Chương 29 Bạn bè Lạc Dương nếu ai hỏi
Câu hỏi này khiến cô bé lặng người không nói, cô đã xem Tần Bắc Dương là ba mình, xem Tề Viễn Sơn là chú. Mất đi đứa con gái này, Tề Viễn Sơn buồn bã rất lâu. Cả năm nay, Tề Viễn Sơn sống ở Nam Kinh – đầu mối chính trị và quân sự – nên mới có cơ hội thăng chức nhanh chóng. Có thời gian anh ta sẽ tới Tô Châu thăm Cửu Sắc, dù sao cũng có tình nghĩa cha con bao nhiêu năm. Nhưng thái độ của Cửu Sắc đối với anh ta lại trở nên khách sáo xa cách, không còn thân mật khăng khít như trướcĐột nhiên, ngoài mộ cổ vang lên âm thanh loạt soạt. Tần Bắc Dương cảnh giác nhắc nhở một câu: “Đường đao!” Cửu Sắc rút Đường đao ba thước của An Lộc Sơn dưới quan tài ra. Đối với một cô gái nhỏ như cô, thanh đao này thật sự rất nặng, chẳng khác nào một tấm sắt dày cộp. Tần Cửu Sắc không hề luống cuống, bình tĩnh cầm Đường đao, nấp đằng sau quan tài. “Bắc Dương! Cửu Sắc!” Trước cửa mộ vang lên giọng của Âu Dương Anna, một chiếc đèn lồng chiếu sáng gương mặt sương gió mỏi mệt của cô. Cô vẫn mặc quần yếm, đầu đội mũ săn cáo. Cô đã trở lại. Cô vượt qua chín nghìn cây số, băng qua Địa Trung Hải, kênh đào Suez, Ấn Độ Dương và biển Trung Quốc, mang theo bảo bối cứu mạng Tần Bắc Dương trở lại. Cô và con gái ôm chặt nhau, dựa vào quan tài triều Minh, nhìn Tần Bắc Dương giờ đây đã như một người thực vật. “Anna, em tìm được bản chính của ‘Tần thị mộ tượng giám’ rồi sao?” “Ừ, quả nhiên ở trong tòa tháp của Nhà thờ Đức Bà Paris, ngay trong quan tài của Tần Tấn – Đại tôn giả đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công” Anna lấy một chiếc hộp sắt ra khỏi lồng ngực, bên trong là “Tần thị mộ tượng giám” từ sáu trăm năm trước: “Bắc Dương, em còn có một phát hiện lớn hơn… Chẳng những có thể giúp anh kéo dài tuổi thọ, còn có thể giúp anh đi lại trên mặt đất một lần nữa” “Làm thế nào?” Nghe Âu Dương Anna nói vậy, sắc mặt Tần Bắc Dương chẳng những không hề thả lỏng mà còn tràn ngập lo sợ, khiến anh nhớ tới tai họa xảy ra khi làm phẫu thuật loại bỏ tinh thạch dư thừa cho thú trấn mộ Cửu Sắc. “Bắc Dương, trên đường từ nước Pháp về đây, em đã đọc xong bản gốc ‘Tần thị mộ tượng giám’ từ đầu tới đuôi. Anh chỉ cần làm theo lời em là có thể sống tiếp, một ngày nào đó anh sẽ có được tự do” “Anna, em muốn làm như thế nào?” “Đi cùng em, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành!” “Đi đâu?” Âu Dương Anna đứng dậy nói: “Chúng ta tới Lạc Dương, sau đó tới Bạch Lộc Nguyên” “Bạch Lộc Nguyên?” Cửu Sắc sà vào người mẹ: “Con có thể đi cùng không?” “Không được!” Tần Bắc Dương nói chắc như đinh đóng cột, dứt khoát từ chối yêu cầu của con gái. “Để con bé đi đi, đâu phải nó chưa đi bao giờ đâu” Anna ôm con gái: “Từ nay về sau, ba người chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa” Mưa lạnh phủ kín sông Ngô, sáng tiễn người đi, núi cô quạnh. Bạn bè Lạc Dương nếu ai hỏi, một phiến băng tâm tại ngọc hồ. Một nghìn hai trăm năm trước, Vương Xương Linh trước mặt là sông Ngô, ngoảnh đầu nhìn núi Sở, tấm lòng son sắt vẫn vướng bận Lạc Dương. Một nghìn hai trăm năm sau, Âu Dương Anna xuất phát từ ngoài thành Cô Tô, vận chuyển quan tài triều Minh của Tần Bắc Dương lên thuyền gỗ đã đậu sẵn tại bến Phong Kiều, dọc theo kênh lớn Kinh Hàng đi về phía Tây. Tần Bắc Dương vẫn là đối tượng bị Liên minh Thợ thủ công truy sát. Để che giấu tai mắt kẻ khác, bọn họ cải trang thành đội ngũ về quê an táng. Anna mặc áo vải bố màu trắng như một góa phụ trẻ, con gái Cửu Sắc cũng mặc một bộ đồ tang. Dù sao cũng chỉ là một cô bé mới mười hai tuổi, vui tươi hớn hở ngồi đầu thuyền, nhìn ngắm cảnh sắc mùa thu Giang Nam. Xà Miêu đen nhánh vẫn chiếm cứ vị trí bên cạnh Cửu Sắc, như đang trên đường về nhà. Tới Trấn Giang, cũng là nơi Vương Xương Linh viết “Phù Dung lâu tiễn Tân Tiệm”, thuyền gỗ xuôi theo con kênh tiến vào Trường Giang. Âu Dương Anna và con gái hộ tống Tần Bắc Dương trong quan tài ngược dòng đi qua ba thị trấn của Vũ Hãn, núi Quy và núi Xà, rồi xuôi theo sông Hàn*. Tới Tương Dương, dỡ quan tài xuống thuyền rồi chất lên xe bò, đi qua vùng đất mưa thu lầy lội, đi qua ranh giới Nam Dương và núi Phục Ngưu, gập ghềnh đi tới Lạc Dương nằm tít trên đất Bắc. (*)Sông Hàn: Nhánh sông dài nhất của Trường Giang. Đưa quan tài tới thôn trộm mộ. Xa cách mấy năm, thôn trộm mộ đã thay da đổi thịt, từng ngôi nhà kiên cố mọc lên. Trong thôn đề phòng nghiêm ngặt, Anna nói muốn tới thăm đại thủ lĩnh Tiểu Mộc của thôn trộm mộ, những người dân trong thôn đều nói Tiểu Mộc và Hải Nữ đã dọn tới núi Bắc Mang phía Bắc thành Lạc Dương. Anna và Cửu Sắc lái xe bò, xuyên qua Y Thủy và Lạc Thủy, vòng qua phía Tây Bắc Lạc Dương, nhìn thấy núi Bắc Mang phủ kín lăng mộ đế vương phía xa xa. Ngọn núi này không cao, hoang vu trơ trọi mang theo cảm giác suy bại, nhưng lại là vùng đất phong thủy thích hợp làm nơi an nghỉ sau khi chết từ niên đại của “Mười chín bài thơ cổ”, có 24 lăng mộ đế vương từ thời Đông Chu tới Ngũ Đại, mật độ dày hơn bất cứ một ngọn núi nào tại Trung Quốc. Xe ngựa dừng lại giữa sườn núi Bắc Mang, dưới một tòa nhà ba tầng kiểu Tây Dương. Trước cổng treo một tấm biển có bốn chữ Hán được viết theo phong cách cổ xưa: “Học viện trộm mộ”. Âu Dương Anna nhìn thấy Hải Nữ. Thật ra Hải Nữ chỉ hơn cô chừng hai ba tuổi, lại vì làm lụng vất vả tại thôn trộm mộ và sự mài mòn của bão cát phương Bắc, Hải Nữ trông có vẻ già hơn nhiều, không còn là thiếu nữ xinh đẹp giữa sóng nước Đông Hải năm xưa. Anna và Hải Nữ đứng chung một chỗ chẳng khác nào mẹ và con gái. Nhưng người thực sự không già không phải Anna mà là chồng của Hải Nữ – Tiểu Mộc. Tiểu Mộc mặc một chiếc áo dài như người đọc sách, nhưng gương mặt kia lại khiến Anna khiếp sợ. Giống như thời gian ngừng trôi, dừng lại vào đêm thu mười lăm năm trước, lần đầu tiên gặp gỡ tên đạo tặc tại núi Đạt Ma trên biển thuộc Hồng Khẩu – Thượng Hải… Dung nhan hai mươi tuổi, làn da trắng nõn mịn màng không hề thay đổi, kể cả khóe mắt và cổ cũng vậy. Hắn như được uống thuốc trường sinh bất lão. Năm năm trước, Âu Dương Anna nhìn thấy Tiểu Mộc đã bắt đầu nghi hoặc: một tên trộm mộ, vua của đám trộm mộ, dãi nắng dầm sương, suốt ngày khom lưng đào mộ, đương nhiên phải vất vả cực khổ hơn người thường. Vì sao hắn lại trẻ mãi không già, quả thực còn biết cách níu kéo tuổi xuân hơn cả các phi tử trong cung đình nhà Thanh. Năm năm sau, Tiểu Mộc vẫn không hề thay đổi, đây chắc chắn là “yêu nghiệt” rồi. Nếu Tiểu Mộc có điều gì thay đổi thì chính là ánh mắt, không còn khúm núm thấp thỏm, tròng mắt không còn láo liên, mà đã bình thản hơn nhiều, như một người nông dân hoặc thợ thủ công bình thường. Âu Dương Anna nhớ tới địa cung Từ Phúc được phát hiện tại mộ cổ Yoshino tại Nara Nhật Bản nhiều năm về trước. Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng cô từng nghe Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn kể lại… Tiểu Mộc cạy mở quan tài triều Tần, giết chết Từ Phúc sống hơn hai nghìn năm, chiếm được thuốc trường sinh bất lão. Nếu Từ Phúc sống hơn hai nghìn năm, không phải ảo giác của Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn? Nếu thuốc trường sinh bất lão là thật? Nếu… Âu Dương Anna lại nhìn Tiểu Mộc thanh xuân trẻ tuổi, lại ngoảnh đầu nhìn cỗ quan tài trên xe bò – nơi đang che giấu “người thực vật” Tần Bắc Dương. Cô biết làm sao để cứu Tần Bắc Dương rồi. Thấy Âu Dương Anna và Cửu Sắc mười hai tuổi, Tiểu Mộc và Hải Nữ đều kinh ngạc. Hai đứa con trai của Hải Nữ – Âu Dương Tường Lỗ và Âu Dương Liên Phàm đều đã lớn thành thiếu niên mười mấy tuổi. Bọn họ đều là con của Âu Dương Tư Thông, em trai của Anna, cậu của Cửu Sắc. Năm năm trước, Tần Bắc Dương và Anna tới thôn trộm mộ giúp Hải Nữ cứu Tiểu Mộc trở về. Hải Nữ đã xem Âu Dương Anna là ân nhân, cô dẫn hai mẹ con đi thăm “Học Viện Trộm Mộ”. Mỗi một phòng học đều giống hệt trường học tại Bắc Bình và Thượng Hải, thậm chí còn có hai phòng thí nghiệm trông rất ra dáng. Mấy năm nay, Tiểu Mộc đã ít ra ngoài trộm mộ. Hắn xây dựng Học Viện Trộm Mộ tại núi Bắc Mang – nơi tập trung nhiều mộ cổ nhất tại Trung Quốc. Hắn đã phá vỡ quy tắc huyết thống của thôn trộm mộ, mở ra một cánh cửa cho những người trẻ có chí hướng trộm mộ khắp mọi miền đất nước, điều kiện là sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại thôn trộm mộ. Tiểu Mộc đã thuê rất nhiều giáo viên, giáo sư cổ văn, toán học, vật lý về dạy với mức lương cao ngất. Hắn cảm thấy cách trộm mộ trong quá khứ thường gây ra thiệt hại cho phần mộ và bảo vật, thậm chí còn có người dùng tới phương thức dã man như thuốc nổ. Nếu sử dụng khoa học kỹ thuật, một là có thể giảm bớt thương vong và nguy hiểm trong quá trình trộm mộ, hai là có thể bảo vệ kho báu trong mộ một cách tối đa, tương lai sẽ bán được giá tốt. Lòng đất dưới Học Viện Trộm Mộ còn có một ngôi cổ mộ nhân tạo, mô phỏng theo đặc điểm cấu tạo từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, Lưỡng Hán, Ngụy Tấn, Tùy Đường, Lưỡng Tống, Nguyên Minh Thanh để đào một tòa địa cung, dùng để huấn luyện các học viên về cách đào mộ, cách mở cửa mộ, cách phòng tránh những nguy hiểm có thể xảy ra. Nhưng thứ duy nhất không có cách giải quyết chính là thú trấn mộ… Đang trộm mộ mà gặp phải thú trấn mộ thì chỉ có thể phó mặc cho số phận.