← Quay lại trang sách

Chương 30-1 Chợt như khách đường xa

Năm năm qua, học trò của Tiểu Mộc trải rộng khắp thiên hạ, Học Viện Trộm Mộ núi Bắc Mang trở thành Trường Quân sự Hoàng Phố trong giới trộm mộ Trung Quốc, huấn luyện ra nhiều bậc thầy trộm mộ vang danh đời sau, thậm chí còn có một số nhà khảo cổ học đời đầu, nhưng đây đều là chuyện sau nàyĐêm đó, Âu Dương Anna và con gái ngủ lại Học Viện Trộm Mộ. Xe bò chở quan tài triều Minh đậu ở vườn sau. Anna cầm đèn lồng, mở nắp quan tài, để lộ ra gương mặt Tần Bắc Dương. Lặn lội đường xa hơn mười ngày, lần đầu tiên nhìn thấy sao trời trên núi Bắc Mang, Tần Bắc Dương bật thốt lên một đoạn trong “Mười chín bài thơ cổ”: “Trên lăng lá bách xanh ngắt, gập ghềnh đá trong khe. Người sống giữa thiên địa, như khách ghé ngang qua” Bên cạnh gương mặt của Âu Dương Anna còn có một gương mặt trẻ tuổi. Tần Bắc Dương hơi nghi hoặc, cũng có chút sợ hãi, anh lo lắng có khi nào quan tài đã rơi vào tay kẻ xấu? Chẳng hạn như A Hải? Chẳng hạn như Trung Sơn? Chẳng hạn như…” Sau vài giây nghi hoặc, Tần Bắc Dương mới nhận ra gương mặt này – Tiểu Mộc. Mười lăm năm qua, Tiểu Mộc vẫn không chút thay đổi. “Tiểu… Mộc…” Lâu ngày không nói chuyện, cổ họng Tần Bắc Dương như cầu lửa lưu ly do thú trấn mộ Cửu Sắc phun ra. Tiểu Mộc vươn cánh tay trái ra, để lộ ngón tay bị thiêu rụi. Mỗi lần nhìn thấy Tần Bắc Dương đều khiến Tiểu Mộc sợ hãi, như thể lại có người muốn nhốt hắn trong mộ cổ. Nhưng lần này, thấy Tần Bắc Dương bị thương nặng, như một đống xương vụn, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nằm yên trong quan tài, trong lòng Tiểu Mộc bỗng dâng lên một sự thương xót khó tả. “Bắc Dương, Anna đã nói với tôi… Cô ấy muốn tôi cùng cậu tới Bạch Lộc Nguyên” Tiểu Mộc còn chưa nói tiếp nửa câu còn lại, Tần Bắc Dương đã mỉm cười đáp: “Cảm ơn anh” “Ừ, tôi sẽ đi cùng cậu, cậu đã cứu mạng tôi không chỉ một lần” Dứt lời, Tiểu Mộc vươn tay chạm nhẹ vào bờ môi anh: “Cậu nhất định phải sống tiếp!” Lạc Dương, núi Bắc Mang, Học Viện Trộm Mộ. Một dài ngân hà lộng lẫy phủ lên không trung trên quan tài. Gió Tây lồng lộng. Mười ngày sau. Ngoài thành Tây An, Bạch Lộc Nguyên. Cỗ quan tài của Tần Bắc Dương trở về với nơi anh được sinh ra. Tiết trời đầu thu. Cao nguyên đất vàng này như một chiếc bàn ai đặt trên đồng bằng Quan Trung, nhìn xuống sông Ngạn và sông Bá. Những người nông dân còn đang canh tác trên đồng ruộng, Cửu Sắc mười hai tuổi đưa tay che nắng, nhìn ra núi Chung Nam trập trùng xanh ngắt. Âu Dương Anna và Tiểu Mộc xuống khỏi xe bò, lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường cây cỏ rậm rạp, trên mộ giăng kín dấu vết đào xới. Anna vỗ vào quan tài: “Bắc Dương, em đưa anh về nhà rồi” Bọn họ đã chuẩn bị một chiếc xe đẩy từ trước. Bé Cửu Sắc còn mang theo kích thủy lực, cạy nắp quan tài triều Minh lên, sau đó lại được các học trò Tiểu Mộc dẫn tới chuyển lên xe ba gác, như vậy có thể đẩy vào mộ bằng sức người mà không cần súc vật kéo xe. Tiểu Mộc giải tán đám học trò của mình, dặn dò bọn họ cả đời này đừng bao giờ đặt chân tới Bạch Lộc Nguyên thêm một lần nào nữa. Chờ khi trời tối, ma trơi lập lòe trên Bạch Lộc Nguyên, ngoại trừ quan tài của Tần Bắc Dương, nơi này chỉ còn lại Âu Dương Anna, Cửu Sắc và Tiểu Mộc. Tiểu Mộc tìm được cây hòe mọc lệch. Hắn nhớ đào xuống ba trượng ba thước là có thể thấy cửa vào mộ. Tiểu Mộc và hai mẹ con Anna vung xẻng sắt một hồi, phát hiện cửa mộ bị vùi lấp. Tiểu Mộc cầm đèn lồng, cẩn thận phân tích bùn đất, xác định mấy năm gần đây không có ai đào. Kẻ đầu tiên chui vào cửa mộ chính là mèo đen của Cửu Sắc. Lần đầu tiên nhìn thấy con mèo này, Tiểu Mộc đã cảm nhận được sát khí sắc bén trong mắt mèo. Con mèo này rất thích không khí triều Đường. Nó vốn đến từ phần mộ của Công chúa Vĩnh Thái thời Võ Tắc Thiên. Lần thứ ba Tiểu Mộc tiến vào lăng mộ của tiểu Hoàng tử. Hắn cầm đèn lồng đi theo mèo đen, Anna và Cửu Sắc đẩy quan tài trên xe ba gác theo sau. Đèn lồng chiếu sáng đường hầm và những hình vẽ trên vách tường, khiến mèo đen thỉnh thoảng lại kéo dài thân thể thành thân rắn, dừng chân nhìn ngắm thị nữ nhà Đường trên vách động. Chuyến này phải kéo theo Tiểu Mộc… Đây là điều Tần Bắc Dương đã dặn dò Anna, trên thế giới này, ngoại trừ thú trấn mộ Cửu Sắc, ngoại trừ trộm mộ Tiểu Mộc thì không ai có thể mở được ngôi mộ này. Tiểu Mộc đi theo một đường thẳng, nhìn như quanh co khúc khuỷu, nhưng vẫn chưa phát hiện bất cứ một lối rẽ nào. Nếu là người khác tiến vào lăng mộ này, nhất định sẽ gặp phải những đường rẽ biến ảo khó lường, như bước chân vào trận đồ của Gia Cát Lượng, hoặc là thế giới mê cung của người Tây Dương. Mê cung này giống như “hộp ma thuật” mà Tần Bắc Dương đã nói, mỗi khi đi tới một ngã rẽ, nó sẽ lại thay hình đổi dạng, mỗi một bước đi đều có thể lạc đường. Nơi này có vô số địa cung, gần như mỗi một địa cung đều có thú trấn mộ, nếu đi lạc vào đó nhất định sẽ trở thành bữa tối cho thú trấn mộ, hoặc là bị mắc kẹt cho tới khi hóa thành một bộ xương khô. Tiểu Mộc là một chiếc chìa khóa. Đây là sức mạnh bẩm sinh của hắn. Trên người hắn cất giấu bí mật có thể sánh ngang với tộc thợ mộ họ Tần. Không ngoài dự đoán, nhìn thấy dấu vết ngập nước và những khúc xương như của trẻ con. Xà Miêu đen nhánh nhe nanh với chúng. Đó là thủy quái thời cổ đại. Đường hầm này có địa thế khá trũng, Anna và Cửu Sắc đẩy không nổi chiếc xe ba gác chở quan tài. Tiểu Mộc cũng đến hỗ trợ, tuy hắn là vua trộm mộ kinh nghiệm phong phú, nhưng tay chân lại mảnh khảnh như thư sinh, trộm mộ chỉ dựa vào trí tuệ chứ không dùng sức mạnh, cho nên cũng không giúp được gì. Đột nhiên, Cửu Sắc mồ hôi nhễ nhại chợt chỉ vào mèo đen và nói: “Xà Miêu làm được, sức mạnh của nó rất kinh khủng” Cô gái nhỏ dùng một sợi dây thừng thô to cột vào cổ mèo đen, nhìn như muốn treo cổ nó. May là Xà Miêu ở bên Cửu Sắc từ nhỏ tới lớn, hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Quả nhiên, thân thể nhỏ bé của Xà Miêu có sức mạnh vô cùng lớn, một con mèo kéo một chiếc xe ba gác chở quan tài đi qua vùng trũng. Tiểu Mộc bị con mèo này dọa sợ. Nó như thể đã từng tới nơi này, kéo quan tài của Tần Bắc Dương đi thẳng tới cuối đường, đèn lồng chiếu sáng cửa mộ trên bức tường kim cương. Xà Miêu nhìn chằm chằm đôi hươu thần khắc trên cửa đá, sau đó làm động tác quỳ bằng hai chân trước. Cánh cửa khép hờ, mười lăm năm trước và mười một năm trước, cánh cửa này đã từng có người mở ra. Người đầu tiên là Tiểu Mộc, thứ hai là Tần Bắc Dương và A U. Quan tài của Tần Bắc Dương được đưa vào trung tâm lăng mộ triều Đường Bạch Lộc Nguyên – địa cung của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Cửu Sắc mười hai tuổi hít sâu một hơi, mỗi một luồng không khí đều khiến cô bé phấn khích. Đèn lồng chiếu sáng hình vẽ trên vách tường, đế vương triều Đường ngồi kiệu diễu hành, văn võ bá quan, thị nữ thái giám đi theo, như có thể nhìn rõ gương mặt của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên sau tấm màn xe. Cô là đứa trẻ từng sống trong mộ của Công chúa Vĩnh Thái, không xa lạ gì với khí thế của Võ Tắc Thiên. Cô nhìn thấy tiểu Hoàng tử triều Đường, trên ngựa trắng có một thiếu niên, chừng mười lăm mười sáu tuổi, đầu đội mũ vàng, khí thế hiên ngang, trước ngực có một viên ngọc mỡ dê Côn Lôn. Ngoại hình của Tiểu Hoàng tử và Tần Bắc Dương có vài phần tương tự, nói cách khác, Tần Bắc Dương chính là tiểu Hoàng tử lúc ba mươi tuổi. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Anna tiến vào địa cung này. Cô đã mong ước được tới nơi này từ lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy thú trấn mộ Cửu Sắc. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đời này cô có thể tới đây. Cô phát hiện chữ ký dưới bức bích họa, nét chữ khá giống của “Ngô Đạo Tử”. Tiểu Mộc nhìn thấy tàn cục trên bàn cờ vây, hơn một nghìn năm qua chưa từng thay đổi, đây là kết quả trận cờ giữa hồn phách của tiểu Hoàng tử và thú trấn mộ Cửu Sắc. Lướt qua rất nhiều sách giấy và cuộn tranh tán loạn, cô bé Cửu Sắc phát hiện ra một bia đá hình vuông, chậm rãi đọc lên dòng chữ… Mộ của cố Chung Nam Quận vương Đại Chu. “Vương húy Long Kỳ tự Ấu Minh, sinh ra tại Lũng Tây, lưu danh sử sách, đức như Đông Chu, dũng mãnh như tướng, công danh tựa Tây Hán, Võ Chiêu kinh luân bá nghiệp, mộ tại đất lành; Thần Nghiêu thành lập nền tảng, phát triển hưng vượng, thế địa linh thiêng, thế trời hưng thịnh, lăng mộ đẹp đẽ, tương xứng với người, Vương là con thứ sáu của Tương Vương Đại Chu, cháu của Đại Đường Thiên Hoàng Đại Đế…| Cửu Sắc đọc nhiều sách, di truyền thiên phú từ cha, biết rất nhiều chữ cổ, một hơi đọc ra cả đống chữ. Đây chính là địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường – cháu trai của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Đây cũng chính là nơi Tần Bắc Dương chào đời ba mươi hai năm trước – năm Canh Tý trời long đất lở. Chỉ tiếc, không biết quan tài của tiểu Hoàng tử đã trôi dạt tới nơi nào? Nghe nói đang nằm trên đỉnh Thiên Trì núi Trường Bạch, trong tay người Nhật Bản và A Hải. Dưới bệ quan tài rộng rãi trống trải chỉ có một miệng giếng vàng nóng rực. Tần Cửu Sắc vừa muốn tới gần đã bị Tiểu Mộc ngăn cản: “Dưới giếng vàng chính là một thế giới khác, tránh xa! Tránh xa!” “Anh Tiểu Mộc, anh từng xuống đó rồi?”