← Quay lại trang sách

Chương 26-2 Người thực vật 2

“Gì…”Anna ghé sát vào tai anh và nói: “Bắc Dương, em đưa Cửu Sắc tới rồi” Một lát sau. Tần Bắc Dương nhìn thấy một gương mặt khác. Bé con mười hai tuổi, thừa hưởng sự xinh đẹp của mẹ, đôi mắt màu lưu ly, mái tóc đen dài óng ả, làn da trắng nõn, cô bé còn thừa hưởng nét oai hùng của người nào đó, sống mũi cao thẳng, vầng trán đầy đặn, ngũ quan sắc nét. Cô bé là Cửu Sắc, con gái của Anna. Cô gái nhỏ ngây ngốc nhìn Tần Bắc Dương, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, giống như xem triển lãm xác ướp Ai Cập trong viện bảo tàng. Trên bả vai cô bé là một con mèo đen cổ xưa, thân thể dài ngoằng như rắn, Tần Bắc Dương nhận ra con mèo này, nó đến từ mộ của Công chúa Vĩnh Thái – chị gái của tiểu Hoàng tử triều Đường. “Tề… Cửu… Sắc…” Tần Bắc Dương chậm chạp gọi tên cô bé, nhưng cô bé lại lắc đầu trả lời: “Cháu tên là Cửu Sắc” Anh nghe được, nhưng anh không hiểu, anh chỉ còn sức chớp mắt một cái mà thôi. Anna cúi đầu, ôm lấy con gái và nói: “Ừ, con bé tên là Cửu Sắc, là con gái của anh, là con gái của chúng ta” “Của… anh…” Đôi môi Tần Bắc Dương run rẩy: “Của… chúng… ta…” “Ừ, anh không nhớ rõ sao? Ở biển băng Bắc Cực, lăng mộ của Vikingar, trong gian mật thất đó…” “Nhớ…” Cánh mũi Tần Bắc Dương bắt đầu run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không chảy nước mắt. “Chú là ba của cháu?” Tiểu Cửu Sắc chớp mắt, vươn tay chạm vào mặt Tần Bắc Dương. Thân thể anh đã vô cùng thê thảm, dùng một tấm chăn cuộn lại như một tấm vải liệm, hai tay hai chân đều đã trở thành rác thải y tế. Cha con nhận nhau. Tần Bắc Dương không thể nhấc tay lên, ngay cả cổ cũng khó chuyển động, anh chỉ nhìn chằm chằm vào dung nhan con gái, như nhìn thấy bản thân thời niên thiếu. Cửu Sắc lại không biết phải gọi anh như thế nào? Trong mắt hiện lên vẻ xa lạ. Dù sao ơn dưỡng dục mười hai năm, tình cha con với Tề Viễn Sơn vẫn còn đó. Đây không phải lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Tần Bắc Dương. So với phản ứng của Tần Bắc Dương khi nhìn thấy cha ruột lần đầu tiên tại địa cung của vua Quang Tự năm chín tuổi, Cửu Sắc mới mười hai tuổi lại quá mức bình tĩnh, có lẽ con mèo đen nghìn năm trên vai đã cho cô bé dũng khí để đối mặt với lịch sử. Cửu Sắc không hân hoan, cũng không bi thương, càng không có nghi ngờ. Thái độ không vui không buồn, không tăng không giảm này khiến hơi thở của Tần Bắc Dương bỗng trở nên dồn dập, anh nhìn vào đôi mắt cô bé: “Vì… sao… không… nói… với… anh… sớm… một… chút…” “Đây là lỗi của em! Xin lỗi, Bắc Dương, xin lỗi, Cửu Sắc!” Giờ phút này, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đã là hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Âu Dương Anna. Tần Bắc Dương nằm trong quan tài, thầm than mình mất đi một Cửu Sắc, lại có được một Cửu Sắc khác. Chỉ tiếc, thân thể đã mất, khi nào có thể trở về? Tần Bắc Dương nằm trong mộ cổ một tháng, mùa hạ năm 1932 cũng đang gần kề. Khả năng nói chuyện của anh đã sắp hoàn toàn khôi phục, đầu lưỡi, yết hầu, thanh quản đều đã khôi phục hơn phân nửa, thậm chí còn có thể ngẩng đầu cúi đầu. Nhưng xương cột sống của anh vẫn còn tê liệt, lục phủ ngũ tạng vẫn co bóp theo bản năng, nhưng ăn uống và bài tiết đều cần người khác hầu hạ. Anna và Cửu Sắc cùng đảm nhận vai trò bảo mẫu và hộ lý cho anh. Tần Bắc Dương lại hỏi Anna: “Ngày nào em cũng tới hầu hạ anh, Viễn Sơn phải làm thế nào? Suy cho cùng, cậu ấy mới là chồng của em” “Em và Tề Viễn Sơn đã ly hôn từ ba năm trước” “Ly hôn?” Trong từ điển của Tần Bắc Dương lần đầu tiên xuất hiện từ này, hình như trước đây chỉ có người ngoại quốc mới có khái niệm này, sao có thể vận lên người nhân dân Trung Quốc? “Ừ, chẳng phải Hoàng đế cuối cùng cũng ly hôn với hoàng phi của ông ấy sao?” Tần Bắc Dương cười khổ nói: “Anh lại là người cuối cùng được biết” “Em và Tề Viễn Sơn vì con gái nên mới giữ bí mật này, không nói cho người khác” Anna thở dài một hơi như trút được gánh nặng: “Hiện giờ, nếu Cửu Sắc đã biết mình họ Tần chứ không phải họ Tề, vậy cũng không cần phải giấu giếm thêm nữa” Một tháng trước, Âu Dương Anna đã nói bí mật này cho Cửu Sắc. Cửu Sắc không tin. Từ lúc sinh ra, cô đã xem Tề Viễn Sơn là ba mình. Mười hai năm qua, Tề Viễn Sơn cũng hết mực yêu thương cô, xem cô như con gái ruột. Con gái lớn lên từng ngày, Âu Dương Anna vốn tưởng rằng mình có thể giữ kín bí mật này vĩnh viễn. Nhưng cô phát hiện mình không làm được. Mấy năm trước, cô dọn tới Thượng Hải, Tề Viễn Sơn chinh chiến liên miên, không thể ở cạnh vợ con. Hai mẹ con cô tuy sống như hoàng hậu công chúa, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó. Từ sau khi gặp lại Tần Bắc Dương, vô số lần cô đã muốn nói ra bí mật này, nói cho Tần Bắc Dương, cũng nói cho Cửu Sắc, nhưng lần nào lời tới đầu môi cũng phải nuốt ngược vào trong. Cô sợ Tần Bắc Dương sẽ hận cô, hận Tề Viễn Sơn. Cô cũng sợ Cửu Sắc sẽ hận người cha đột ngột xuất hiện này. Cô bé mười hai tuổi, sau những nghi hoặc, khiếp sợ và mâu thuẫn ban đầu, dần dần đã lờ mờ hiểu được… Đó không phải là thứ mà bất cứ người nào có thể vãn hồi, mà là một vấn đề nan giải mà một kẻ mang tên vận mệnh đã giao cho hai mẹ con cô bé. Hầu hết các bé gái đều không thể chịu đựng mùi hương trong phần mộ, thỉnh thoảng Anna cũng phải chạy ra ngoài hít thở vài hơi, nếu không sẽ chết ngạt. Cửu Sắc lại trời sinh thích mùi hương này, một nửa là do gen di truyền của tộc Thợ mộ họ Tần, một nửa là vì khi vừa sinh ra đã bị thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu bắt vào mộ cổ triều Đường nuôi nấng. Lúc Âu Dương Anna mở nắp quan tài triều Minh ra, nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Tần Bắc Dương, Cửu Sắc lại không hề sợ hãi. “Nói như vậy, là anh đã phụ Viễn Sơn” “Là em phụ anh!” Âu Dương Anna đặt ngón tay lên môi Tần Bắc Dương: “Nhưng anh không cần lo lắng cho Viễn Sơn, anh ấy đang tiền đồ rộng mở chứ đâu. Hai tháng trước, Tề Viễn Sơn đến Ủy ban Quân sự Trung ương nhậm chức, nghe nói rất được Đại tiên sinh quyền khuynh triều dã trọng dụng” “Anh không hiểu chính trị, xem ra Viễn Sơn vẫn là người có tiền đồ hơn. Còn anh bây giờ, có khác gì người chết đâu chứ?” “Bắc Dương, em không cho anh nói những lời như vậy, dù thế nào, anh vẫn phải sống sót” “Cho anh một lý do? Anh giờ đã như một cái xác không hồn, đã không còn khả năng báo thù, sống trên đời này chẳng khác nào chịu đựng khổ hình vĩnh viễn không dứt, quả thực còn thê thảm hơn cả Thiên vương trẻ tuổi bị lăng trì xử tử” “Bởi vì anh là truyền nhân cuối cùng của tộc thợ mộ họ Tần! Kỹ nghệ và bí mật ba nghìn năm không thể mất trong tay anh!” Những lời này hoàn toàn thức tỉnh Tần Bắc Dương, nhớ lại hai mươi năm trước, anh bị nhốt trong địa cung Tây lăng nhà Thanh, theo cha anh là Tần Hải Quan học tập kỹ nghệ. Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, nghĩ ngợi suốt một giờ, dài như cả nghìn năm. “Gia tộc họ Tần nhà anh vì tiếp xúc với thú trấn mộ cho nên tuổi thọ ngắn ngủi, cha anh có thể sống tới gần sáu mươi tuổi đã là một kỳ tích. Phần lớn người trong tộc thường chỉ sống đến ba mươi tuổi là đã đi đời nhà ma, như tuổi này của anh vậy. Nhưng cha anh từng nói, trong ‘Tần thị mộ tượng giám’ có một phương pháp có thể kéo dài tuổi thọ cho người trong tộc” Hai mắt Âu Dương Anna sáng bừng lên: “Là gì?” “Đáng tiếc, bản ‘Tần thị mộ tượng giám’ mà cha anh để lại vốn được chôn ở miếu Sơn Thần thôn Lạc Đà – Kinh Tây, không biết đã bị kẻ nào đào lên lấy mất” Anna ghé sát vào mép quan tài và hỏi: “Có bản sao không?” “Tần thị mộ tượng giám nhà anh cất giữ chính là bản sao, bởi vậy mới sai sót và biến mất vài tờ. Bản gốc đã bị Tần Tấn – tổ tiên họ Tần thời Nam Tống mang đi từ bảy trăm năm trước rồi” “Tần Tấn chính là Đại tôn giả đời đầu của Liên minh Thợ thủ công – Tần Tấn?” Mấy năm nay, Âu Dương Anna cũng bị cuốn vào cuộc chiến giữa Liên minh thích khách và Liên minh Thợ thủ công, cho nên từng được nghe về cái tên này. “Lúc ấy là trận chiến Tương Dương, chi trưởng tộc thợ mộ có hai anh em, người anh tên Tần Tần mang theo bản gốc ‘Tần thị mộ tượng giám’ bị đại quân Mông Cổ bắt đi, người em tên Tần Sở mang theo bản sao trốn về phía Nam, phát triển chi huyết mạch nhà anh. Tần Tấn theo đại quân Mông Cổ chinh chiến về phía Tây, lợi dụng tay nghề của thợ thủ công để chế tạo hoa viên Thiên Quốc Assassin. Sau đó, Tần Tấn vượt biển trốn sang Châu Âu, trở thành thợ thủ công đứng đầu thiên hạ, thành lập Liên minh Thợ thủ công. Hơn mười năm trước, anh từng phát hiện quan tài của Đại tôn giả Tần Tấn trong tòa tháp của Nhà thờ Đức Bà tại Paris” “Nếu quan tài của Tần Tần nằm trong Nhà thờ Đức Bà tại Paris, có lẽ bản chính của ‘Tần thị mộ tượng giám’ cũng ở đó?” “Có lẽ…” “Bắc Dương, ngày mai em sẽ khởi hành tới Paris!” Âu Dương Anna ngoảnh đầu lại hét lớn một tiếng: “Cửu Sắc, con ở lại chăm sóc ba con cho tốt đấy!”