ HyThú trấn mộ ấu kỳ lân mang theo thân thể nóng cháy cùng với chất lỏng dơ bẩn lõng thõng trên mép nằm úp sấp trên miệng giếng vàng giữa bệ quan tài bằng đá cẩm thạch, nhìn xuống Tần Bắc Dương đang ở dưới vực thẳm địa ngục. Bên kia, Lý Hưng Thịnh đã rút dao ra. Mặc dù không mang theo mặt nạ quỷ, nhưng khi đối diện với vết sẹo trên má phải của A Hải, Lý Hưng Thịnh có cảm giác gương mặt mình đã trở nên đằng đằng sát khí. A Hải nhận ra anh ta… “Mặt Nạ Quỷ” Lý Cao Lâu cùng hắn lớn lên trên núi Thái Bạch từ nhỏ. Năm đó ở “trường Thiên Quốc”, hai người bọn họ có thể xem như thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư kết bạn vui chơi. Chỉ có gương mặt dưới tấm mặt nạ quỷ là A Hải vẫn chưa một lần nhìn thấy. “Cao Lâu hiền đệ, mấy tháng trước tại núi Thái Bạch, tôi mới lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của cậu! Lúc còn nhỏ, cậu vẫn luôn khao khát báo thù cho già trẻ lớn bé trong nhà, ngay tại Bạt Tiên Đài, cậu từng thề sẽ phá hủy hoàng lăng Mãn Thanh, nhất là Diệp Hách Na Lạp thị Thái hậu Từ Hy… Hôm nay, A Hải tôi không thẹn với lương tâm, đã giúp cậu làm được chuyện đó rồi!” “Xin lỗi, lần này tôi tới Đông Lăng không phải để đào mộ mà là tới thanh lý môn hộ” Lý Hưng Thịnh chĩa dao vào cổ họng A Hải, đồng thời liếc mắt nhìn Trung Sơn một cái. “Một ngày nào đó, cậu sẽ biết ơn tôi” A Hải không muốn liều mạng với Lý Hưng Thịnh, huống chi Cửu Sắc đã ngoảnh đầu lại, đôi mắt lưu ly trợn trừng lên, chuẩn bị phun ra cầu lửa lưu ly: “Đi!” Hét to một tiếng, A Hải túm lấy Trung Sơn tung người bay ra khỏi địa cung, hai người thi triển khinh công “đạo Thích khách”, giống như hai bóng ma, như tia chớp xẹt qua lăng mộ, lao thẳng tới ngoài Bảo Đỉnh. Trước mắt là ráng chiều vàng rực, A Hải và Trung Sơn vô thức giơ tay lên che nắng, nhưng lại nhìn thấy Diệp Khắc Nan, tiểu Quận vương, Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna. Bốn người bọn họ vẫn đứng chờ ở cửa mộ, không ngờ lại chạm mặt A Hải. A Hải không muốn giao chiến, rút dao găm, quơ một đường rồi tung người leo lên Bảo Đỉnh của Thái hậu Từ Hy. Hắn và Trung Sơn kiễng chân một cái, nháy mắt đã bay ra khỏi thành Nguyệt Nha. Chỉ có Tề Viễn Sơn leo lên Bảo Đỉnh, một mực đuổi theo. Anna ở phía sau hét lên: “Viễn Sơn! Giặc cùng đường chớ đuổi!” Từng ngọn gió lạnh từ núi Xương Thụy trên Đông Lăng ập tới, Tề Viễn Sơn một mực đuổi theo A Hải và Trung Sơn, leo lên sườn núi dựng đứng. Thấy hai người bọn họ sắp lẩn vào rừng cây, mặt trời phía Tây đã khuất bóng, một khi trời tối sẽ không đuổi theo được nữa. Tề Viễn Sơn lập tức nổ súng, kỹ năng bắn súng của anh ta được công nhận là số một Trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, rất nhiều bạn học cùng khóa với anh ta, sau này trở thành danh tướng Nhật Bản, đều phải mặc cảm không bằng. Viên đạn xuyên qua trăm mét một cách chuẩn xác, xẹt qua tai A Hải, găm vào một nhánh cây tùng. A Hải dừng bước, ráng chiều phủ lên má hắn một màu đỏ tươi như máu. Hắn biết với tài bắn súng của Tề Viễn Sơn, viên đạn tiếp theo có xác suất hơn 80% sẽ bắn vỡ đầu hắn. Không đợi A Hải lên tiếng, Trung Sơn đã nói trước: “Anh, anh giết bọn em đi” Bàn tay cầm súng của Tề Viễn Sơn đang run rẩy, bờ môi tím tái, rất muốn bóp cò súng bắn vỡ đầu A Hải, báo thù cho cha mẹ nuôi Tần Bắc Dương, báo thù cho cha Anna… Nhưng anh ta hạ tay xuống, chậm rãi thở dài một hơi: “Đêm hôm qua hai người tha cho tôi. Hôm nay tôi cũng tha cho hai người. A Hải, Trung Sơn, từ nay về sau, chúng ta không nợ gì nhau” “Viễn Sơn, sau này sẽ còn gặp lại!” A Hải ôm quyền, viền mắt Trung Sơn đỏ hoe: “Anh, cảm ơn anh, hai ta sẽ còn gặp lại” A Hải và Trung Sơn lẩn vào rừng cây rập rạp. Bọn họ rẽ vào hẻm núi, đào thùng gỗ vừa chôn dưới đất lên. Bên trong đầy ắp kho báu đào ra từ địa cung của Thái hậu Từ Hy. A Hải khỏe mạnh hơn người, vác rương gỗ trên vai một cách nhẹ nhàng. Ngoảnh đầu nhìn khắp Đông Lăng, phía trước là Trường Thành sừng sững giữa ánh hoàng hôn. Giờ thì Trung Sơn đã hiểu, A Hải thả Tề Viễn Sơn một lần, Tề Viễn Sơn phải trả cho hắn một mạng, cho dù biết rõ cuối cùng vẫn phải thả A Hải, cũng phải đuổi theo để nói cho hắn một tiếng. “Bắt thả Tào” A Hải nói đêm qua… thì ra Tề Viễn Sơn là Quan Vũ, A Hải mới là Tào Tháo. Màn đêm buông xuống, bọn họ dọc theo tường thành đi về phía Đông, phía Đông là Sơn Hải Quan, là cố hương của Mãn Thanh. A Hải cõng thùng lớn trên lưng, trèo lên Trường Thành sứt sẹo trên sườn núi, đột nhiên nói: “Chuyến này thu hoạch tương đối lớn, điều tiếc nuối duy nhất chính là đã để lại Tiểu Mộc cho Tần Bắc Dương” Tần Bắc Dương vẫn còn ở dưới giếng vàng trong địa cung. Cửu Sắc ghé vào miệng giếng, dùng hết mọi cách nhưng vẫn không làm gì được. Sừng của thú trấn mộ có thể đào giếng vàng, nhưng trong lúc phá vỡ bốn vách giếng vàng cũng có thể làm chủ nhân dưới kia bị gạch nện trúng mà chết hoặc ngạt thở mà chết. Cuối cùng Lý Hưng Thịnh thả một sợi dây thừng thô chắc xuống. Tần Bắc Dương không thể giãn người ra, cật lực cầm lấy dây thừng buộc vòng quanh eo, sau đó được kéo lên khỏi giếng vàng. Mang theo hơi thở mãnh liệt dưới giếng vàng, nửa người trên của Tần Bắc Dương nóng toát mồ hôi, nửa người dưới lại gần như đông cứng. Anh nhặt Đường đao và cung chữ thập lên, giận dữ quát: “A Hải đâu? Trung Sơn đâu?” “Bọn họ chạy thoát từ lâu rồi!” Lý Hưng Thịnh hơi tiếc nuối, lại chỉ vào góc địa cung: “Nhưng vẫn còn hai người bọn họ” Còn có hai người đàn ông đang quỳ trong địa cung, người trẻ là trộm mộ Tiểu Mộc, còn kẻ có bím tóc trắng chính là lão thái giám Hà Thường Tại. Giờ phút này, thủ lĩnh thôn trộm mộ giống như một cô vợ nhỏ bị bắt gian tại giường: “Bắc… Bắc Dương… Đã lâu không gặp… Tôi… Tôi bị ép… Tôi…” Điều khiến Tần Bắc Dương giật mình chính là mấy năm không gặp nhưng dung mạo Tiểu Mộc lại không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ lúc vừa đôi mươi, giống như xác chết trong quan tài có thể giữ mãi nét thanh xuân, trông còn trẻ tuổi hơn cả Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ húc cặp sừng hươu tới gần hắn, như có thể phun cầu lửa lưu ly thiêu đốt Tiểu Mộc thành một đống tro tàn bất cứ lúc nào. “Cửu Sắc, đừng dọa hắn nữa!” Tần Bắc Dương gọi Cửu Sắc trở về, anh nhấc Tiểu Mộc lên khỏi mặt đất: “Đi theo tôi, tôi đã hứa với hải nữ, tôi phải đưa anh về nhà” “Về nhà, tôi thật sự có thể về nhà sao?” Hốc mắt Tiểu Mộc rưng rưng nước mắt. Hắn vốn tưởng mình sẽ bị xem như giặc trộm mộ hoặc đồng đảng của A Hải, rồi lập tức bay đầu tại chỗ. Tần Bắc Dương đỡ Tiểu Mộc đã mềm nhũn cả ra, dẫn theo thú trấn mộ Cửu Sắc đi ra khỏi địa cung lạnh lẽo. Trong địa cung còn lại ba người. Một người chết, hai người sống… Mà một người trong đó đã chẳng khác nào người chết. Lý Hưng Thịnh tới gần Hà Thường Tại, nương theo ánh lửa trên ngọn đuốc, lạnh lùng nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của lão. Lão thái giám gần đất xa trời, quỳ lạy dập đầu trên mặt đất, trước là dập đầu cho Thái hậu Từ Hy, sau là dập đầu cho Lý Hưng Thịnh, miệng thì thào mấy câu xin tha mạng. “Ngẩng đầu lên” Giọng của Lý Long Thịnh không lớn, nhưng lại đầy sức uy hiếp. Thân thể Hà Thường Tại bỗng run lên, hai mắt híp lại, nhìn lom lom gương mặt của Lý Hưng Thịnh. Lý Hưng Thịnh đã ba mươi tám tuổi, nhưng vẫn là một người đàn ông tuấn tú khôi ngô, đi đến đâu cũng khiến các cô gái nhìn không rời mắt. Hà Thường Tại bị ánh lửa làm lóa mắt, đưa tay lên dụi mấy lần mới thấy rõ gương mặt này. Đôi mắt đục ngầu của ông ta hiện lên ánh nhìn đê hèn, tuy không để lộ ra mặt nhưng nước miếng lại vô thức nhỏ xuống. Lý Hưng Thịnh thấp giọng hỏi: “Ông không nhận ra tôi?” “Tôi… Thứ cho nô tài mờ mắt, không nhận ra vị anh hùng này…” “Được, để tôi giúp ông nhớ lại!” Lý Hưng Thịnh ghé vào tai lão thái giám và nói: “Hai mươi tám năm trước, biến loạn Canh Tý, cả nhà Lý tiên sinh – thầy phong thủy Hoàng gia bị Thái hậu Từ Hy hạ lệnh giết chết” “Này… Năm Canh Tý… Năm tháng qua lâu lắm rồi… Nô tài không nhớ nữa…” “Cả nhà Lý tiên sinh gặp nạn, chỉ có một bé trai sống sót, lại rơi vào tay một tên thái giám. Bé trai này da dẽ trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp như hoa” “À…” Thật ra trí nhớ của lão thái giám rất tốt, ông ta nhìn chằm chằm gương mặt của Lý Hưng Thịnh, sợ tới mức ngã rạp xuống đất: “Ngươi…”