← Quay lại trang sách

Chương 23-1 Anh ấy đã trở lại

Cuối thu một năm sau, “ngày thứ năm đen tối” của phố Wall – New York, Đại suy thoái đến với Hoa Kỳ giống như sự trừng phạt từ Thượng Đế, chẳng mấy chốc đã lan rộng tới khắp mọi ngóc ngách trên thế giới. Nước Anh xong đời, nước Pháp xong đời, nước Đức xong đời, Nhật Bản cũng xong… Âu Dương Anna lại tới Hoa Kỳ “bắt đáy*”, mua rất nhiều bất động sản ở New York và California. Tài sản của quỹ Bá Tước núi Đạt Ma phân bố khắp trong và ngoài nước, cô đã đầu tư vào Thượng Hải, Nam Kinh, Ninh Ba và nhiều nơi khác, thậm chí còn mua một mỏ động tại Đại Dã – Hồ Bắc, mỏ quặng tại Đại Dư – Giang Tây. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, cô đã trở thành người phụ nữ giàu nhất Thượng Hải*Bắt đáy: Là việc khi giá cổ phiếu giảm sâu, nhà đầu tư cho rằng cổ phiếu đang có giá quá rẻ và nghĩ rằng không thể xuống được nữa nên bắt đầu đặt lệnh mua vào. Hành động mua vào đó được gọi là “bắt đáy”. Ngoại trừ kinh doanh và nuôi con, Anna còn ra sức học thêm ngành Luật tại Đại học St. John’s, sau khi có bằng Luật sư, cô thường giúp người nghèo và phụ nữ thưa kiện, đặc biệt là những vụ kiện tranh chấp kinh tế và kiện cáo ly hôn. Âu Dương Anna muốn bù đắp tiếc nuối khi mình không thể tốt nghiệp Bắc Đại, không thể trở thành quan ngoại giao trên người Cửu Sắc. Con bé có thành tích học tập xuất sắc, môn học nào cũng đứng đầu, ngay cả giáo viên nước ngoài cũng tấm tắc khen ngợi. Ngày xưa phụ nữ bất tài mới là đức. Bởi vì nếu con gái đọc quá nhiều sách, sẽ có nhiều ham muốn, nhiều ham muốn sẽ hủy hoại trinh tiết. Nhưng nhiều ham muốn thì có gì sai? Anna tự hỏi. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã ba năm lẻ sáu tháng trôi qua kể từ ngày Anna và Tần Bắc Dương ly biệt. Lịch sử Trung Quốc lật sang một trang mới… Dân quốc năm thứ hai mươi, tháng 1 năm 1932 sau công nguyên. Tần Bắc Dương trở về. Đó là một mùa đông Thượng Hải buốt giá, biệt thự tân thời trong Tô giới Pháp ảm đạm đìu hiu, tuyết đọng chưa tan. Cửu Sắc mười hai tuổi nhìn ra ngoài cửa sắt, thấy một người đàn ông lang thang dắt theo một chú chó. Người đàn ông lang thang là một chàng trai Trung Quốc cao lớn, mặc áo da dê vùng Quan Ngoại, như vừa đi ra từ trời băng đất tuyết. Dung mạo chừng ba mươi tuổi, mái tóc dài xõa tung rối loạn. Tiểu Cửu Sắc luôn cảm thấy mình đã gặp người này ở đâu? Hình như lúc đó mình còn rất nhỏ? Chú chó to lớn khủng khiếp, như một con thú hoang chạy xổng ra từ vườn bách thú, bộ lông màu trắng xám và chiếc bờm màu đỏ. Tiểu Cửu Sắc từng tham gia tiệc tùng của các bạn học người nước ngoài, cũng từng tới lãnh sự quán của nước Pháp và nước Anh, từng thấy chó lớn của người nước ngoài, nhưng tất cả đều không lớn bằng chú chó trước mặt. Cách xa vài thước ngoài song sắt, cô bé vẫn cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người nó, khiến người ta run rẩy ruột gan, sởn cả tóc gáy… Xà Miêu xuất hiện đằng sau Cửu Sắc, nó nhìn người đàn ông lang thang và chú chó lưu lạc ngoài cửa, lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương, kéo ống quần cô chủ nhỏ chạy trốn vào trong phòng. Âu Dương Anna ra khỏi biệt thự, túm lấy tay con gái và nói: “Đừng sợ! Sắp chiến tranh rồi, sẽ còn rất nhiều người lang thang lưu lạc, mẹ sẽ cho họ đồ ăn, tìm chỗ ở cho họ, sẽ không để bất cứ ai phải chịu đói” Anna lấy mấy mấy đồng đại dương từ trong túi ra, chuẩn bị đuổi kẻ lang thang ngoài cửa đi, nhưng lại nhìn thấy gương mặt Tần Bắc Dương. Ba năm lẻ sáu tháng. Anh trở về rồi. Ngày hôm sau, Tần Bắc Dương tắm rửa sạch sẽ bụi bẩn trên người, thay một bộ quần áo mới, không còn là kẻ lang thang mà đã trở thành chàng trai khôi ngô tuấn tú, đi tới khu vui chơi Đại Thế Giới. Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna và con gái Cửu Sắc đang chờ anh ở cổng Đại Thế Giới. Trên phố kháo nhau Thượng Hải sắp khai chiến, Tô giới do người nước ngoài quản lý vẫn cứ ca hát, vui chơi, nhảy múa như thường. Đại Thế Giới rực rỡ ánh đèn, người Trung Quốc, người Tây Dương, thậm chí người Ấn Độ cũng tới góp vui. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn thay phiên cõng Tiểu Cửu Sắc trên cổ, khiến cô bé vui tới mức quên hết trời đất. Anna đứng giữa dòng người đông đúc, nhớ lại năm mười bảy tuổi, ngày Đại Thế Giới khai trương, ba thiếu nam thiếu nữ cùng nhau vui đùa dưới ánh đèn, giống như vừa mới hôm qua. Cửu Sắc là một đứa trẻ thông minh, nhạy bén nhận ra sự ưu thương của cô, bèn nắm lấy tay cô và hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại buồn?” “Cửu Sắc, chúng ta về nhà thôi” Tài xế lái chiếc xe Cadillac, đưa hai mẹ con về nhà trước. Trước cổng Đại Thế Giới chỉ còn Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương. “Bắc Dương, đã lâu không gặp” Tề Viễn Sơn châm một điếu thuốc, đốm lửa đỏ lay động trong gió bắc, ngón tay khẽ run rẩy, đây không phải phong cách của một vị thượng tướng chỉ huy thiên quân vạn mã lấy đầu quân địch trên chiến trường. “Viễn Sơn, đã lâu không gặp” Tề Viễn Sơn nhìn bảng đèn nhấp nháy trên cổng Đại Thế Giới: “Ba năm lẻ sáu tháng trước, chúng ta vừa ra khỏi Đông Lăng nhà Thanh, sao cậu lại không nói tiếng nào mà biến mất?” “Tôi đi giết A Hải” “Tìm được hắn rồi sao?” “Chưa” “Vậy cậu đi đâu?” “Tôi và Cửu Sắc đi tới ba tỉnh miền Đông, cho dù không tìm được A Hải, chúng tôi cũng phải tìm về quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường” Mỗi lần Tần Bắc Dương nhắc tới Cửu Sắc, phản ứng đầu tiên của Tề Viễn Sơn là nhớ tới Tiểu Cửu Sắc mười hai tuổi… Đến bây giờ anh ta vẫn xem Cửu Sắc là con gái của mình. “Hai năm trước tôi phụng lệnh đi sứ quan ngoại bái kiến Tiểu Lục Tử. Ba tỉnh miền Đông* là căn cứ để Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, có trọng binh Quan Đông trú đóng. Đằng sau mọi hành động của A Hải đều có bóng dáng người Nhật Bản và quân phiệt hệ Phụng. Nếu quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường vẫn còn chưa ra khỏi biên giới Trung Quốc thì khả năng lớn nhất là đang ở một nơi nào đó trong ba tỉnh miền Đông. Đó vẫn là một vùng đất hoang sơ, có nhiều núi non trùng điệp chôn giấu bảo vật. Tôi từng lén nhờ cậy Tiểu Lục Tử tìm kiếm Tần Bắc Dương. Không lâu sau đã có người báo lại rằng từng nhìn thấy một con mãnh thú đào mộ tại quần thể mộ cổ Cao Ly, còn có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi điều khiển mãnh thú. Một người một thú này đều không dính khói lửa nhân gian, không ai có thể tới gần. Ngay cả khi Tiểu Lục Tử điều động kỵ binh lùng bắt cũng không làm được gì…” *Ba tỉnh miền Đông: Liêu Ninh, Cát Lâm, Hắc Long Giang. Tần Bắc Dương thừa nhận: “Đó là tôi và Cửu Sắc! Tôi nghe nói có người phong tỏa đường núi tại Thiên Trì, núi Trường Bạch, mấy năm nay không người lui tới. Cửu Sắc có cảm ứng với phương hướng trên núi Trường Bạch. Quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường từng được cất giữ trên núi Thái Bạch hơn mười năm, sau đó lại được chuyển tới núi Trường Bạch, cũng là nơi cao nhất so với mặt nước biển trong ba tỉnh miền Đông, phù hợp với thói sống của A Hải và Trung Sơn. Huống chi Thiên Trì – Trường Bạch gần Triều Tiên, hiện đang là thuộc địa của Nhật Bản. Lúc tôi và Cửu Sắc tới núi Trường Bạch, đi ngang qua Thẩm Dương, đúng lúc gặp phải một chuyện lớn” “Biến loạn 18 tháng 9?” Tề Viễn Sơn nhướng mày, điếu thuốc trong tay run nhè nhẹ, một làn khói thuốc phất qua. “Trong một đêm, Nhật Bản công chiếm toàn thành Thẩm Dương. Giữa khói lửa chiến tranh, hoàn toàn không có cơ hội đến núi Thái Bạch. Quân Quan Đông chắc chắn sẽ phái trọng binh bảo vệ A Hải và sào huyệt của mình. Giữa nợ nước thù nhà, tôi chỉ có thể lựa chọn nợ nước, còn thù nhà đành gạt sang một bên. Tôi và Cửu Sắc rút khỏi Thẩm Dương, theo quân Đông Bắc đi tới Cẩm Châu” “Triệu Tứ phong lưu, Chu Ngũ si cuồng, chỉ có Hồ Điệp đang thịnh hành. Vòng ôm tình ái là mộ anh hùng, sức đâu ngăn chặn quân Nhật chiếm Thẩm Dương” Tề Viễn Sơn ngâm bài thơ mô phỏng Lý Thương Ẩn “Tiểu Liên ngọc thể đêm hầu chủ, đã báo Chu Sư chiếm Tấn Dương” của Mã Quân Vũ được in trên báo Thượng Hải, châm chọc Tiểu Lục Tử mê mẩn ngôi sao điện ảnh, để non sông rơi vào tay giặc, có thể so với vị vua mất nước thời Bắc Tề. “Đồng bằng Đông Bắc địa hình bằng phẳng, Cấm Châu là nơi duy nhất có thể lập căn cứ phòng thủ. Ba trăm năm trước, Viên Sùng Hoán bảo vệ Ninh Viễn, Cẩm Châu, liên tiếp đánh bại cha con Nỗ Nhĩ Cáp Xích và Hoàng Thái Cực, lập nên trận đại thắng Ninh Cẩm” Tần Bắc Dương căm giận nói: “Mấy vạn quân Đông Bắc khốn đốn giữ thành, tiến không được, lui cũng không xong. Tôi chỉ mong có thể dùng Đường đao và cung chữ thập và cả sừng hươu của Cửu Sắc, đấu một trận sống chết với Nhật Bản” “Khi đó tôi cũng ở Cẩm Châu! Tôi thay mặt Thường Khải Thân tới thị sát, sao không gặp được cậu?” “Viễn Sơn, đời này chúng ta lỡ nhau đâu chỉ một lần đó” Lời này khiến Tề Viễn Sơn im lặng hồi lâu, anh ta bóp nát đầu thuốc rồi nói sang chuyện khác: “Tôi nghe nói Hoàng đế Phổ Nghi đã bí mật tới Lữ Thuận, trở thành con rối của người Nhật, có lẽ bước tiếp theo là thành lập ‘nước Mãn Châu’” Phổ Nghi phản quốc theo Nhật, tuy có rất nhiều nguyên nhân, nhưng phải kể đến việc Đông Lăng bị trộm… Tôn Mặt Rỗ đào phần mộ tổ tiên của Phổ Nghi, cướp sạch châu báu trong quan tài của Thái hậu Từ Hi, lại không bị chính phủ Quốc Dân trừng phạt, từ đó gieo xuống huyết hải thâm thù. Tần Bắc Dương nhớ tới buổi sáng anh gặp được Phổ Nghi tại Cố Cung hơn hai mươi năm trước: “Mưu kế của A Hải đã phát huy hiệu quả, hắn đã lập được một công lao to lớn cho quân Nhật” “Bắc Dương, vậy lần này cậu tới Thượng Hải là vì…” “Vì Cửu Sắc!”