Chương 31-2 Lư Câu Cửu Sắc
Quái vật tới rồiCổ và lưng nó rậm rạp lông bờm màu đỏ, như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Thân thể và ngực nó được bao bọc bởi một lớp vảy cứng. Cho dù có vẻ ngoài như thủy quái nhưng nó lại có tứ chi và đi bằng hai chân. Tần Cửu Sắc chợt nhớ tới bộ phim Hollywood “King Kong” mà mình từng xem trong rạp chiếu phim tại Bắc Bình. Khác với con tinh tinh khổng lồ kia ở chỗ đầu hai cánh tay tráng kiện của con quái vật này có móng vuốt mãnh thú, nhưng dưới hai cái chân to như chân voi lại là bộ móng của động vật ăn cỏ. Cả người nó phát ra nhiệt độ hừng hực mãnh liệt, tanh tưởi gay mũi như xác chết, khiến người ta có cảm giác chỉ nhìn một cái sẽ lập tức bị mù, hít vào một hơi sẽ trúng độc bỏ mình. Tuy hình thể phóng đại gấp mấy lần nhưng Diệp Khắc Nan vẫn cảm thấy nó rất quen mắt… Như ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy Tần Cửu Sắc, vừa nhìn đã lập tức nhớ tới bé con tè trên người mình dưới cầu sông Bá ngoài thành Tây An mười sáu năm trước. Nó là Cửu Sắc. Cửu Sắc của Tần Bắc Dương, thú trấn mộ trong địa cung lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên, làm bạn bên cạnh tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ một ngàn hai trăm năm. Năm năm trước “Biến loạn 28 tháng 1” tại Thượng Hải, nhà máy Mặc Giả Thiên Công tại Lục Gia Chủy – Phố Đông đã biến thành tro bụi dưới máy bay ném bom của Nhật Bản. Cửu Sắc đang làm phẫu thuật loại bỏ linh thạch trong phòng thí nghiệm của nhà máy cũng bị bom nổ tan xương nát thịt. Nó lại như phượng hoàng niết bàn, sống lại giữa đống phế tích, thành một con quái vật không tên. Vụ nổ khiến hóa chất độc hại bị rò rỉ, cũng khiến nó hấp thu thêm càng nhiều linh thạch. Nó đã không còn nhận ra chính mình nữa, thậm chí còn không nhận ra chủ nhân Tần Bắc Dương. Nó trầm mình xuống sông Hoàng Phố đang sôi trào rồi biến mất. Nó bắt đầu trôi dạt theo sông núi biển hồ Trung Quốc, từ cửa sông Trường Giang tới đảo Nam Hải, xuyên qua muôn sông nghìn núi tới thượng nguồn sông Trường Giang tại cao nguyên Thanh Tạng. Nó đi qua Hoàng Hà, núi Âm và dãy Đại Hưng An, muốn tới núi Trường Bạch tìm tung tích của tiểu Hoàng tử triều Đường… Nghe nói quan tài của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ bị A Hải giấu ở đó. Nhưng sau khi nó giết chết hàng trăm binh lính Nhật Bản và Ngụy Mãn Châu Quốc, trèo lên đỉnh Trường Bạch ở độ cao hơn hai nghìn mét so với mặt nước biển, đi vào Thiên Trì đóng băng, lại phát hiện quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã bị dời đi. Nó phẫn nộ tấn công nhà máy điện và nhà máy hóa chất, nuốt hết nguyên liệu hóa học và các chất độc hại như một bữa tiệc thịnh soạn. Nhưng tại vùng sâu vùng xa mênh mông rộng lớn của Trung Quốc, không tìm được tung tích của văn minh cận đại. Nó chỉ có thể đào mộ cổ, ăn quan tài và thi thể, hô hấp không khí hôi thối trong mộ cổ. Nó không chỉ có thể tìm được phần mộ một cách chuẩn xác ma còn có thể phát hiện ra thú trấn mộ mà ngay cả đám trộm mộ cũng không tìm ra được. Dù là quân chủ Chiến Quốc Thất Hùng hay là lãnh chúa mười sáu nước, thú trấn mộ muôn hình vạn trạng đều biến thành bữa ăn của nó… Trong cơ thể Cửu Sắc đã hội tụ hàng trăm viên linh thạch lớn nhỏ, chẳng khác nào một lò phản ứng hạt nhân di động. “Nó là Cửu Sắc!” Tần Cửu Sắc bò trên nền đá cầu Lư Câu, ghé vào tai Diệp Khắc Nan và nói. “Ý cháu là thú trấn mộ Cửu Sắc của Tần Bắc Dương?” Diệp Khắc Nan thầm nghĩ lần này thì nguy to rồi: “Sao nó lại biến thành quái vật như vậy?” “Tuần trước báo chí có đưa tin Trường Thành Cổ Bắc Khẩu có quái vật làm loạn, mấy chục ngôi mộ cổ bị đào bới, đây không phải là việc mà con người có thể làm được. Trên báo còn nói nước sông Vĩnh Định nóng lên, thỉnh thoảng còn sôi trào. Cháu đã nghĩ có phải thú trấn mộ Cửu Sắc tới rồi hay không?” “Cửu Sắc, cháu tới cầu Lư Câu là để tìm Cửu Sắc?” Đầu óc Diệp Khắc Nan hơi mơ màng, không phân rõ thiếu nữ Cửu Sắc và thú trấn mộ Cửu Sắc nữa. “Không, cháu tới để bắt Cửu Sắc!” Tần Cửu Sắc rút ra một thanh Đường đao ba thước từ trong tán ô, lại lấy cung chữ thập nước Nga ra khỏi túi đồ. “Đây không phải đồ dùng của Tần Bắc Dương sao?” “Dạ, ba cháu truyền lại mấy món bảo bối này cho cháu” Tần Cửu Sắc cảm thấy sau lưng nóng ran, bức tượng sư tử đá bên cạnh vỡ nát. Cô nhóc ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy quái vật Cửu Sắc đã đứng ngay trước mặt mình, móng sắt vồ lấy cô như nã pháo. Diệp Khắc Nan sợ Tần Cửu Sắc bị Cửu Sắc xé nát, bên tai lại đột nhiên vang lên âm thanh ken két. Thì ra Tần Cửu Sắc giơ Đường đao lên, đỡ được một đòn này. Nếu là người thường thì đã bị đánh biến dạng từ lâu, vậy mà cô gái mười bảy tuổi này lại không chút sứt mẻ, hai tay như ẩn chứa sức mạnh vô hạn, có lẽ đã được cha ruột truyền dạy, biết cách mượn sức mạnh của An Lộc Sơn ẩn chứa bên trong Đường đao? Nữ sinh trung học Tần Cửu Sắc đột nhiên biến hóa, như đã biến thành thiếu niên Tần Bắc Dương phiên bản nữ, ngày 7 tháng 7 năm 1937, cầu Lư Câu lập lòe ánh sáng, khiến Diệp Khắc Nan vô thức nhớ tới Tần Bắc Dương năm mười bảy tuổi. Cô nhóc mạnh mẽ vung Đường đao, mượn sức mạnh của quái vật Cửu Sắc, bay lên trời, tránh né tấn công của quái vật Cửu Sắc một cách linh hoạt, đây chẳng phải công phu “đạo Thích Khách” sao? Cũng giống tuyệt học “Ngũ Cầm Hí” của Hoa Đà đã thất truyền từ lâu, tư thế giống như hổ, hươu, gấu, vượn, chim, cộng thêm thân thể yểu điệu thướt tha của thiếu nữ vừa dậy thì, dưới màn đêm được pháo sáng chiếu rọi, khiến người ta mê mẩn. Sừng hươu của quái vật Cửu Sắc tiếp tục lớn lên, giống như bụi gai chằng chịt bừng bừng sinh trưởng giữa không trung. Tần Cửu Sắc nhảy lên điểm cao nhất rồi rơi xuống. Diệp Khắc Nan biết súng lục vô dụng, chỉ có thể quát lên một tiếng nhắc cô cẩn thận. Giữa đêm đen, thân thể Tần Cửu Sắc bị sừng hươu giam cầm. Cô càng muốn giãy giụa càng khó khăn, thân thể xoay ngược lại, sắp sửa bị quái vật Cửu Sắc nuốt chửng. Vết bớt sừng hươu sau gáy Tần Cửu Sắc mười bảy tuổi… như mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt quái vật Cửu Sắc. Quái vật cứng đờ. Nó nhận ra vết bớt này, tại Bạch Lộc Nguyên ba mươi năm trước. Tần Cửu Sắc cũng ý thức được sự thay đổi của quái vật thú trấn mộ, cô nhào lộn giữa không trung: “Cửu Sắc! Tao cũng là Cửu Sắc! Tao là con gái của Tần Bắc Dương!” Cô nói bằng phương ngữ Bắc Kinh rồi lặp lại một lần bằng giọng Trường An thời Đường, đây là ngôn ngữ nhân loại dễ hiểu nhất đối với Cửu Sắc. Trong phút chốc, ánh mắt của quái vật Cửu Sắc bỗng dịu lại, giống như đôi mắt màu lưu ly của Tần Cửu Sắc. Nó ngây ngốc nhìn cô nhóc, như nhìn thấy một đôi thiếu nam thiếu nữ trong bảo tàng tư nhân tại núi Đạt Ma trên biển trên bến Thượng Hải hai mươi năm trước… Thợ thủ công Tần Bắc Dương đến từ miền Bắc Trung Quốc và thiếu nữ Âu Dương Anna đến từ hải đảo, hai người bọn họ mang theo gió Bắc và hơi biển, như hai khối tượng đất bị vận mệnh đánh nát, rồi dùng nước trộn đều, đắp nặn thành thiếu nữ Cửu Sắc trước mắt. Cửu Sắc tha cho Cửu Sắc. Sừng hươu trên đỉnh đầu bắt đầu thu nhỏ lại, ngàn vạn nhánh cây biến thành một khúc gậy. Tần Cửu Sắc chậm rãi nhảy xuống, ngồi ngay trên cổ quái vật Cửu Sắc. Cô cầm lấy hai tai quái vật, cảm thấy máu nóng sôi trào toàn thân. Như có ngàn vạn lời nói thì thầm bên tai. Từ ngữ cổ xưa khó hiểu, xuyên qua mấy nghìn năm, phát ra từ trái tim Cửu Sắc. Đột nhiên, phía Bắc cầu Lư Câu bùng nổ kịch liệt. Cửu Sắc trên lưng quái vật và Diệp Khắc Nan bên thành cầu đều nhìn thấy mấy lỗ hổng vừa nổ ra trên tường thành Uyển Bình. Mưa đạn dày đặc từ phía Phong Đài ập tới, ngàn vạn dải lụa bay múa trong đêm đen, lưỡi lửa liếm qua như pháo hoa đêm giao thừa. Diệp Khắc Nan đã thấy rõ ràng, đây không phải diễn tập quân sự mà là chiến tranh súng thật đạn thật. Giây tiếp theo, đạn pháo quân Nhật như dao nhỏ giăng kín thành mạng nhện, đồng loạt xé gió lao về phía cầu Lư Câu. Diệp Khắc Nan nằm xuống dưới thành cầu theo bản năng, rất nhiều tượng sư tử đã bị bắn vỡ, e rằng qua đợt bắn tiếp theo anh sẽ bị bắn thành cái sàng. Đột nhiên, thú trấn mộ Cửu Sắc vươn chân trước, xách cả người Diệp Khắc Nan lên rồi nhẹ nhàng đặt lên cổ mình. Tần Cửu Sắc ôm lấy thắt lưng Diệp Khắc Nan, hét lớn: “Chúng ta cùng đi!” Thời điểm cái chết gần kề, quái vật thú trấn mộ lại nghe theo mệnh lệnh của cô nhóc Cửu Sắc, lôi Diệp Khắc Nan lên người mình. Như một con voi chở hai người, thú trấn mộ Cửu Sắc leo lên bờ phía Tây sông Vĩnh Định, đạn của quân Nhật Bản trượt qua vảy nó, nhưng nó còn cứng hơn cả sắt thép, vỏ đạn tóe ra lửa đạn văng tung tóe, chỉ như gãi ngứa mà thôi. Diệp Khắc Nan năm mươi tuổi, lần đầu tiên được ngồi trên cổ thú trấn mộ, bên cạnh còn có một cô gái mười bảy tuổi, nhiệt huyết bỗng chốc sôi trào, như trở lại quãng thời gian nước mất nhà tan năm Canh Tý. Tần Cửu Sắc chỉ huy thú trấn mộ Cửu Sắc xuyên qua cầu Lư Câu và vùng đất hoang phía Tây sông Vĩnh Định, rời khỏi Bắc Bình khói lửa, lẩn vào giữa những ngọn núi cao chót vót phía Tây Bắc Kinh. Con quái vật này chở Diệp Khắc Nan và Cửu Sắc chạy băng băng tới núi Thái Hành.