← Quay lại trang sách

Chương 23-3 Anh ấy đã trở lại

Nói chuyện Tam Quốc đã khơi dậy hứng thú của Tề Viễn Sơn, qua ba tuần rượu, anh ta đỏ mặt, cao giọng ngâm nga…“Tuổi già không làm nổi. Như ngày nay, Nguyên Long hôi thối, Mạnh Công nhiễm mùi. Ta bệnh người tới uống rượu ngâm xướng, xua tan hơi tuyết phủ trên mái nhà. Nực cười phú quý tựa nghìn cân. Lời thật mất lòng có ai nghe? Nhớ khi xưa, chỉ có trăng treo ngoài cửa sổ. Châm bầu rượu, đàn ngân vang” “Đất nước như xưa, lòng người đã khác. Hỏi Cừ Nông: Thần Châu rốt cuộc mấy phiên ly hợp? Xe muối nườm nượp không ai quản, chạy xa nghìn dặm mua xác ngựa. Cắt đứt đường phòng ngự. Tôi kính trọng lòng trung thành của quân, nói nam nhi sắt son đến chết. Chờ quân ra tay bổ đôi thiên hà” Tần Bắc Dương lập tức đọc tiếp nửa còn lại, là “Hạ Tân Lang” của Tân Khí Tật. Bảy năm trước, Tân Khí Tật và Trần Lượng tình nghĩa sâu nặng, đều là bậc trung quân ái quốc, tham vọng Bắc phạt Trung Nguyên, giành lại lãnh thổ đã mất. Hai người thi ca hợp xướng, để lại rất nhiều tác phẩm lưu danh thiên cổ. Hơn mười năm trước, trong núi Thái Hành, Tần Bắc Dương dạy Tề Viễn Sơn bài này. Giữa núi sâu tuyết đọng, hai thiếu niên thường ngâm nga một đoạn, đến nay ký ức hãy còn mới mẻ. Ngâm một đoạn thơ Tống, chẳng hiểu sao Tề Viễn Sơn bỗng khóc òa lên. Tần Bắc Dương thường nhiệt huyết dâng trào mà rơi lệ, lại rất hiếm khi nhìn thấy Tề Viễn Sơn lạnh lùng điềm tĩnh cũng như vậy, cho nên không biết làm sao. “Đàn ông không dễ rơi nước mắt, Viễn Sơn, cậu đây là?” Tề Viễn Sơn xấu hổ lau nước mắt nước mũi: “Nghĩ đến việc cuối cùng hai ta phải mỗi người một ngả, tôi lại thấy đau xót” “Đi thôi!” Tần Bắc Dương uống chén rượu cuối cùng: “Tôi phải về mộ cổ rồi, nếu không phổi sẽ khó chịu, Cửu Sắc còn đang chờ tôi!” Tề Viễn Sơn bắt lấy cánh tay anh: “Ngày mai cậu định đi đâu?” “Phố Đông, Lục Gia Chủy, Mặc Giả Thiên Công” “Mặc Giả Thiên Công” Sáng sớm hôm sau, Tần Bắc Dương đưa thú trấn mộ Cửu Sắc qua sông Hoàng Phố, tới bến tàu công xưởng Lục Gia Chủy tại Phố Đông. Lý Hưng Thịnh đã trở về từ Cambridge, anh ta ôm chầm lấy Tần Bắc Dương, không nói lời nào. Tiền Khoa quản lý nhà xưởng trật tự đâu ra đó. Phân xưởng đang lắp ráp máy bay khổng lồ, dự định một tháng sau sẽ bay thử. Bề ngoài mô phỏng theo Thiên Sứ Bốn Cánh, nhưng quy mô và động lực đều lớn hơn thú trấn mộ gấp nhiều lần, giống như một tòa lâu đài bay. Ở giữa có khoang chở khách, chứa được nhiều nhất năm mươi người hoặc hơn mười tấn vật tư. Máy bay thú trấn mộ có thể bay hàng chục giờ liền, thậm chí tới hàng trăm giờ, không cần hạ cánh bổ sung nhiên liệu, nhân loại có thể thoải mái thực hiện chuyến bay vòng quanh thế giới. Còn tính phóng xạ của linh thạch trên máy bay, sau khi được Lý Hưng Thịnh xử lý trong phòng thí nghiệm đã được kiểm soát tốt, trừ khi phát nổ, bình thường sẽ không gây ra ảnh hưởng trực tiếp tới nhân viên trên máy bay. “Hưng Thịnh, anh còn có kỹ thuật này hả? Khống chế tính phóng xạ của linh thạch?” “Rất nhiều vật đều có tính phóng xạ tự nhiên. Linh thạch trong cơ thể thú trấn mộ, chỉ cần không ngừng kích thích động lực của nó, sức phóng xạ của nó sẽ cực kỳ mạnh mẽ” Lý Hưng Thịnh nhìn thân hình to lớn của Cửu Sắc và nói: “Bắc Dương, Cửu Sắc thật sự khác xa trước đây, so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó, hình như nó đã lớn hơn không chỉ gấp đôi” “Mười mấy năm qua, Cửu Sắc đã hấp thu rất nhiều linh thạch cùng một lượng lớn nguyên loại nặng và chất hóa học, nó như một nhà máy có độc di động, sắp không khống chế nổi nữa rồi” Tần Bắc Dương dẫn Cửu Sắc đi chỗ khác rồi một mình nói chuyện riêng với Lý Hưng Thịnh. Cửu Sắc này còn thông minh hơn cả người, nó đã cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân, đã sớm lo sợ bất an, không thể để nó biết kế hoạch của anh được nữa. Lý Hưng Thịnh đã nhìn thấu suy nghĩ của anh từ lâu: “Bắc Dương, cậu muốn phẫu thuật cho Cửu Sắc, lấy linh thạch ra khỏi cơ thể nó?” “Đúng, chỉ để lại viên linh thạch đầu tiên… Viên linh thạch tổ tiên của tôi đã đặt trong cơ thể nó vào thời Võ Tắc Thiên triều Đường. Còn những viên linh thạch bị nó nuốt vào sau đó đều phải lấy ra. Chúng ta… thanh tẩy bên trong Cửu Sắc một lần nữa, tẩy rửa sạch sẽ những nguyên tố hóa học độc hại, đưa nó trở về trạng thái ban đầu như khi ở trong lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên” “Những năm gần đây, thỉnh thoảng thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cũng sẽ ăn chất hóa học độc hại, nhưng chúng tôi khống chế rất tốt, sử dụng phương thức đút ăn” Tần Bắc Dương lắc đầu nói: “Nhưng trong cơ thể Thiên Sứ Bốn Cánh không có nhiều linh thạch như vậy. Lỡ như Cửu Sắc không khống chế được sẽ gây ra sát thương cực lớn, cả Thượng Hải đều sẽ bị nó hủy diệt… Nó từng làm như vậy một lần lúc ở Nhật Bản” “Nhưng tôi muốn nói một lần, chuyện này rất mạo hiểm, hoặc là Cửu Sắc chết, hoặc là chúng ta đều bị nó giết chết” Tần Bắc Dương cắn môi nói: “Nếu Cửu Sắc không thể trở về như lúc trước, như vậy còn đáng sợ hơn cả cái chết” Cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành vào nửa tháng sau. Phòng giải phẫu thuật được bố trí tại phòng thí nghiệm Mặc Giả Thiên Công. Để khiến Cửu Sắc thay da đổi thịt, Lý Hưng Thịnh đã chuẩn bị một lượng lớn linh kiện và vật liệu vỏ… Phần lớn là do tần Bắc Dương tự tay chế tạo, vừa dùng kỹ thuật cổ xưa do cha mình truyền lại, vừa dùng máy móc hiện đại. Nếu không, dựa theo cách làm của tộc thợ mộ họ Tần thì phải mất hơn một năm rưỡi mới hoàn thành công trình này. Bước chuẩn bị quan trọng nhất trong đó chính là chụp X-Quang cho Cửu Sắc. Đây không phải lần đầu tiên thú trấn mộ được chụp X-Quang. Nhưng Cửu Sắc không chịu phối hợp, Tần Bắc Dương mất sức chín trâu hai hổ, dùng cả linh thạch trong phòng thí nghiệm mới dụ được Cửu Sắc vào phòng chụp X-Quang. Nhưng ngay khi ảnh chụp X-Quang được đưa ra, cả phòng X-Quang đã bị Cửu Sắc dùng cầu lửa lưu ly đốt thành tro tàn, Lý Hưng Thịnh điều khiển máy X-Quang may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Kết quả phim chụp X-Quang khiến người ta nhìn mà kinh hãi… Trong cơ thể Cửu Sắc có hơn mười viên linh thạch, phân bố tại các góc trong cơ thể. Các chất độc hóa học đã ngưng kết thành các vật chất giống như đá, đọng lại sâu trong lá gan của Cửu Sắc. Hơn mười năm trước, Tần Bắc Dương đã biết trong cơ thể Cửu Sắc còn cất giấu một con hươu thần thượng cổ. Nó là một “cỗ máy có linh hồn” thực sự, có máu có thịt, nghìn năm bất tử, chứ không phải máy móc bằng đồng bằng sắt không có linh hồn. Rõ ràng hình thể con hươu thần này đã trở nên to lớn, lớp vỏ ngoài có một phần là do tộc thợ mộ họ Tần chế tạo, nó không ngừng cắn nuốt chất độc và sắt thép, gần như đã tạo thành một lớp vỏ mới, giống như rắn lột da. Lý Hưng Thịnh kinh ngạc thốt lên: “Trong cơ thể Cửu Sắc là một nhà máy luyện thép mini, linh thạch là nồi hơi tạo động lực, đồng thời cũng là một nhà máy rèn, máy ép công cụ và nhà máy hóa chất. Quy trình sản xuất của xưởng máy bay Mặc Giả Thiên Công chính là bản phóng đại của cơ thể Cửu Sắc” Vấn đề khó khăn nhất của Tần Bắc Dương chính là Cửu Sắc không muốn giải phẫu. Con thú trấn mộ này biết giải phẫu sẽ lấy đi linh thạch trong cơ thể nó, khiến sức mạnh nó tu luyện được suốt mười mấy năm qua bị suy yếu, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ dẫn tới cái chết. Đêm trước giải phẫu, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc ngồi trong phòng thí nghiệm của Mặc Giả Thiên Công. Bọn họ nói chuyện phiếm một đêm. Tần Bắc Dương dùng đủ loại ngôn ngữ, từ giọng Bắc Kinh đến giọng Thiên Tân đến giọng Thượng Hải, thậm chí cả tiếng phổ thông triều Đường, rồi lại chuyển sang tiếng Đức, tiếng Nga rồi đến tiếng Anh kiểu Nhật: “Hoặc là mày tiếp nhận giải phẫu, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân bảo vệ tiểu Hoàng tử triều Đường; hoặc là mày rời khỏi tao, biến thành một ma vương điên cuồng. Nếu mày chọn cái sau, tao và mày sẽ là địch, hoặc là tự tay giết mày, hoặc là bị mày giết chết. Cho dù mày tiếp tục sống, một ngày nào đó, tiểu Hoàng tử triều Đường Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ có thể trở lại lăng mộ Bạch Lộc Nguyên, mày cũng không thể bảo vệ chủ nhân của mình được nữa…” Câu cuối cùng đã khiến Cửu Sắc dao động… tiểu Hoàng tử triều Đường, nếu Lý Long Kỳ sống lại cũng sẽ không nhận ra nó. Cửu Sắc đồng ý, mặc cho người khác mổ xẻ cơ thể mình, lấy linh thạch dư thừa và chất bẩn trong cơ thể ra ngoài. Tần Bắc Dương lấy ra cây sáo bằng xương lấy được từ trong mộ cổ ở hành lang Liêu Tây. Trên khúc xương có rất nhiều lỗ nhỏ được sắp xếp ngay hàng thẳng lối, được làm từ xương đùi của chim ăn thịt. Bởi vì bên trong trống rỗng nên là nguyên liệu tự nhiên để làm sáo, sau đó khoan thêm vài lỗ nhỏ và cả lỗ thổi ngang. Anh nhìn ra bến Thượng Hải bên kia sông Hoàng Phố, nơi có vô số ánh đèn của các tòa nhà cao tầng, lấy hơi vào lá phổi đã chứa đầy tế bào ung thư, thổi một khúc sáo thật dài…