Chương 27-2 Thợ mộ Paris
Paris, đêmKhinh khí cầu khởi hành từ một khu rừng ở ngoại ô. Không có ánh trăng, nó gần như ẩn mình trong bóng tối. Trong khoang khinh khí cầu, Âu Dương Anna mặc một chiếc áo khoác căng phồng. Tiến sĩ Holstein hỏi cô sao lại mặc như vậy? Dù sao vẫn đang là mùa hè. “Đây là trang phục dùng để tiến vào lăng mộ mà Tần Bắc Dương đã dạy cho tôi” Anna điềm nhiên trả lời, quan sát chúng sinh tấp nập trong thủ đô Paris. Sông Seine biến thành một sợi dây mờ nhạt, chỉ có Montmartre tưng bừng ca múa. Holstein điều khiển khinh khí cầu, mô-tơ làm cánh quạt chuyển động, nương theo làn gió tới gần Nhà thờ Đức Bà Paris. Tòa tháp nguy nga đã ở ngay dưới chân, trong đêm đen như có vô số cánh dơi đang bay lượn và những bức tượng quái thú trong Nhà thờ Đức Bà. Tiến sĩ thả dây neo của khinh khí cầu xuống, lơ lửng trên giữa không trung phía Tây Bắc tòa tháp, sau đó thả một cái thang mềm xuống. Âu Dương Anna cầm lấy dây thang, đi tới ô cửa bên cạnh tòa tháp. Holstein cũng xuống dưới. Tạ ơn trời đất, đám người áo đen của Liên minh Thợ thủ công không có ở trên tháp, có lẽ đang canh gác ở cầu thang, ai mà ngờ được sẽ có thần binh trời giáng đâu kia chứ? Trong tháp treo một cái chuông lớn, sâu bên trong còn có một tấm cửa sắt. Holstein lấy đồ nghề ra, nhanh chóng cứa đứt khóa đồng, sau đó là một mùi hư thối phả thẳng vào mặt. Anna không tiến vào trong mà lấy đèn pin chiếu vào góc tường, tìm được một dòng chữ… ‘ANAΓKH Đây là chữ Hy Lạp, nghĩa là vận mệnh. Hai bộ hài cốt kia vẫn nằm yên ở đó, một cô gái nhỏ nhắn và một người đàn ông lom khom dị dạng. Đó chính là quái vật Quasimodo và thiếu nữ Bohemiens xinh đẹp Esmeranda trong “Nhà thờ Đức Bà Paris” của Victor Hugo. Trong mật thất còn có một tấm cửa sắt, có thể thấp thoáng nhìn thấy một cỗ quan tài bằng đá. Theo miêu tả của Tần Bắc Dương, đây là quan tài hình thuyền của Trung Quốc. Đèn pin của Anna soi được một tấm bia đá, nhìn thấy một dòng chữ Hán được viết theo thể chữ Nhan. Mộ của Tần Tấn – Đại tôn giả Liên minh Thợ thủ công. Đây là mộ của Đại tôn giả Liên minh Thợ thủ công đời đầu tiên, cũng là mộ của truyền nhân chính tông tộc thợ mộ họ Tần – Tần Tấn. Cô thấy trong chính văn trên bia mộ còn có sáu chữ Hán… Kiêm ái, phi công, cứu thủ. Đây là đạo của Mặc Tử, cũng là đạo của thợ thủ công và các du hiệp. Âu Dương Anna thay mặt Tần Bắc Dương quỳ gối dập đầu trước cỗ quan tài này, khẽ thì thầm, khẩn cầu Đại tôn giả Liên minh Thợ thủ công trên trời có linh thiêng hãy rộng lòng tha thứ… Hành vi của cô không có ý khinh nhờn mà là để cứu sống Tần Bắc Dương, để tộc thợ mộ họ Tần ba nghìn năm có người kế tục. Cô giành lấy công cụ trong tay tiến sĩ Holstein, phá cửa một cách thành thạo, tiến sĩ ở sau lưng nói: “Lỡ có thú trấn mộ thì sao?” “Vậy thì chết chung đi!” Âu Dương Anna vung búa sắt một hồi, cố gắng hết sức đập vào quan tài đá. Búa sắt như sấm sét uy mãnh, đập ra một lỗ hổng trên quan tài đá, làm xuất hiện mấy khe nứt, đá vụn và tro bụi mấy trăm năm văng lên tung tóe, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Holstein không ngờ cô gái Trung Quốc này lại lỗ mãng như vậy. Ông ta hít phải bụi, ho khan lùi tới ngoài cửa sắt, sợ bị thú trấn mộ bắt được rồi xé thành trăm mảnh. Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập. Mấy gã đàn ông áo đen canh giữ thang lầu nghe tiếng xông lên. Holstein rút súng ra, bắn hai phát. Tòa tháp vang lên một tiếng hét thảm… Ông ta chỉ bắn trúng một người trong số đó, đang muốn tiếp tục nã đạn thì một luồng ánh kiếm chợt xẹt qua đỉnh đầu, Liên minh Thợ thủ công đang muốn chặt đầu ông ta. Tiến sĩ đã chấp nhận cái chết, nhưng chỉ nghe được âm thanh kim loại xuyên qua thân thể. Sau đó bảo kiếm rơi xuống, mấy gã đàn ông đè lên người ông ta. Một mũi tên cứng rắn bay tới, lông vũ cọ vào má tiến sĩ, sau đó rơi xuống mặt đất, gãy đôi. Âu Dương Anna cầm cung chữ thập, đây là vũ khí Tần Bắc Dương cho cô, cũng là vũ khí của thợ săn bẫy thú bậc thầy nước Nga thuộc Liên minh Thợ thủ công. Cô giấu nó trong người để đề phòng bất trắc, thấy Holstein chỉ bắn trúng một người, cô nhanh chóng bắn ra một mũi tên, cứu lấy tính mạng đang nghìn cân treo sợi tóc của tiến sĩ. Carl Holstein chui ra từ đống xác chết, cả người toàn là máu. Ông ta kinh hoàng thảng thốt kiểm tra một tên khác, người này bị bắn trúng ngực, còn chưa trút hơi thở cuối cùng. Tiến sĩ run rẩy nhặt súng lên, đang định bắn thêm một phát thì Anna đã bắn tên trước, đâm trúng tim đối phương một cách chuẩn xác. Tiến sĩ hoảng sợ nói: “Cô ác thật!” “Nếu tôi không ác thì ông đã chết từ lâu rồi. Huống chi, tôi chỉ nhân từ giúp hắn chấm dứt đau đớn mà thôi” Anna mạnh miệng thế thôi, thật ra trong lòng sợ muốn chết. Mười mấy năm qua cô chỉ biết giúp chồng dạy con, tự tay giết người không phải chuyện dễ dàng. Ban nãy liên tục kết liễu hai sinh mạng, có lẽ là gen của lão đại Thanh bang Bến Thượng Hải lại trỗi dậy. Holstein lau vết máu trên mặt, lảo đảo đi tới bên cạnh cỗ quan tài đá bị Anna đập vỡ. Bụi bặm lắng xuống, dưới ánh sáng chói chang của đèn pin, chủ nhân ngôi mộ trong quan tài dần lộ ra… Âu Dương Anna ép mình mở to hai mắt, cho dù thứ cô nhìn thấy là một bộ xương khô mục nát, hoặc là một thi thể còn được gìn giữ nguyên vẹn như tiểu Hoàng tử triều Đường, thậm chí là một đống giòi bọ rắn độc ký sinh trên xác chết… Nhưng cô nhìn thấy một con thú trấn mộ. Nó không có thân thể và tứ chi của loài thú, nhưng lại có hai tay hai chân như con người, còn có cả ngũ quan. Nó đội một chiếc mũ hình đầu thú, nhìn như sư tử dũng mãnh, rõ ràng là được làm bằng sắt. Đôi mắt sư tử trừng lớn trên đỉnh mũ, lông bờm vàng óng rũ xuống hai bên đầu, toàn thân bọc kín áo giáp hình thú, chạm khắc hoa văn phức tạp. Duy chỉ có hai mảnh giáp sắt tráng gương hình bầu dục khổng lồ trên ngực trải qua mấy trăm năm nhưng vẫn mượt mà bóng loáng, phản chiếu gương mặt Âu Dương Anna và Holstein. Dù sao Âu Dương Anna cũng tốt nghiệp khoa lịch sử trường Bắc Đại, cô nhìn ra con thú trấn mộ này mặc Minh Quang Khải triều Đường, cánh tay và khớp gối giống như áo giáp của các kỵ sĩ Châu Âu thời trung cổ. Đặc biệt là trên mũ giáp có một chiếc mặt nạ bảo hộ bằng sắt được điêu khắc thành gương mặt sư tử, che kín toàn bộ gương mặt, đây cũng là kiểu cách của áo giáp kỵ sĩ Châu Âu. Nhưng so với áo giáp của quý tộc Châu Âu trong bảo tàng và của Nhật Bản đương thời thì bộ giáp này lớn hơn rất nhiều. Như một lớp vỏ sắt bao lấy một gã khổng lồ thân cao hai mét rưỡi, nặng hơn một trăm năm mươi cân, quả nhiên phải dùng hình dạng một con dã thú mới có thể bảo vệ thân thể của “ông ấy” một cách toàn vẹn. “Rốt cuộc đây là thú trấn mộ hay là áo giáp?” Holstein đưa ra nghi vấn: “Hình như là một bộ giáp kết hợp phong cách Trung Quốc và Châu Âu, tập hợp những thiết bị phòng hộ bằng sắt mạnh nhất phương Đông và phương Tây” “Thú trấn mộ Áo Giáp Hình Người” Âu Dương Anna trả lời. Trước lúc xuất phát từ Trung Quốc, Tần Bắc Dương trong cỗ quan tài ngoài thành Tô Châu đã nói cho cô một bí mật… Kỹ nghệ thất truyền của tộc thợ mộ họ Tần do Tần Tấn – Đại tôn giả đời đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công nắm giữ, cũng là những tờ bị xé đi trong quyển “Tần thị mộ tượng giám” mà Tần Bắc Dương từng nhìn thấy. Nhưng chỉ khi mở quan tài của Tần Tấn ra, tận mắt nhìn thấy chủ nhân ngôi mộ thì mới có thể hiểu được đạo lý này… Tần Tấn đã tự biến mình thành thú trấn mộ. Đáng tiếc, hơn sáu trăm năm trước, Tần Tấn bị ám sát, sau khi bị thương nặng mới chế tác bản thân thành thú trấn mộ. Giống như Cửu Sắc cũng là một con thú trấn mộ sống, sử dụng hươu thần thượng cổ làm cơ thể, cộng thêm vật liệu nhân tạo của tộc thợ mộ họ Tần. Cửu Sắc có thể sống nghìn năm trong mộ, nhưng Tần Tấn lại không thể thoát chết. Linh hồn mất đi cơ thể sống, cho dù có linh thạch của thú trấn mộ thì cũng chỉ là một cỗ máy bằng thép và một đống xương khô.