← Quay lại trang sách

Chương 31-1 Lư Câu Cửu Sắc

Năm năm sauThế giới lại biến hóa long trời lở đất. Cờ Chữ Vạn bay phấp phới giữa trung tâm Châu Âu; Đông Bắc Á xuất hiện Mãn Châu Quốc của Phổ Nghi bù nhìn, Thường Khải Thân bị ép sửa đổi quy chế, hướng họng súng ra ngoài; mùa đông năm 1936, Nhật Bản xảy ra binh biến, nhiều đại thần bị giết, hai vị nguyên lão từng tham gia Hội nghị Hòa bình Paris là Công vọng chùa Tây Viên và Makino Shixian suýt nữa bị hại nhầm, đúng lúc Haneda Daiki đang có mặt tại Tokyo, bị coi là kẻ thù của quân bộ rồi bỏ mạng dưới mã tấu. Châu Âu và Châu Á như hai con thú trấn mộ bị mất khống chế, từng bước lao ra khỏi phần mộ. Dân Quốc năm thứ hai mươi sáu, năm 1937 sau Công nguyên, ngày 7 tháng 7 dương lịch. Trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan cưỡi một con ngựa trắng, áo dài màu xanh, đầu đội mũ, hông đeo súng, như một hiệp khách thời Tiền Thanh. Uy phong thời trẻ đã hóa thành thấm đẫm phong trần. Hai năm trước, anh vừa đón đại thọ năm mươi tuổi, chòm râu đen dày hơn trước, tóc mai đã có vài sợi tóc bạc. Vợ anh đã qua đời nhiều năm, từ đó tới nay vẫn độc thân, không phải không có bà mối đưa hình mấy cô gái quá lứa lỡ thì hay góa phụ trẻ cho anh, chỉ là trước nay anh vẫn không thèm nhìn lấy một cái. Hoàng hôn buông xuống, Diệp Khắc Nan một mình tới Thiên An Môn. Quân đoàn 29 của quân Quốc Dân Cách Mạng trú đóng trong thành, đang trong trạng thái cảnh giác cao độ, ban đêm không để bất cứ kẻ nào tới gần. Diệp Khắc Nan xuống ngựa, nương theo bóng đêm đi vòng qua thành phố, đi bộ dọc theo tường thành phía Bắc Uyển Bình. Đây là lựa chọn nguy hiểm nhất, phía Bắc Uyển Thành gần quận Phong Đài ngay trong gang tấc, là nơi liên đội số một của Hoa Bắc Nhật Bản trú đóng. Quân Nhật đã bao vây Bắc Bình từ ba phía. Cầu Lư Câu và thị trấn Uyển Bình gần như trở thành con đường đối ngoại duy nhất của Bắc Bình. Quân đoàn 29 của Tống Triết Nguyên vây chặt thành phố và căn cứ Nam Uyển ngoài thành. Xưởng Công binh được xây dựng từ thời quân phiệt Bắc Dương do triều đại thay đổi mà bị phá bỏ từ lâu. Thân là trinh thám cục cảnh sát Bắc Bình, Diệp Khắc Nan tuân theo mật lệnh của Cục trưởng, đi tới cầu Lư Câu điều tra tình thế. Tuy là giữa hè, nhưng hai bờ sông Vĩnh Định lại tiêu điều xơ xác như cuối thu. Màn đêm yên tĩnh, dế kêu rả kích. Cầu Lư Câu mười một vòm vắt qua sông Vĩnh Định từ năm Đại Định nhà Kim, là chiếc cầu đá cổ dài nhất Hoa Bắc. Marco Polo từng ca ngợi cây cầu này, người Tây Dương đều gọi nó là “cầu Marco Polo”. Cầu Lư Câu cũng là con đường duy nhất từ Bắc Kinh xuôi Nam tới Trung Nguyên, tất cả quan tài của Hoàng đế được mai táng tại Tây lăng nhà Thanh đều phải chui qua ô tròn của cây cầu này… Mà vị cuối cùng chính là Hoàng đế Quang Tự. Đầu phía Đông của cây cầu là “Lư Câu hiểu nguyệt” do chính tay Hoàng đế Càn Long viết xuống, nhưng ngẩng đầu lại không thấy được vầng trăng. Diệp Khắc Nan cẩn thận bước lên cầu, nếu bị binh sĩ hai bên Trung – Nhật xem là gián điệp, nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong. Cầu Lư Câu đùng đùng lửa đạn, Diệp Khắc Nan nấp sau tượng đá sư tử trên thành cầu, phát hiện vùng Phong Đài bị quân Nhật trú đóng, nơi nơi đều là đèn dầu lay động. Nếu không phải chiến tranh thì ít nhất cũng là một cuộc diễn tập quân sự súng thật đạn thật. Pháo sáng bùng lên giữa không trung, chiếu sáng cả cầu Lư Câu. Cho dù mùi khói thuốc tràn ngập khắp không khí, nhưng cầu Lư Câu cổ xưa vẫn im lìm lặng lẽ. Khóe mắt Diệp Khắc Nan nhác trông thấy một bóng người nhỏ gầy lướt qua. Anh lập tức móc súng ra, thầm nghĩ chẳng lẽ lại là lính trinh sát của đám Nhật lùn? Người nọ đi được vài bước lại ngoảnh đầu lại, tóc buộc đuôi ngựa, lưng đeo một cái bao lớn, còn có một chiếc ô dài, không biết là thần thánh phương nào? Diệp Khắc Nan giơ súng lên, thấp giọng quát: “Người nào?” “Người Trung Quốc!” Nghe giọng giống như một cô gái, nương theo ánh đèn pha trên sông Vĩnh Định, Diệp Khắc Nan mới thấy rõ trên cầu Lư Câu là một cô gái xinh đẹp chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặc trang phục thường thấy của các cô gái trong thành Bắc Bình, di chuyển trong đêm tối như một quỷ hồn. “Cô là ai?” Dù sao cũng là một trinh thám, sẽ không nới lỏng phòng bị chỉ vì đối phương là một cô gái, anh vẫn giơ cao nòng súng tra hỏi. “Tôi… Tôi là học sinh trường Trung Học Nữ Sinh Bắc Bình, xin hỏi chú là ai?” Cô gái này nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, không phải phương ngữ Bắc Kinh, hẳn là tới từ phía Nam. Diệp Khắc Nan cũng nói rõ danh tính: “Cục Cảnh sát Bắc Bình, Diệp Khắc Nan” “Thám trưởng Diệp? Ngài chính là trinh thám kinh thành tiếng tăm lừng lẫy Diệp Khắc Nan?” “Hàng thật giá thật” Diệp Khắc Nan tới gần đối phương hai bước, gương mặt này tuy có nét trưởng thành nhưng vẫn giữ được vẻ phong lưu phóng khoáng, khiến người ta vừa nhìn đã khắc sâu ấn tượng. “Chú có nhớ cháu không?” Cô gái đưa mặt mình tới ngay trước mắt Diệp Khắc Nan: “Chú từng ôm cháu! Còn hôn cháu nữa!” “Làm càn!” Mặt Diệp Khắc Nan tức khắc đỏ lên, vội lùi lại một bước: “Con bé này, ăn nói bậy bạ!” “Năm đó cháu mới hơn một tuổi, mẹ cháu nói, lúc chú hôn cháu trên cầu sông Bá tại Tây An, cháu còn tè lên người chú” “Cháu là…” Hai mắt Diệp Khắc Nan trợn tròn, chờ khi đèn pha của người Nhật chiếu tới cầu Lư Câu anh mới nhìn rõ gương mặt cô gái, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân, đôi mắt giống hệt Âu Dương Anna, cái mũi lại giống Tần Bắc Dương: “Cháu là… Cửu Sắc?” “Vâng, mẹ cháu là Âu Dương Anna, ba cháu là… Tần Bắc Dương” “Cháu quả nhiên là con của Tần Bắc Dương!” Diệp Khắc Nan thiếu điều vỗ tay hoan hô, mười bảy năm trước, lúc Âu Dương Anna muốn kết hôn với Tề Viễn Sơn, anh còn cật lực phản đối, bây giờ cuối cùng cũng có đáp án. Cô nhóc mười bảy tuổi cười hì hì: “Bây giờ tên cháu là Tần Cửu Sắc. Hai năm trước, mẹ đưa cháu tới Bắc Bình học trường nữ sinh, chuẩn bị sang năm thi vào Đại học Bắc Kinh công lập” “À, thế mẹ cháu đâu? Tới Bắc Bình cũng không tìm chú?” “Mẹ lại quay về Bạch Lộc Nguyên rồi” Nghe tới ba chữ Bạch Lộc Nguyên, Diệp Khắc Nan nhíu mày: “Mẹ cháu không ở Bắc Bình, cũng không ở Thượng Hải mà lại ở Bạch Lộc Nguyên?” “Vâng, nhưng đó là một bí mật, cháu chỉ nói cho thám trưởng Diệp biết thôi đó” “Được rồi, đêm nay giương cung bạt kiếm, đại chiến sắp nổ ra, sao cháu lại tới cầu Lư Câu?” Cửu Sắc ngẩng đầu nhìn trời: “Dạ… Cháu đến cầu Lư Câu ngắm trăng, chú nhìn xem, chẳng phải đầu cầu viết bốn chữ ‘Lư Câu hiểu nguyệt’ sao?” “Hôm nay là ba mươi âm lịch, thời gian tầm này trên trời không có trăng” Cửu Sắc xấu hổ ho khan hai tiếng: “Thời thế bây giờ, cháu sợ mấy ngày sau không không được thấy cầu Lư Câu nữa” “Bịa!” Diệp Khắc Nan cười khẩy một tiếng, như đang thẩm vấn phạm nhân: “Cháu bịa tiếp đi!” Cô nhóc đau đầu, đưa tay vuốt ve một con sư tử đá bên thành cầu: “Đúng rồi, người ta nói sư tử trên cầu Lư Câu nhiều không đếm xuể, đêm nay cháu tới đây đếm xem có bao nhiêu con” “Năm trăm linh hai, chú từng đếm!” Diệp Khắc Nan nói trơn tru, Cửu Sắc nghẹn họng không nói nên lời. Đột nhiên, đá trên cầu Lư Câu hơi chấn động, sư tử đá trước mặt hai người cũng bắt đầu lay chuyển như thể sắp gầm lên. Đạn pháo của người Nhật đã đánh tới nơi này rồi sao? Diệp Khắc Nan kéo Cửu Sắc nằm úp sấp xuống, hai tay che chở sau lưng cô gái nhỏ. Cửu Sắc lại ra sức giãy giụa, thò đầu ra khỏi lan can, nhìn chằm chằm sông Vĩnh Định sâu thẳm trong đêm tối. Lại một quả pháo sáng bay qua không trung, chiếu sáng mặt nước dưới cầu Lư Câu, lộ ra một vòng xoáy đục ngầu, tung bọt trắng xóa, như suối Báo Đột tuôn trào, phát ra tiếng rì rầm, thậm chí còn có nhiệt lượng chỉ có ở suối nước nóng và cả mùi trướng thối. Diệp Khắc Nan vô cùng kinh ngạc, phải biết phương Bắc khô hạn, sông Vĩnh Định này đã không còn là nơi nguồn nước dồi dào cỏ mọc tươi tốt như trước, thường ngừng chảy trong năm. Đêm nay nước chỉ sâu chừng một hai thước, có lẽ ngay cả trẻ con cũng không thể nhấn chìm, sao lại xuất hiện động tĩnh lớn như vậy? Chẳng lẽ dưới cầu ẩn giấu quái vật nào đó? Đèn pha chiếu sáng bầu trời đêm, trên mặt nước nổi lên lớp lớp ánh vàng. Hai vầng sáng chói mắt màu lưu ly nhô lên từ dưới đáy cầu Lư Câu, khiến Diệp Khắc Nan không mở nổi mắt. Tần Cửu Sắc ghé vào sát lan can, chỉ thấy dưới dòng Vĩnh Định nổi lên một đôi sừng hươu khổng lồ, như hai cây đại thụ che trời giương nanh múa vuốt, nhưng màu sắc lại nhợt nhạt như xương trắng. Sừng hươu nằm trên đầu một con dã thú, lớp vỏ đen bóng lấp lánh như cá sấu vùng Đại Trạch phương Nam. Đôi mắt khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào người đàn ông luống tuổi và cô gái xinh đẹp trên cầu Lư Câu.