← Quay lại trang sách

Chương 21-2 Thứ A Hải đào không phải mộ

“Là tôi! Chính là tôi! Bé trai năm đó, bị ông…”Lý Hưng Thịnh giáng cho Hà Thường Tại hai cái bạt tai khiến khóe miệng lão rách ra, máu chảy ròng ròng. Ngự tiền thái giám của Thái hậu Từ Hy, chính là gương mặt này, Lý Hưng Thịnh không đời nào quên được. Vì cái thứ nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ này mà thời niên thiếu của anh ta chẳng khác nào địa ngục, cả đời cũng không thể thoát khỏi bóng dáng của mặt nạ quỷ. Ngay cả khi đi du học tận Cambridge, đêm dài tĩnh lặng, một thân một mình, anh ta thường nằm trong con thuyền nhỏ trên dòng sông Cam, nhịn không được mà đội mặt nạ quỷ lên, sợ ông trời trộm nhìn mặt mình. “Ngài giết tôi đi!” Hà Thường Tại nước mắt nước mũi giàn dụa, ôm lấy đùi Lý Hưng Thịnh: “Là tôi đáng chết… Tôi thích bé trai… Thích con hát xinh đẹp… Tôi là đồ khốn nạn dơ bẩn… Tôi sống cũng chỉ khiến người khác cảm thấy bị chà đạp… Cũng là chà đạp chính mình… Ngài cứ để tôi chết đi…” Lý Hưng Thịnh nắm con dao trong tay, chỉ cần một cái cử động nhẹ ở đầu ngón tay là có thể khiến Hà Thường Tại bỏ mạng tại đây. Như vậy thì quá hời cho lão, còn có chín mươi chín phương pháp tàn khốc khác để tiễn lão về trời… Đây đều là những thứ anh ta học được từ núi Thái Bạch. Nhưng anh ta lùi lại, giắt con dao bên hông, ngửa mặt lên trời thở dài: “Thời gian đã trừng phạt lão già này rồi, cứ để thời gian tiếp tục trừng phạt lão đi” “Đừng! Đừng bỏ ta lại! Cục cưng à! Cục cưng nhỏ của ta!” Hà Thường Tại còn đang ôm đùi Lý Hưng Thịnh. Anh ta đã hất chân đá văng lão, vứt bỏ lão thái giám già này trong địa cung của Thái hậu Từ Hy. Nếu lão đã cam tâm tình nguyện làm nô tài, vậy cứ để lão tiếp tục làm ở lại hầu hạ chủ nhân của lão đi. Lý Hưng Thịnh sải bước đi ra khỏi lăng mộ. Mọi người đang chờ anh ta ở bên ngoài. Anh ta lau nước mắt trên mặt, cười nhạt nhẽo, nói mình vừa xử lý một chút việc riêng. Tiểu Quận vương nói: “Chúng ta có cần phong tỏa cửa mộ hay không?” “Không cần! Nếu phong tỏa lối vào mộ, chúng ta sẽ trở thành kẻ trộm mộ” Vẫn là Diệp Khắc Nan suy nghĩ chu đáo: “Đông Lăng bị trộm chính là chuyện lớn của cả thiên hạ, tôi nghĩ chờ tới ngày mai, Hoàng đế Phổ Nghi tại Tô giới Thiên Tân sẽ biết được tin này, đương nhiên sẽ phái người tới xem xét” “Ừ, bên trong còn có một người sống đấy, đó là nếu lão muốn trở lại mặt đất” Lý Hưng Thịnh phủi bụi đất trên người, tất cả mọi thứ trong địa cung này đều dơ bẩn như vậy: “Chúng ta mau đi thôi, lỡ quân phiệt quay trở lại thì nguy to” “Chỉ tiếc! Để cho A Hải chạy thoát!” Tần Bắc Dương vung Đường đao, chém gãy một bức tượng đá trước Bảo Đỉnh. Tề Viễn Sơn nói: “Tôi đã cố gắng đuổi theo, nhưng A Hải trốn vào rừng, tôi cũng không dám tiến sâu” “Trốn được mùng một nhưng không trốn nổi ngày rằm” Dứt lời, Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi liền trèo lên Bảo Đỉnh, nhảy tường rời khỏi Định Đông Lăng. Trời tối, đi ngang qua Định Lăng của Hoàng đế Hàm Phong, tới bên cạnh tường Phong Thủy đổ nát, quả nhiên binh lính đều đã rút đi. Bọn họ tìm thấy ngựa bị bỏ lại trên núi. Tiểu Mộc và Tần Bắc Dương cưỡi chung một con ngựa, Tề Bắc Dương không cưỡi chung ngựa với Anna mà nhảy lên ngựa của tiểu Quận vương. Diệp Khắc Nan, Lý Hưng Thịnh và Âu Dương Anna giục ngựa đi đằng trước. Thú trấn mộ ấu kỳ lân – Cửu Sắc phun ra cầu lửa lưu ly chiếu sáng đường núi hiểm trở. Đi ngang qua một ngôi miếu cổ tan hoang dưới chân Trường Thành, nơi này thờ cúng danh tướng Tiết Nhân Quý thời Đường Cao Tông, có lẽ năm xưa đông chinh dẹp loạn Cao Ly từng đi ngang qua chỗ này. Bọn họ quyết định ở lại nghỉ tạm một đêm. Cửu Sắc như một pho tượng sư tử đá thời cổ, ngồi chồm hổm canh giữ trước cửa miếu. Tần Bắc Dương đốt lửa dưới tượng Tiết Nhân Quý, tiểu Quận vương lấy một chai Whisky ra… Rượu được đựng trong một chiếc bình dẹt bằng inox, mấy tên Tây Dương bợm nhậu thường lấy thứ này tự rót tự uống, anh ta lấy ra đem chia cho mỗi người một ngụm. Đối mặt với Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn cùng một lúc, sắc mặt Anna không giấu được vẻ xấu hổ, cô không nói gì, cố ý tránh mặt hai người bọn họ. Còn Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn lại cùng uống rượu bên đống lửa, kể lại cuộc sống của mình trong mấy năm qua. Nói đến A U, Tần Bắc Dương không nén nổi nước mắt, nghe tới công lao Tề Viễn Sơn lập được trên chiến trường, từng bước thực hiện giấc mộng thuở thiếu niên, Tần Bắc Dương cũng vui mừng từ tận đáy lòng. Diệp Khắc Nan dù sao cũng là một trinh thám, không bỏ được bản năng thẩm vấn phạm nhân, anh nhìn chằm chằm Tiểu Mộc: “Cậu theo A Hải đi vào Đông Lăng, có biết nguyên nhân thực sự khiến hắn muốn tiếp tay cho quân phiệt đào trộm Đông Lăng hay không?” Âu Dương Anna xen lời: “Chẳng lẽ không phải vì kho báu giá trị hàng trăm triệu lượng bạc trắng trong địa cung của Thái hậu Từ Hy?” Tần Bắc Dương phụ họa: “Ừ, loạn Thiên Quốc bảy năm trước, thứ A Hải thèm muốn là năm trăm tấn vàng của Nga Hoàng” Trinh thám lạnh lùng nói: “Mọi người đừng xen lời vào, để Tiểu Mộc trả lời!” Tiểu Mộc uống một ngụm Whisky, lúc gương mặt vốn tái nhợt mới thoáng hiện lên sắc đỏ: “Tôi cảm thấy, A Hải đại nhân… Không, là tên khốn A Hải, anh ta không phải người tham tài, lần này đào Đông Lăng, chắc chắn anh ta có ý đồ khác” “Sao cậu lại nói chuyện giúp A Hải thế?” Tiểu Quận vương cướp lấy chai rượu: “Không phải là bị hắn mê hoặc rồi chứ?” “Tôi có thể chứng minh việc làm của A Hải tuyệt đối không phải vì thèm muốn chút tiền tài ấy. Tôi và cậu ta lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi rất hiểu con người cậu ta” Lý Hưng Thịnh nói: “Cậu ta giống tôi, hận triều đình nhà Thanh thấu xương, đây cũng là lý do cậu ta dược Tứ Xuyên Đạo Nhân đưa lên núi Thái Bạch, gia nhập Liên minh Thích khách” Tề Viễn Sơn cũng lên tiếng: “Nói như vậy… Động cơ báo thù của A Hải còn lớn hơn trộm bảo vật?” “Không chỉ báo thù, tôi đoán cậu ta còn có mục đích chính trị nào đó” “Chính trị?” Lý Hưng Thịnh nhìn gương mặt mơ hồ trong ánh lửa của Tiết Nhân Quý, nói: “Anh nói xem, Đông Lăng bị đào lên, ai là người chịu kích thích lớn nhất?” “Học giả lịch sử như Giáo sư Vương Gia Duy và các nhà khảo cổ?” Anna đột nhiên nhớ tới thầy giáo khoa Lịch sử của mình tại trường Bắc Đại. Lý Hưng Thịnh lắc đầu: “Cũng không phải” “Từ xưa đến nay, kẻ trộm mộ sợ nhất chính là người nhà chủ mộ, cho nên đều đào những ngôi mộ lâu đời, nếu đào những phần mộ một hai trăm năm, nếu để người ta tóm được, chắc chắn sẽ bị đánh cho tới chết” Tiểu Mộc lấy kinh nghiệm trộm mộ ra phân tích một phen, lại giúp tiểu Quận vương bừng tỉnh: “Đúng vậy, Nhiếp chính vương nhờ cậy chúng ta bảo vệ Đông Lăng, bởi vì đây là phần mộ của hoàng thất Mãn Thanh. Quân phiệt đào địa cung và quan tài của Thái hậu Từ Hy và Hoàng đế Càn Long, chắc chắn sẽ chọc giận hoàng thất Mãn Thanh, trên có Phổ Nghi – Hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh, dưới có các bô lão và con em triều đại cũ, tất cả đều sẽ bùng nổ” “Anh không phải là con em triều đại trước sao?” Anna thích nhất là trêu chọc tiểu Quận vương, ai bảo bọn họ là bạn đại học với nhau: “Triều Thanh tới, nguyện trung thành với Ái Tân Giác La; Dân Quốc tới, lại nguyện trung thành với Viên Thế Khải; Viên Thế Khải ngã, lại nguyện trung thành với quân phiệt Bắc Dương; hiện giờ quân phiệt Bắc Dương đi đời rồi, chắc là anh lại tới Nam Kinh trung thành với lá cờ Thanh Thiên Bạch Nhật rồi nhỉ?” Lời này khiến tiểu Quận vương xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đường đường là chư hầu Mông Cổ, nắm giữ quyền sinh sát hơn mười vạn thần dân, chỉ khi gặp phải Âu Dương Anna là hoàn toàn không biết làm sao. Tề Viễn Sơn thoáng đăm chiêu: “Thường tiên sinh phái tôi đến nơi đóng quân của Tôn Điện Anh đàm phán chuyện cắt giảm quân số, còn dặn dò tôi phải chú ý động tĩnh ngoài Quan Ngoại” “Quan Ngoại?” Tần Bắc Dương nhớ tới một người: “Tiểu Lục Tử còn làm như cờ Ngũ Sắc và cờ Thanh Thiên Bạch Nhật ngang vai ngang vế đấy” “Người Nhật Bản vừa mới nổ chết Trương Đại soái tại Hoàng Cô Truân, Tiểu Lục Tử và người Nhật Bản có thù giết cha. Cờ Ngũ Sắc xuống, cờ Thanh Thiên Bạch Nhật lên, đây là điều mà người Nhật Bản không muốn nhìn thấy nhất. Chính sách của Quân bộ Nhật Bản đối với ba tỉnh miền Đông buộc phải thay đổi” Tề Viễn Sơn phân tích chính trị rất rành mạch hợp lý: “Bọn họ không lợi dụng được Tiểu Lục Tử, sẽ chuyển sang lợi dụng người khác, chẳng hạn như… Hoàng thất Mãn Thanh” Tần Bắc Dương bỗng hiểu ra: “À… Kế hoạch của A Hải là thông qua việc đào trộm Hoàng lăng triều Thanh, khiến Hoàng đế Phổ Nghi hận Trung Hoa Dân Quốc thấu xương, sau đó ngã vào vòng tay của người Nhật Bản?” Tiểu Quận vương nhíu mày nói: “Cách mạng Tân Hợi, Hoàng đế nhà Thanh thoái vị, chính phủ Trung Hoa Dân Quốc đã hứa sẽ bảo vệ lăng tẩm liệt tổ liệt tông Đại Thanh. Hiện giờ, trên danh nghĩa quân đội của Tôn Điện Anh vẫn là quân Quốc Dân Cách Mạng. Quân đội của Trung Hoa Dân Quốc đào Hoàng lăng triều Thanh, chẳng khác gì tự tay xé bỏ hiệp ước quốc gia” “Thứ mà A Hải đào không chỉ có Hoàng lăng triều Thanh, mà còn là một thùng thuốc nổ!”