← Quay lại trang sách

Chương 22 Từ Bắc Bình đến Thượng Hải

Trời hửng sáng, đống lửa trong miếu Tiết Nhân Quý đã tắt, Âu Dương Anna lại phát hiện Tần Bắc Dương biến mất rồiThú trấn mộ Cửu Sắc cũng không thấy đâu, đôi chủ tớ này biến mất như một ảo ảnh vậy. Tề Viễn Sơn, Diệp Khắc Nan, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương lúc này mới bừng tỉnh. Có lẽ là vì chuyến đi tới Đông Lăng quá mức kích thích, khiến bọn họ mệt mỏi rã rời, ngủ thẳng tới lúc trời sáng. Bọn họ lao ra miếu cổ, tìm kiếm Tần Bắc Dương khắp trên dưới Trường Thành và dãy núi hiểm trở, nhưng ngay cả nửa cọng lông cũng không tìm thấy. Trinh thám Diệp Khắc Nan cẩn thận xem xét miểu cổ, không buông tha bất cứ một dấu vết nào, kết luận là không có người ngoài xâm nhập, cũng không có xảy ra ẩu đả. “Là Tần Bắc Dương tự đi” Tiểu Mộc đang co người trong góc thản nhiên nói một câu. Anna túm lấy cổ áo tên trộm mộ, thiếu điều vả cho hắn hai cái bạt tai: “Chết tiệt! Sao không đánh thức chúng tôi?” “Đánh người không đánh mặt…” Tiểu Mộc run rẩy trả lời: “Tần Bắc Dương ghé vào tai tôi nói, nếu tôi dám phát ra một tiếng động nào, cậu ấy sẽ giết tôi” “Tần Bắc Dương có nói anh ấy muốn đi đâu không?” “Không nói” Dáng vẻ khiếp nhược của Tiểu Mộc, ai mà biết được là giả vờ hay là thật sự sợ vỡ mật? Âu Dương Anna cảm thấy cái trước có khả năng cao hơn. “Thôi, Anna, cô không hỏi ra được gì đâu” Tiểu Quận vương khuyên can cô, cũng giúp Tiểu Mộc giải vây: “Tôi nghĩ mọi quyết định của Tần Bắc Dương đều không phải vô duyên vô cớ” “Chuyện này tôi hiểu anh ấy hơn anh!” Anna căm giận nhìn Trường Thành ngoài miếu cổ: “Nhưng vì sao anh ấy không nói với tôi một tiếng mà đã đi rồi!” Người nói vô tâm, người nghe cố ý… Diệp Khắc Nan nhạy bén nhìn sang Tề Viễn Sơn ở bên cạnh, sắc mặt anh ta đã trở nên lúng túng. “Trên đời này không ai hiểu Tần Bắc Dương bằng tôi” Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tề Viễn Sơn bỗng lên tiếng, khiến vợ mình không nói được gì nữa: “Cậu ấy chính là người như vậy, khăng khăng cố chấp, bất kể hậu quả, cho đến khi đầu rơi máu chảy…” Lý Hưng Thịnh cũng gật đầu nói: “Tôi đoán Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đi tìm quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường rồi” Âu Dương Anna lẩm bẩm: “Ừ, Tần Bắc Dương tuyệt đối không bỏ qua cho A Hải, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, đuổi tới tận thế, anh ấy cũng phải giết cho bằng được” Diệp Khắc Nan thở dài nói: “Anna, đây là số mệnh của Tần Bắc Dương. Cháu cứ mặc kệ cậu ấy đi. Người tốt sẽ được trời phù hộ” Ba ngày sau. Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna, Diệp Khắc Nan, Lý Hưng Thịnh, tiểu Quận vương, trộm mộ Tiểu Mộc, một hàng sáu người đi dọc theo Trường Thành đi qua Cổ Bắc Khẩu, cuối cùng cũng bề tới thành Bắc Bình. Lúc này Tề Viễn Sơn vừa thoát chết từ trong miệng hổ mới nghe nói Thường Khải Thân đã dẫn các quan chức chính phủ Quốc Dân trở về Nam Kinh. Mọi người từ biệt tại cầu Lô Câu, tiểu Quận vương và Diệp Khắc Nan ở lại Bắc Bình, Lý Hưng Thịnh tới Thiên Tân, chuẩn bị lên thuyền trở về Cambridge nước Anh. Tề Viễn Sơn và Anna ngồi xe lửa xuôi Nam, mấy ngày sau đi qua Trịnh Châu, vòng tới Lạc Dương, đến thôn trộm mộ. Âu Dương Anna tuân thủ lời hứa, giao Tiểu Mộc tận tay hải nữ và hai đứa con trai. Hải nữ ôm Tiểu Mộc khóc nức nở một hồi, lại ngàn ân vạn tạ một hồi. Tề Viễn Sơn thầm nghĩ may là không để Thám trưởng Diệp cùng tới đây, nếu không ông ấy sẽ tiêu diệt cả thôn trộm mộ. Từ biệt thôn trộm mộ và Tiểu Mộc, Anna lên xe lửa Lạc Dương. Cô rất nhớ con gái Cửu Sắc, mẹ con xa cách hơn ba tháng, cô mơ thấy con bé vô số lần. Hai ngày sau, bọn họ băng qua Trường Giang, đi tới kinh đô mới của Trung Hoa Dân Quốc. Xuyên qua các đại lộ của Nam Kinh, ra khỏi Triêu Dương Môn phía Đông hiện đang được thi công đổi thành Trung Sơn Môn… Chuẩn bị cho linh cữu của tiên sinh Trung Sơn đi qua vào đại lễ Phụng An, núi Tử Kim cũng đang đẩy nhanh việc xây dựng lăng Trung Sơn. Dưới núi Tử Kim xanh um tươi tốt, dinh thự của Thường Khải Thân được quân đội bảo vệ nghiêm ngặt. Tề Viễn Sơn và Âu Dương Anna tiến vào dinh thự, cuối cùng cũng nhìn thấy Cửu Sắc, bé con tám tuổi lại cao lên một khúc, sà vào lòng ba mẹ. Anna hôn lên mặt bé, nước mắt rơi xuống lã chã. Mèo đen ngàn năm cũng dán chặt vai Cửu Sắc, một tấc không rời. Thường phu nhân đã kết hôn hơn một năm nhưng vẫn chưa có thai, cực kỳ thích Cửu Sắc, nuôi con bé như con gái ruột của mình. Cô gái nhỏ Cửu Sắc sống trong dinh thự nhà họ Thường, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều có khí phái công chúa Trung Hoa Dân Quốc. Hàn huyên một hồi, Tề Viễn Sơn liền báo cáo với Thường Khải Thân về chuyện xảy ra ở Đông Lăng… Tôn Điện Anh đào lăng mộ của Thái hậu Từ Hy và Hoàng đế Càn Long, cướp sạch kho báu khổng lồ trong đó. Vốn cho rằng nghe cáo trạng xong, Thường Khải Thân sẽ vỗ bàn nhảy dựng lên, hạ lệnh cho toàn bộ quân đội tiêu diệt Tôn Mặt Rỗ, cưỡng chế giao nộp văn vật ăn trộm phi pháp, không ngờ Thường Khải Thân chỉ cầm tách trà và nói: “Viễn Sơn, tôi cũng có nghe về chuyện này, báo chí Bắc Bình và Thiên Tân đều viết, Phổ Nghi cũng phái người tới Đông Lăng điều tra. Trước lúc có báo cáo điều tra, chúng ta không thể tùy tiện suy đoán” “Thường tiên sinh, những chuyện Viễn Sơn vừa kể đều là tận mắt nhìn thấy, rất nhiều danh sĩ bảo vệ văn vật cũng có thể làm chứng, kể cả tiểu Quận vương Ngạc Nhi Đa Tư Đa La, đây là chuyện lớn, ảnh hưởng mạnh mẽ, quốc bảo gặp nạn chính là đất nước gặp nạn, tiên sinh…” “Không cần nhiều lời nữa, Viễn Sơn, sự trung thành và tận tâm của cậu, Thường mỗ tuyệt đối không chút hoài nghi. Nhưng việc Đông Lăng cứ để pháp viện địa phương Bắc Bình xử lý theo quốc pháp đi. Còn Tôn Điện Anh, dù sao hắn cũng nắm giữ trọng binh trong tay, không thể hành động thiếu suy nghĩ khiến hắn chó cùng rứt giậu, đầu quân cho Quan Ngoại” Thường Khải Thân lại cười nói: “Đại trượng phu, phải lấy đại cục làm trọng! Cậu vất vả rồi, tôi sẽ giao nhiệm vụ quan trọng khác cho cậu. Đúng rồi, con gái nuôi Cửu Sắc của tôi, cậu và cô Anna phải chăm sóc thật tốt, tôi lúc nào cũng quan tâm con bé” Tề Viễn Sơn thông minh nhường nào, vừa nghe đã hiểu ý ở ngoài lời của Thường Khải Thân, bèn qua loa kết thúc vụ cáo trạng này. Lúc anh ta và Anna dẫn con gái tới chào tạm biệt Thường phu nhân mới phát hiện viên ngọc trước ngực Thường phu nhân do hai nửa hình cầu hợp thành, tỏa sáng lấp lánh, đẹp đến mức không thể rời mắt, là vật nhân gian hiếm có. Ra khỏi dinh thự của Thường Khải Thân, Âu Dương Anna ôm lấy Cửu Sắc nhắc nhở một câu: “Trang sức Thường phu nhân đeo trên người trông rất giống dạ minh châu trong miệng Thái hậu Từ Hy mà Tiểu Mộc miêu tả?” “Haizz… Tôn Mặt Rỗ hành động quá nhanh, tới Nam Kinh sớn hơn chúng ta một bước, tiến cống tang vật trộm được tại Đông Lăng cho Thường phu nhân, viên dạ minh châu này chẳng những giúp hắn giữ được tính mạng mà còn có thể bảo đảm đội quân của hắn không bị xóa sổ, tất cả mục tiêu cần đạt được thông qua việc trộm mộ đều đã thực hiện được rồi! Thì ra cái mạng này của anh cùng với pháp luật và tôn nghiêm của Trung Hoa Dân Quốc đều không bằng trang sức trên người phụ nữ” Âu Dương Anna ngoảnh đầu nhìn lá cờ Thanh Thiên Bạch Nhật tung bay trên cổng dinh thự, cô nói: “Trung Hoa Dân Quốc như vậy, sao không sớm ngày diệt vong đi!” Tề Viễn Sơn thiếu điều bịt miệng vợ mình lại: “Anna, không được nói xằng nói bậy!” Âu Dương Anna không nói gì nữa, dẫn con gái và mèo đen tới nhà ga Nam Kinh, lên tàu đi Thượng Hải. Bọn họ tới Thượng Hải vào nửa đêm. Một chiếc ô tô đi tới nhà ga phía Bắc đón Tề tiên sinh, “Tề phu nhân” và tiểu thư Cửu Sắc trở lại khu nhà cấp cao tại Tô giới nước Pháp. Đêm đầu tiên trở về Thượng Hải, vừa mới lo cho con gái ngủ xong, Âu Dương Anna đã lập tức đề xuất ly hôn với Tề Viễn Sơn. Tề Viễn Sơn không có cách nào cự tuyệt. Âu Dương Anna mới là chủ nhân quỹ Bá Tước núi Đạt Ma, cũng là ân nhân cứu mạng của Thường Khải Thân. Anh ta tuy là tướng quân trẻ tuổi của quân Quốc Dân Cách Mạng, lập được công lao to lớn trong cuộc chiến Bắc phạt, nhưng chẳng qua chỉ là một tên tép riu trong mắt Thường Khải Thân mà thôi. Còn lý do ly hôn, một chữ Anna cũng không chịu nói, Tề Viễn Sơn cũng không hỏi. Thật ra trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ… chẳng phải là vì Tần Bắc Dương hay sao? Rề rà ba ngày, Tề Viễn Sơn đồng ý ly hôn. Nhưng anh ta có hai điều kiện… Đầu tiên, không thể công bố tin ly hôn ra ngoài, càng không thể để Thường Khải Thân biết, tránh ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh ta; thứ hai, Tề Viễn Sơn vẫn thường xuyên được gặp Cửu Sắc, cho dù con bé không gọi anh ta là ba nữa. Âu Dương Anna đồng ý với hai điều kiện này. Cô cũng không muốn chuyện ly hôn ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của con gái. Nhưng cô đã bí mật thay đổi hộ khẩu của con bé, đổi tên từ Tề Cửu Sắc thành Tần Cửu Sắc, đây mới là “trả ngọc về Tần”. Sau khi ly hôn, Tề Viễn Sơn mua một căn nhà mới tại cầu Hoành Tân – Hồng Khẩu. Anh ta còn có một dinh thự ở Nam Kinh để tiện tham gia Hội ủy viên quân sự trung ương. Mỗi lần vợ chồng Thường Khải Thân nhớ Tiểu Cửu Sắc, Tề Viễn Sơn đều sẽ đưa con bé tới Nam Kinh, có khi là núi Lư, cũng có khi là biệt thự nghỉ mát trên núi Mạc Càn.