Chương 23-2 Anh ấy đã trở về
Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, nhớ tới mùa đông đằng đẵng khắc nghiệt tại ba tỉnh miền Đông…Đó là ngày cuối cùng của năm 1931. Cẩm Châu đổ một trận tuyết lớn, Bột Hải đóng một tầng băng dày, quân dân trong ngoài thành khổ không sao tả xiết. Quân Quan Đông đã tập kết quân đội, một trận chiến đẫm máu sắp nổ ra. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc sống trong một ngôi mộ cổ ngoài thành Cẩm Châu, chỉ có trong hoàn cảnh này, anh mới có thể ngăn chặn tế bào ung thư trong phổi. Rạng sáng, anh ôm một đống xương khô lâu đời, tỉnh lại trong cỗ quan tài rách nát, lại phát hiện Cửu Sắc đã biến mất. Tần Bắc Dương lao ra khỏi mộ cổ, tìm kiếm thú trấn mộ nhỏ của anh, bầu trời vẫn tối đen như mực. Ánh nắng ban mai phía chân trời bị ép xuống không nhô lên được. Khắp nơi trắng xóa, anh nóng lòng như lửa đốt thắp đèn dầu lên, chiếu sáng dấu chân của Cửu Sắc, như dấu chân của một con nai hoặc một con sói. Băng qua một ngọn núi hiểm trở, tiến vào một khe núi trắng xóa như tuyết. Dấu chân kết thúc, lòng đất tối tăm ánh lên một tia sáng màu lưu ly. Khắp nơi đều có dấu vết bị đào móc, đất đen lẫn lộn giữa tuyết trắng, để lộ cửa mộ và dấu vết quan tài dưới lòng đất. Thì ra là một quần thể mộ cổ, Tần Bắc Dương dùng đèn lồng chiếu vào tấm bia đá trước cửa mộ. Nét chữ mạnh mẽ uy lực, hẳn là từ thời Ngụy Tấn và triều Nam Bắc. Vừa tiến vào lăng mộ đã thấy ma trơi dày đặc, một con quái vật nằm trước quan tài, sừng hươu trắng ngần khều ra xương cốt của chủ nhân ngôi mộ, há miệng gặm cắn quan tài và vật bồi táng. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương quát lớn một câu, quái vật ngoảnh đầu lại, trên người phủ một lớp vảy đồng, lông bờm lại dài thêm một khúc, hai mắt trừng trừng chủ nhân, phát ra tiếng rít gào. Hình thể của nó trở nên lớn hơn, bụng phình to lên, như một gã đàn ông trung niên bụng phệ. Nó không còn mang dáng vẻ của một con thú nhỏ nữa, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối và mục nát của mộ cổ, vụn đồng bị cắn nát còn vương trên khóe miệng. Quần thể mộ cổ triều Nam Bắc này không có thú trấn mộ, càng không có linh thạch. Cửu Sắc đã phát điên, nó xem quan tài, xương cốt và vật bồi táng của chủ nhân ngôi mộ như món ngon. Giống như khi giết chết thú trấn mộ, cắn nuốt linh thạch, tấn công nhà máy hóa chất hoặc nhà máy điện, cắn nuốt kim loại nặng và chất hóa học, giờ còn mở rộng tới mộ cổ dưới lòng đất Trung Quốc. Cửu Sắc không quỳ gối dưới chân chủ nhân mà còn phát ra tiếng gầm gừ và ánh mắt đầy uy hiếp, giống hệt một con nghiện ma túy. Cố quá sẽ quá cố, linh thạch là động lực cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thể khống chế luồng sức mạnh này, nó có thể hủy diệt thú trấn mộ. Tần Bắc Dương rời khỏi mộ cổ với trái tim run rẩy, thả người nhảy vào tuyết đọng dày đặc, một quả cầu lưu ly bay ngang qua đỉnh đầu, Cửu Sắc thực sự tấn công ngược lại chủ nhân của mình. Cửu Sắc hiếm khi không nhận ra mình, Tần Bắc Dương một lần nữa đứng vững giữa trời tuyết, rút Đường đao ba thước ra. Thú trấn mộ ấu kỳ lân đã đi ra khỏi phần mộ. Nó đã không còn là Cửu Sắc nữa? Tần Bắc Dương đứng giữa trời đất mênh mông như một pho tượng, ưỡn ngực hét lớn: “Cửu Sắc! Mày nhìn tao chào đời, số phận đã định mày sẽ thấy tao chết đi, mày tới giết tao đi!” Cửu Sắc nhìn anh. Nó bất động, bả vai rộng lớn và tứ chi cứng đờ, giống con hổ đói khát đột nhiên gặp được hoàng tử xả thân nuôi hổ trong câu chuyện nhà Phật. Hai mắt đỏ hoe. Đôi mắt màu lưu ly run lên, từ đục ngầu biến thành trong suốt. Nó nhớ ra rồi, địa cung Bạch Lộc Nguyên ba mươi mốt năm trước, bảo tàng tư nhân núi Đạt Ma trên biển tại Hồng Khẩu – Thượng Hải mười bốn năm trước, lễ tang và bia mộ trong rừng độc Paris, rơi xuống miệng núi lửa trên đảo băng Bắc Cực, cùng nhau trào lên cây thế giới cao vời vợi, băng qua Địa Trung Hải, đi qua Siberia và con đường tơ lụa… Trời sáng. Dưới ánh bình minh, thú trấn mộ ấu kỳ lân thu lại sừng hươu trắng ngần, lông dần nhô ra giữa lớp vảy, khôi phục lại dáng vẻ chó ngao, hình thể lớn hơn hôm qua rất nhiều. Tà ma tiêu tan, Cửu Sắc mờ mịt ngơ ngác, như một gã đàn ông mơ màng vì quá chén. Cửu Sắc dụi đầu vào lồng ngực Tần Bắc Dương, lực va chạm quá lớn khiến anh ngả người ra sau. Nó phát ra tiếng ư ử, như một gã đàn ông to xác học đòi trẻ con làm nũng. Tần Bắc Dương nhìn mặt trời nhô lên đằng Đông, hai mắt bị ánh nắng châm vào không mở nổi, có cảm giác như bị chói mù. Cửu Sắc của Tần Bắc Dương đã trở lại. Ngày đầu tiên năm 1932, Tiểu Lục Tử hạ lệnh cho ba vạn binh lính đóng quân ở Cẩm Châu rút lui về Quan Nội. Hơn ba trăm năm trước còn có Viên Sùng Hoán thề chết bảo vệ Ninh Viễn và Cẩm Châu, bây giờ đã không còn Viên Sùng Hoán. Đại quân rút về Tây, giữa bão tuyết, Tần Bắc Dương kéo cung chữ thập nước Nga hướng về phía đồng tuyết Đông Bắc, bắn ra một mũi tên, giống như trong hư không trắng xóa đang cất giấu một vết sẹo trên má phải mà một vầng mặt trời màu đen… Đó là hồi ức về mười mấy ngày trước của Tần Bắc Dương. Dưới ánh đèn Đại Thế Giới Thượng Hải, có thể thấy được công ty Tiên Thi và công ty Vĩnh An trên đường Nam Kinh và cả đám đông vừa mới rời khỏi rạp chiếu phim Đại Quang Minh, khó có thể tưởng tượng thế giới ngập tràn băng tuyết cách xa hai nghìn dặm. “Tôi trở về là vì Cửu Sắc” Hai má Tần Bắc Dương gầy gò hốc hác, ba năm màn trời chiếu đất, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, chịu rất nhiều cực khổ ở ba tỉnh miền Đông: “Không thể để Cửu Sắc tiếp tục chuyển biến xấu, nó sẽ không nhận ra mình là ai, biến thành một con quái vật khổng lồ, có sức mạnh nuốt chửng cả thế giới” Tề Viễn Sơn đã đoán ra ý định của anh: “Cậu muốn tới nhà máy Mặc Giả Thiên Công tại Phố Đông?” “Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, lúc ở Paris, Cửu Sắc từng sống lại từ cõi chết. Người giúp nó làm phẫu thuật là Tiền Khoa, Lý Hưng Thịnh và Giuseppe Caproni, tôi tin rằng bọn họ có thể cứu Cửu Sắc một lần nữa” “Chúc cậu thành công!” Tề Viễn Sơn vẫn không nỡ rời xa Tần Bắc Dương, hai người đi tới một quán rượu, gọi vài món ăn và hai bình rượu. “Anh em mình lâu lắm rồi không ôn lại chuyện cũ!” Tề Viễn Sơn ngẩng cổ uống một ly: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” “Trên núi Thái Hành, Đế lăng Hồng Hiến của Viên Thế Khải, tôi và cha tôi cứu cậu khỏi bầy sói” “Đời người giá như lần đầu gặp gỡ! Năm đó, chúng ta đều chỉ mới mười sáu tuổi. Nhớ lại dáng vẻ thanh xuân, lại nhìn hai ta hiện giờ, đã đầu băm cả rồi, nửa đời công danh chìm nổi…” “Viễn Sơn, cậu là người làm nghiệp lớn. Không giống tôi, chỉ có thể làm một thợ thủ công quèn, giữ cái hư danh đại thủ lĩnh Liên minh thích khách, lại còn phải trốn đây trốn đó, ngày nào cũng phải ở trong phần mộ, khó khăn lắm mới được ra ngoài hít thở không khí, cũng cảm nhận được cái chết đang gần kề” “Một mình tôi thành công thì thế nào? Chúng ta là anh em tốt, phải cùng nhau thành công” Ngay cả một tên thần kinh thô như Tần Bắc Dương cũng nghe ra ẩn ý sâu xa của Tề Viễn Sơn: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi?” “Tôi nói cậu nghe, Bắc Dương, biến loạn mười chín tháng tám là một sự khởi đầu. Nhật Bản mạnh, Trung Quốc yếu, chúng ta không có thực lực đánh đuổi giặc Nhật. Nhưng dù sao Trung Quốc cũng có lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đúc. Nhật Bản không có thực lực hủy diệt Trung Quốc trong nay mai, trận chiến này phải hơn mười năm mới kết thúc. Có câu “loạn thế tạo anh hùng”, giống như “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Anh hùng, lòng mang chí lớn, đầu có mưu lược, có tư duy bao hàm cả vũ trụ, ý chí nuốt trọn thiên địa” Nửa cân rượu hoa điêu Thiệu Hưng rót vào bụng, Tần Bắc Dương ngâm nga đoạn “Cây mơ nấu rượu luận anh hùng” trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. “Anh hùng thời nay, chỉ có ngài và Tào Tháo tôi đây!” Tề Viễn Sơn thuộc làu làu đoạn này: “Bắc Dương, hai ta rốt cuộc ai là Tào Tháo, ai là Lưu Bị?” “Đừng ngốc nữa, chúng ta không phải trẻ con!” Tần Bắc Dương bất đắc dĩ cười khổ: “Viễn Sơn, cậu không làm chính trị gia là một điều đáng tiếc” “Tôi không nói đùa với cậu! Chúng ta cùng nhau gây dựng thiên hạ” “Không, tôi vô tình với công danh lợi lộc trên thế gian, ngai vàng thủ lĩnh thích khách nên núi Thái Bạch, tôi cũng không thèm để ý” Tần Bắc Dương nhớ lại lúc mình từ chối ngôi vị Đại tôn giả Liên minh Thợ thủ công tại Tokyo, sau đó rước lấy họa sát thân: “Tôi tình nguyện làm một công nhân bình thường, bảo vệ lăng mộ và quốc bảo” “Ví dụ như tiểu Hoàng tử triều Đường? Bắc Dương, chỉ khi hai anh em chúng ta hợp tác thì mới có thể cướp lại quan tài của tiểu Hoàng tử từ tay A Hải” “Viễn Sơn, tôi chỉ muốn dựa vào bản thân báo thù. Nếu tôi mượn sức cậu, nếu tôi đoán không sai, thì chính là mượn sức quân đội và chính phủ Quốc Dân. Cậu có còn nhớ không? Năm xưa “Rồng Bắc Dương” Vương Sĩ Trân muốn thu nạp hai ta, nhưng tôi liều chết cự tuyệt, chúng ta đường ai nấy đi tại Nam Uyển – Bắc Kinh. Tôi không có hứng thú với việc tòng quân, đó là con đường của cậu, không phải con đường của tôi” “Hầy, Bắc Dương, nhiều năm như vậy, cậu vẫn chẳng thay đổi chút nào” Tần Bắc Dương uống rượu cười khổ: “Mỗi người một chí hướng, mỗi người một tương lai, không phải rất tốt sao”