← Quay lại trang sách

Chương 30-2 Chợt như khách đường xa

Cô nàng Cửu Sắc dẻo mồm dẻo miệng, theo vai vế thì nên gọi Tiểu Mộc là chú, nhưng thấy hắn còn trẻ như vậy, bèn gọi hắn là anhThấy Cửu Sắc rối loạn vai vế như vậy, Tiểu Mộc cũng thuận nước đẩy thuyền đáp lại: “Em gái, anh từng xuống rồi, không giỡn được đâu” “Chúng ta đặt Bắc Dương lên bệ quan tài đi, để cỗ quan tài triều Minh này thay thế quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường” Âu Dương Anna nói tới chuyện chính. Tiểu Mộc và Cửu Sắc cùng ra sức, cộng thêm Xà Miêu sức lực vô hạn, dỡ cỗ quan tài nặng nề xuống khỏi xe ba gác, cùng khuân vác lên bệ quan tài. Miệng giếng vàng bị quan tài che lấp, không cần sợ cô bé ngã xuống nữa. Tiểu Mộc quần quật một hồi, trán đầy mồ hôi, lúc này mới mở nắp quan tài của Tần Bắc Dương ra để anh hít thở không khí. Tần Bắc Dương hít sâu một hơi, đây là bầu không khí thân thuộc nhất mà anh được hít thở trong cuộc đời này. Ba gương mặt của Âu Dương Anna, con gái Cửu Sắc và Tiểu Mộc đều chụm lại trên quan tài. Ở trong quan tài quá lâu, mắt anh phải đợi một hồi mới thích ứng với ánh sáng bên ngoài. Anh thấy mái vòm trong địa cung, dưới ánh sáng của vô số ngọn đèn là bức tranh sao trời lộng lẫy, nơi bắt mắt nhất nằm ở chính giữa, chính là Thất Tinh Bắc Đẩu nối thành hình cái thìa. Trong đó còn có một lỗ hổng, nhưng đã bị bùn đất lấp lại. Đó là lỗ hổng nơi vợ chồng Tần Hải Quan vô ý rơi xuống, sau đó sinh ra Tần Bắc Dương ngay trong địa cung. Trong địa cung nơi Tần Bắc Dương chào đời, Tiểu Mộc vừa xoay người lại đã bị Xà Miêu cắn chặt ống quần. Âu Dương Anna ngăn hắn lại: “Tiểu Mộc, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi tới Bạch Lộc Nguyên. Tôi còn muốn mượn anh một thứ” “Gì vậy?” Tiểu Mộc ôm lấy đầu mình theo bản năng. Anna ghé vào tai gã trộm mộ: “Thuốc trường sinh bất lão của Từ Phúc!” Tiểu Mộc lập tức ngã nhào, lê lết ở cửa mộ: “Cái này… Cô đang nói đùa với tôi phải không…” “Anh có!” Anna tiếp tục nói nhỏ: “Anh tè một bãi rồi soi mặt mình vào đó là biết chắc chắn anh có” “Mặt tôi…” Tiểu Mộc không lời nào phản bác. Mười lăm năm trôi qua mà mặt hắn vẫn không hề thay đổi. Nhiều khi hắn muốn cầm dao rạch một vết sẹo lên mặt mình, nhưng hắn không xuống tay được. Hải Nữ sớm chiều chung sống bên hắn, không cảm nhận được sự trẻ trung lạ lùng cả hắn. Tiểu Mộc chỉ nói mình thường xuyên ra vào mộ cổ, hít thở chân khí của thần tiên thượng cổ, cho nên mới giữ được tuổi trẻ. Nhưng chuyện bịa đặt này chỉ có thể lừa được những người thiếu hiểu biết như cô vợ của hắn và đám nông dân, trước mặt Âu Dương Anna thì chẳng có chút tác dụng nào. Âu Dương Anna kề sát dao găm ngay cổ Tiểu Mộc, một tay khác thì sờ soạng khắp người hắn. Mò tới khi mặt mày Tiểu Mộc đỏ gay mới lấy được một bức tượng Phật nhỏ bằng vàng nằm dưới đũng quần, kích cỡ giống như lọ thuốc. Anna cầm dao găm rạch bức tượng Phật ra, phát hiện một viên thuốc được gói trong giấy bạc, ngửi được một mùi hương giống như người chết… Đây là mùi trong quan tài của Từ Phúc trường sinh bất tử. “Vì sao chỉ có một viên?” “Tôi chỉ mang theo một viên” Tiểu Mộc thẳng thắn khai báo: “Tôi thừa nhận, mười ba năm trước, trong phần mộ của Từ Phúc tại Yoshino Nhật Bản, chính tay tôi giết chết Từ Phúc đã sống hơn hai nghìn năm, còn ăn vụng thuốc trường sinh bất lão của ông ta. Bây giờ tôi đã trường sinh bất tử, chỉ cần không bị giết, tôi sẽ không bao giờ kết thúc sinh mệnh, cũng không bao giờ đói chết. Tôi từng bị nhốt trong mộ cổ rất nhiều lần, không có đồ ăn nước uống, nhưng chỉ cần có không khí, tôi vẫn có thể sống tiếp, giống như những con côn trùng lẫn trong bụi bặm” “Anh còn có mấy viên thuốc trường sinh bất lão” “Mười hai viên, vốn dĩ đều được giấu trong bức tượng Phật nhỏ này. Tôi lừa Hải Nữ, bảo cô ấy giúp tôi bảo quản tượng Phật, nói đây là bùa hộ mệnh xin được từ chùa Shitennoji ở Osaka để bảo vệ hai đứa con trai khỏi bệnh tật và tai nạn. Hải Nữ giữ gìn nó chẳng khác nào giữ gìn sinh mệnh. Bao năm qua, tôi vẫn không động tới số tiên đan này. Tôi không biết nên dùng chúng như thế nào? Cũng không biết nên cho ai dùng? Tôi nghĩ mình có thể sống thêm một nghìn năm, một vạn năm, tương lai tôi còn sẽ gặp được rất nhiều người có duyên phận với mình, có lẽ đến lúc đó, mười hai viên thuốc trường sinh bất lão này sẽ giúp được cho tôi” “Anh suy tính lâu dài thật đấy!” Lời của Âu Dương Anna nửa là than thở, nửa là châm chọc. “Lúc cô mang theo quan tài của Tần Bắc Dương tới tìm tôi, còn muốn tôi cùng tới lăng mộ nhà Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Tôi đã đoán được ý đồ của cô. Thuốc trường sinh bất lão trong tay tôi chính là tiên đan cho Tần Bắc Dương kéo dài mạng sống” Tiểu Mộc xoay người ngồi dậy, nhìn quan tài của Tần Bắc Dương và nói: “Thật ra tôi đã quyết định dâng lên một viên thuốc trường sinh bất lão, cho nên mới cố ý mang theo” “Lý do là gì?” “Thứ nhất, cậu ấy đã cứu mạng tôi không chỉ một lần. Cậu ấy là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cậu ấy phải sống, kể cả cậu ấy lẫn thú trấn mộ” Tiểu Mộc nuốt nước bọt: “Thứ hai thì, tôi có thể sống tới tương lai, nhưng không thể đảm bảo tương lai sẽ không có nguy hiểm. Giống như Từ Phúc sống trong quan tài hơn hai nghìn năm, cuối cùng vẫn bị tôi giết. Nếu tôi có một đồng đội tốt, một anh hùng như Tần Bắc Dương, cùng tôi sống tới tương lai, như vậy chẳng khác nào tôi có thêm một vị thần hộ mệnh” “Tiểu Mộc à Tiểu Mộc, anh nghĩ được nhiều như vậy cũng mệt thật đấy! Còn có lý do thứ ba sao?” “Bởi vì… Mặt của Tần Bắc Dương rất giống tiểu Hoàng tử triều Đường” “Tôi hiểu rồi…” Âu Dương Anna nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét khó phát hiện: “Câu hỏi cuối cùng, Tiểu Mộc, làm sao anh chứng minh được viên tiên đan này có thể khiến cho người ta trường sinh bất lão chứ không phải độc dược khiến người ta đi đời nhà ma?” “Tôi không thể chứng minh, thứ duy nhất tôi có thể chứng minh là viên thuốc mà tôi từng uống” Tiểu Mộc nói rất có lý, Âu Dương Anna không thể phản bác, nơi này chỉ có một viên tiên đan, ngay cả tìm động vật làm thí nghiệm cũng không được. Đột nhiên, trong quan tài vang lên giọng nói của Tần Bắc Dương: “Anh tin tưởng Tiểu Mộc, cho anh ăn viên tiên đan đó đi!” Anna ghé sát bên mép quan tài, đưa viên tiên đan tới trước mắt Tần Bắc Dương: “Anh nhìn kỹ thử xem, có phải cái này không?” “Anh không chắc!” Sắc mặt Tần Bắc Dương bình thản: “Nhưng anh và Từ Phúc từng nói chuyện, đúng là ông ta đã sống hai nghìn năm” “Nếu anh có chuyện gì, em nhất định sẽ giết Tiểu Mộc!” Âu Dương Anna hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Mộc, sau đó đưa viên thuốc trường sinh bất lão tới bên miệng Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương hé môi, chậm rãi nuốt viên tiên đan này vào, một mùi vị kỳ lạ thấm vào đầu lưỡi, không cần nhai mà nuốt thẳng xuống họng, trôi tuột xuống dạ dày. Sau đó, Tần Bắc Dương nhắm mắt lại: “Anh thấy đỡ hơn nhiều rồi, em thả Tiểu Mộc đi. Dù anh sống hay chết cũng đừng làm khó anh ta” Tiểu Mộc dừng lại trước cửa mộ, quỳ xuống dập đầu với Tần Bắc Dương, như đối mặt với quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường: “Tôi đi đây. Không biết mọi người có phát hiện hay không? Ban nãy lúc đi tới đây đều là do con mèo này dẫn đường. Có nó mọi người có thể tự do ra vào ngôi mộ này, sẽ không lạc đường, cũng sẽ không bị kẻ xấu phát hiện” Âu Dương Anna và Cửu Sắc cùng ôm quyền với Tiểu Mộc, hắn mang theo tiên đan trường sinh bất lão của Từ Phúc đã là sự báo ân lớn nhất đối với Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nhắm mắt lại, anh quá mệt mỏi, không chỉ vì lặn lội đường xa từ Tô Châu tới Bạch Lộc Nguyên, mà còn vì hơn ba mươi năm cuộc đời lênh đênh phiêu bạt. Cuối cùng cũng được về nhà…