← Quay lại trang sách

Chương 27-3 Thợ mộ Paris

Tiến sĩ Holstein hỏi: “Thứ mà Liên minh Thợ thủ công bảo vệ là cái này sao?”“Tôi có cảm giác, chính bọn họ cũng không biết mình đang bảo vệ cái gì? Nếu không đã chẳng trăm phương nghìn kế chế tạo thú trấn mộ. Có điều phần mộ của Đại tôn giả đời đầu tiên là nơi mà bọn họ phải bảo vệ. Huống chi hiện giờ thú trấn mộ và “máy móc có linh hồn” đang lưu hành như vậy, bọn họ càng không thể để người khác có được những bảo vật này. Còn việc mở quan tài của Đại tôn giả Tần Tấn ra, ít nhất trong Liên minh Thợ thủ công không có kẻ nào dám làm như vậy” Tiến sĩ nhìn hai xác chết nằm trên mặt đất, chán nản nói: “Xem ra chúng ta cũng sẽ bị Liên minh Thợ thủ công truy sát” “Nhưng vẫn tốt hơn rơi vào tay tên ác ma mà ông nói” “Vấn đề là chúng ta làm sao mang con thú trấn mộ hình người này đi?” “Thứ tôi cần không phải thú trấn mộ” Âu Dương Anna hạ quyết tâm, miệng ngậm lấy đèn pin, thò tay vào trong quan tài, giống như Tiểu Mộc lúc trộm mộ, muốn tìm được bảo bối giấu dưới xác chết. Holstein muốn kéo cô lại, ông ta sợ cô sẽ bị quan tài hút vào, nhưng lại bị cô đá văng ra. Đột nhiên, dưới hai mảnh gương đồng trên ngực thú trấn mộ hình người bắt đầu tỏa nhiệt, tiếng máy móc chuyển động vang lên. Âm thanh và khí thế của nó khiến người ta không dám tới gần, Holstein lập tức hiểu ra… Linh thạch. Quả thật là một con thú trấn mộ, chẳng lẽ nó sắp sống lại rồi? Ngón tay thú trấn mộ hình người nhúc nhích, mũ giáp sư tử trên đỉnh đầu phát ra âm thanh cót két, tất cả lông bờm dựng thẳng lên. Holstein khẳng định giây tiếp theo Âu Dương Anna sẽ bị con thú trấn mộ này xé thành hai nửa. “Cô lấy được cái gì vậy?” Tiến sĩ Holstein chiếu đèn pin vào chiếc hộp trong tay Anna. Sắc mặt Âu Dương Anna trắng bệch, ban nãy cô cũng cảm nhận được uy lực của linh thạch. Cô lùi lại mấy bước, trở về bên cạnh hài cốt của Quasimodo và Esmeranda. Cô mở hộp sắt ra, bên trong là một quyển sách cổ buộc chỉ của Trung Quốc. Mặc dù đã ngủ say hơn sáu trăm năm trong Nhà thờ Đức Bà, nhưng nó vẫn giữ được hương mực của sách cổ Trung Quốc. Anna cẩn thận nâng sách lên, nhìn thấy năm chữ lớn trên bìa sách… Tần thị mộ tượng giám. Tim Anna như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Mở trang đầu tiên ra, kiểu chữ của Âu Dương Tuân. Lời mở đầu thuật lại nguồn gốc của tộc thợ mộ. Tính theo thời đại của Tần Tấn thì quyển sách này thuộc thể loại sách Tống. Nhưng là sao chép thủ công chứ không phải in ấn, khác với những quyển sách Tống vô giá khác. Anna cũng sưu tầm rất nhiều sách cổ, nhận ra quyển sách này được làm từ gỗ dâu tằm và vỏ cây dâu tằm, trắng và dày, hai mặt trơn mịn, thường được sử dụng ở vùng Chiết Giang và đất Thục. Anna xác định đây là bản chính của Tần thị mộ tượng giám, được Tần Tấn – Đại tôn giả đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công mang tới Châu Âu, cuối cùng làm bạn bên cạnh thú trấn mộ hình người trong Nhà thờ Đức Bà. Đây mới là bảo vật cô không quản nghìn dặm xa xôi tới Paris tìm kiếm. Âu Dương Anna không dám đụng vào “Tần thị mộ tượng giám” thêm nữa, sợ hơi thở của mình sẽ khiến trang giấu sáu trăm năm tan thành mây khói, nhanh chóng đặt sách cổ vào hộp sắt rồi đóng nắp lại. Trong thoáng chốc, một tiếng nổ vang lên, như có một cú đấm nặng nề giáng thẳng vào lưng, như muốn đánh vỡ cả cột sống, khiến toàn thân cô bị đẩy ra ngoài, đập vào tường đá trên tòa tháp. Mùi thuốc súng lan tỏa trong không khí. Tiến sĩ Carl Holstein cầm một khẩu súng. Ông ta cười lạnh tới gần Anna, cầm lấy hộp sắt trong tay cô. “Cô Anna, cô và Tần Bắc Dương ngu xuẩn như nhau. Tôi chính là người được Đức Quốc xã phải tới cướp ‘Tần thị mộ tượng giám’. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu bị chính phủ nước Pháp giam cầm cũng là do tôi đánh cắp khỏi dãy Alps. Tôi thừa nhận bọn họ là ác ma, nhưng tôi tình nguyện làm bạn với ác ma, chỉ cần có thể thực hiện hoài bão” Holstein nói tiếng Đức một lần, lại dùng tiếng Pháp pha tạp tiếng Trung nói lại một lần nữa. Anna còn sống. Chẳng những còn sống, cô còn lấy ra con dao găm giấu trong tay áo, bất ngờ nâng tay lên, đâm thẳng vào đũng quần Holstein từ dưới lên trên theo phương thẳng đứng. Một đòn hiểm đoạn tử tuyệt tôn, tiến sĩ ré lên thảm thiết, giữa hai chân giàn giụa máu tươi, ruột gan đứt đoạn, còn hung ác hơn cả đại nội Mãn Thanh tịnh thân cho thái giám. Lúc này đến phiên Holstein nằm liệt ra đất, ông ta không bò dậy nổi, dao găm chẳng những chặt đứt đường con cháu của ông ta mà còn đâm vào dây thần kinh của ông ta. Âu Dương Anna cắn răng đứng lên, đỡ thắt lưng, gian nan tiến lên hai bước, cướp lại hộp sắt từ tay gã tiến sĩ. Holstein cảm thấy không thể tin nổi, rõ ràng cô đã trúng đạn? Anna thở hắt một hơi, cởi áo khoác dày cộp ra, hóa ra lớp lót bên trong đều là tơ tằm… Đây là một chiếc áo chống đạn bằng tơ tằm. Thế kỷ mười chín đã có người phát minh ra áo chống đạn bằng tơ tằm. Thật ra áo giáp bông của Trung Quốc thời Minh Thanh cũng có tác dụng giảm bớt sát thương từ súng đạn. Nghe nói trong sự kiện ám sát Sarajevo, Archduke Ferdinand cũng mặc áo chống đạn, nhưng thích khách lại bắn vào cổ của ông ta, tránh được áo chống đạn. Hành động đêm nay, Anna biết sẽ có nguy hiểm… Nguy hiểm lớn nhất chính là tiến sĩ Holstein. Cô là con gái của lão đại Thanh bang Bến Thượng Hải, từ nhỏ đã chứng kiến những âm mưu lừa gạt trong thế giới ngầm. Để đề phòng bất trắc, cô bỏ ra một số tiền lớn mua áo chống đạn tơ tằm, lại mặc thêm một lớp quần áo bình thường bên ngoài. Sự đề phòng này của Âu Dương Anna đã cứu cô một mạng. Sức mạnh của viên đạn rất lớn, như hắc hổ moi tim, nhưng vẫn không thể xuyên thủng áo chống đạn. Lưng Anna đau không chịu nổi, cô cầm dao găm đầm đìa máu tươi nhắm thẳng vào tiến sĩ Holstein. Cô vốn có thể lập tức kết liễu tính mạng ông ta, nhưng cô nghĩ lại, khiến lão già này rời khỏi nhân thế, chi bằng cứ để ông ta sống không bằng chết suốt phần đời còn lại. Đây là sự trừng phạt còn tàn khốc hơn cả cái chết. Anna ném gã tiến sĩ xuống, mang theo bản chính “Tần thị mộ tượng giám” ra khỏi tòa tháp của Nhà thờ Đức Bà. Khinh khí cầu vẫn lơ lửng giữa không trung, thang mềm vẫn rũ xuống bên cạnh tòa tháp. Cô cởi áo chống đạn tơ tằm ra, chịu đựng đau đớn leo lên thang dây, trở lại khoang khinh khí cầu. Sau đó dùng dao găm cắt đứt dây thừng, mặc cho khinh khí cầu thuận theo làn gió bay vào những đám mây trên bầu trời đêm Paris. Cô phiêu dạt trên bầu trời, mây mù trước mắt tản ra, đập vào mắt là đỉnh tháp Eiffel. Anna nhớ tới mười ba năm trước, sáng sớm ngày 4 tháng 5, cô và Tần Bắc Dương leo lên đỉnh tháp Eiffel, nhìn thấy mặt trời và Thiên Sứ Bốn Cánh. Như một sự an bài của định mệnh, khoang khinh khí cầu lại treo trên đỉnh tháp Eiffel. Âu Dương Anna lại thả dây thang, buộc hộp sắt vào người rồi trèo xuống. Gió lớn thổi lên người cô, chỉ sơ sẩy một tí là sẽ rơi xuống từ độ cao ba trăm mét. Nhưng như có một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô từ sau lưng, như cánh tay vững chãi và ấm ấp của Tần Bắc Dương từ ngoài thành Tô Châu xa xôi bay tới, bảo vệ cô leo lên tháp sắt một cách an toàn. Cô ngoảnh đầu lại nhìn chân trời phía Đông, đằng sau những nóc nhà san sát, ánh bình minh đang dần nhô lên.