Chương 28 Chùa Hàn Sơn ngoài thành Cô Tô
Cách xa chín nghìn cây số, Tô ChâuChùa Hàn Sơn ngoài thành Cô Tô, bến Phong Kiều trong thơ Trương Kế thời Đường. Qua đò ba trăm dặm về phía Tây chính là cổ mộ thời Xuân Thu nơi Tần Bắc Dương đang ở. Tần Bắc Dương ở đây suốt một mùa hè. May mắn trong mộ cổ và quan tài, quanh năm đều là cuối thu, tránh được thời tiết nóng bức bên ngoài. Dù gió thổi mưa phun, ngày nào cũng có người tới, là một cô bé mười hai tuổi. Trước khi sang Châu Âu, Âu Dương Anna đã mua cho con gái một ngôi nhà cổ ngoài thành Tô Châu bao gồm cả người hầu tôi tớ trong nhà, đó từng là nơi ở của một vị trạng nguyên Vãn Thanh. Sau khi mẹ rời đi, Cửu Sắc định cư ở Tô Châu, ngày ngày đối diện đình đài lầu các, vườn cảnh tươi tốt, đình trên mặt nước, theo gia sư học thơ cổ, đại số, tiếng Anh, tiếng Pháp, thậm chí cả tiếng Nhật. Ngoài cổng có quân nhân đứng canh gác, những người này là do Thường Khải Thân – cha nuôi của Cửu Sắc điều động từ Trường Sĩ quan Lục quân Trung ương tới đây. Trên đường từ Nam Kinh đến Thượng Hải, vợ chồng Thường Khải Thân còn có thể thuận tiện đến thăm cô. Thường phu nhân không có con gái, xem Cửu Sắc thông minh lanh lợi như hòn ngọc quý trên tay. Thường Khải Thân cũng thương yêu chiều chuộng Cửu Sắc, hai năm trước còn mang cô tới Lư Sơn nghỉ hè. Các nhà lãnh đạo quân sự và chính trị của “Quốc Dân Đảng” họp mặt trên núi, cô gái nhỏ lại chui xuống bàn bò qua bò lại, khiến Đại tiên sinh và các vị lãnh đạo nhảy dựng lên. Cô còn hung hăng cắn vào đùi Tiểu Lục Tử một cái. Có một lần, Cửu Sắc một mình chạy ra khỏi biệt thự Lư Sơn, gặp phải kẻ xấu dưới chân núi. May mắn binh lính nhanh chóng bắt kẻ xấu đi. Thường Khải Thân nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh bắn chết ngay tại chỗ. Những ngày ở Tô Châu, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, Cửu Sắc sẽ chui vào mộ cổ, đút đồ ăn ngon cho Tần Bắc Dương, hằng ngày chà lưng cho anh, cô bé cũng phát hiện vết bớt hình sừng hươu sau cổ Tần Bắc Dương. Cửu sắc còn đọc văn thơ Đường Tống cho anh, đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” và “Tư Trì Thông Giám” mà anh thích nhất. Con mèo đen luôn nằm trên vai cô, lúc nào nó cũng nhìn chằm chằm người khác như hổ đói, ngay cả vợ chồng Thường Khải Thân cũng phải sợ nó ba phần. Duy chỉ có Tần Bắc Dương là được nó đối xử dịu dàng hơn một chút, không hề giống một con Xà Miêu hơn một nghìn tuổi. Tần Bắc Dương thường kể chuyện về thú trấn mộ Cửu Sắc cho con gái nghe, kể chuyện bọn họ phiêu lưu vòng quanh thế giới, giết thú trấn mộ Ác Long tại núi Đạt Ma Đông Hải, phát hiện bí mật của Từ Phúc tại mộ cổ Yoshino Nhật Bản và cả cái đêm làm thay đổi cả thế giới tại Versailles – Paris… Con gái càng nghe càng phấn kích, giống như bản thân biến thành thú trấn mộ Cửu Sắc theo ba lên trời xuống biển. Cô cũng biết lịch sử gia tộc, tộc thợ mộ họ Tần từ thời Ân Thương ba nghìn năm trước kéo dài tới tận Trung Hoa Dân Quốc. Thậm chí Cửu Sắc còn rất sùng bái ông nội của mình – thợ thủ công hoàng gia cuối cùng của triều Thanh – Tần Hải Quan. Cuối cùng Tần Cửu Sắc đưa ra một yêu cầu với cha mình: “Con muốn theo ba học kỹ thuật chế tạo thú trấn mộ!” “Cái gì?” “Ba, ngoại trừ Cửu Sắc, ba còn có đứa con nào khác sao?” Tần Bắc Dương nằm trong quan tài triều Minh khẽ mỉm cười: “Đời này ba không thể có thêm đứa con nào nữa, có được đứa con gái trời ban như con, dù chết ba cũng có thể nhắm mắt được rồi” “Vậy là được rồi, Cửu Sắc là đứa con duy nhất của ba, ba nên truyền lại kỹ thuật về thú trấn mộ cho con” “Tuyệt đối không thể!” Tần Bắc Dương nói chắc như đinh đóng cột, khiến Cửu Sắc nhíu mày: “Sao lại không thể?” “Thứ nhất, quy tắc của tộc thợ mộ họ Tần, truyền nam không truyền nữ. Nào có chuyện con gái học kỹ thuật thợ thủ công? Trung Quốc từ xưa đến nay, chẳng phải nghề nào cũng như vậy hay sao? Con gái ấy à, cuối cùng vẫn phải gả cho nhà người ta, vậy chẳng phải phù sa chảy ruộng ngoài sao?” “Gì mà từ xưa đến nay, bây giờ đã là thế kỷ hai mươi rồi, chuyện mà con trai làm được thì con gái cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn!” Tiểu Cửu Sắc đứng thẳng người dậy, đọc diễn cảm thơ văn của Giám Hồ Nữ Hiệp – Thu Cẩn: “Than trách khó khăn, buồn vì bất lực. Người đời nói nữ nhi không thể làm nghiệp lớn, để tiếng rồng gầm vang lên trong vỏ kiếm hằng đêm!” “Không sai, việc mà con trai không làm được, con gái cũng có thể làm được” Tần Bắc Dương khẽ cười: “Cửu Sắc, con có thể đến thế giới này, phải cảm ơn mẹ con” “Ba đừng có đánh trống lảng, ba cho con một lý do vì sao con không được học kỹ nghệ thú trấn mộ?” Tần Cửu Sắc mười hai tuổi giống hệt Tần Bắc Dương năm chín tuổi, cố chấp như nhau, cũng thông minh như nhau. “Thứ hai, nguyên nhân này quan trọng hơn… Phàm là con cháu nắm giữ kỹ nghệ thú trấn mộ thì tất cả đều đoản mệnh, bình thường đến tuổi ba là về chầu trời rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, thú trấn mộ cần có linh thạch mới hoạt động được, mà linh thạch lại có lực sát thương rất lớn đối với con người. Ba gần đất xa trời, chỉ có thể nằm trong mộ cổ kéo dài mạng sống chính là vì tác hại của linh thạch” Cửu Sắc hít vào một luồng không khí trong mộ cổ: “Ba không muốn con cũng mắc phải căn bệnh oái oăm này?” Nếu không phải đã mất đi tứ chi, Tần Bắc Dương rất muốn xoa đầu con gái, anh chỉ đành thở dài nói: “Nào có ai làm cha mẹ mà muốn con mình đoản mệnh đâu?” “Nếu đã như vậy, vì sao kỹ nghệ của tộc thợ mộ họ Tần lại có thể truyền đời tới ba nghìn năm cho đến tận ngày nay? Vì sao ông nội lại truyền dạy tay nghề cho ba? Không phải ba là con trai độc nhất của ông sao? Ông nội con cũng nhẫn tâm nhìn ba đoản mệnh sao?” “Đây là số phận của gia tộc chúng ta, nam đinh các đời, không ai có thể trốn thoát” “Mặc dù con không phải con trai, nhưng con là con gái của ba, con cũng trốn không thoát” Tần Cửu Sắc xoay người lại, kéo cổ áo đằng sau ra, để lộ vết bớt hình sừng hươu. Nhìn thấy vết bớt giống hệt của mình, hốc mắt Tần Bắc Dương bỗng ướt nhòe: “Cha của ba từng nói, các đời họ Tần chỉ có con trai mới có thể kế thừa vết bớt này, không ngờ con là con gái nhưng lại có” Cửu Sắc ngồi trên quan tài triều Minh, nói: “Từ khi còn nhỏ con đã cảm thấy mình không giống những đứa trẻ bình thường khác. Con gái đều thích hoa lá cây cỏ, váy vóc xinh đẹp. Nhưng con không thích, con thích thiên văn địa lý và toán học, mỗi khi đi dã ngoại, hễ nhìn thấy mộ cổ là con cực kỳ phấn khích, nhất là chữ trên bia mộ, phải đọc từng chữ một, ai cũng không kéo con đi được. Có một lần, con và Thường tiên sinh, Thường phu nhân tới lăng Trung Sơn tế bái Trung Sơn tiên sinh, đi ngang qua Hiếu lăng thời Minh, một mình con lẻn vào nghĩa trang, đi xung quanh Bảo Đỉnh của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương, hết vòng này tới vòng khác, như có một âm thanh nào đó đang nói chuyện với con…” “Hơn mười năm trước, thời kỳ Trương Huân phục tịch, con theo Tề Viễn Sơn từ Bắc Kinh đi về phía Nam, cũng từng đi qua Hiếu lăng nhà Minh ở Nam Kinh, nghỉ ngơi một đêm trên Minh Lâu. Đêm hôm đó, con cũng có cảm giác tương tự, giống như hồn ma của Chu Nguyên Chương vẫn chưa siêu thoát…” “Đúng vậy, chúng ta đều có cảm giác giống nhau, giống như trong mộ cổ thời Xuân Thu này, mẹ con luôn cảm thấy không thoải mái, nhưng con lại cảm thấy dễ chịu” Cửu Sắc đi một vòng quanh mộ cổ: “Mẹ nói cho con biết, con vừa chào đời không lâu đã bị thú trấn mộ Cô Hoạch Điểu bắt tới lăng mộ của Công chúa Vĩnh Thái triều Đường. Con ở trong mộ cổ uống sữa hươu suốt tám tháng, số mệnh đã định con là một thành viên của tộc thợ mộ” Tần Bắc Dương không còn lời nào để nói, anh thầm nghĩ, ngay cả hạt giống Tiểu Cửu Sắc này cũng được gieo xuống ngay tại lăng mộ Vikingar tại biển băng Bắc Cực. Đứa nhỏ này giống anh, đến từ mộ cổ, nhất định phải trở về mộ cổ. Nhưng anh vẫn lắc đầu: “Xin lỗi, Cửu Sắc, ba không thể cho con học kỹ nghệ thú trấn mộ” “Ba, ba cứ trơ mắt nhìn kỹ nghệ và kho báu ba nghìn năm kết thúc trong tay mình sao?” “Cứ để nó chấm dứt đi! Hoàng đế đã không còn, xây dựng Hoàng lăng và thú trấn mộ thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ còn muốn ba xây lăng mộ cho Phổ Nghi nay đã là con rối của Nhật Bản sao? Đây là mệnh trời, cũng là thời thế, ai có thể chống lại?” Cửu Sắc nhíu mày nói: “Nhưng cái khác con không muốn làm, con chỉ muốn khám phá bí mật dưới lòng đất giống như ba” “Vậy con có thể học lịch sử và khảo cổ học, hoàn thành tâm nguyện mà mẹ con không thể hoàn thành, như vậy chẳng phải rất tốt sao?” “Chẳng phải vì sinh con ra nên mẹ mới không thể hoàn thành chương trình học tại khoa Lịch Sử đại học Bắc Kinh sao” “Đó… là lỗi của ba…” “Không phải lỗi của ai hết, ba không sai, mẹ con cũng không sai… Chú Viễn Sơn cũng không sai” “Viễn Sơn là người bạn tốt nhất của ba, ba chưa từng oán hận chú ấy. Cửu Sắc, con có nhớ chú ấy không?”