Chương 32-1 Nữ yêu Chung Nam
Đêm hôm đó, quân Nhật đóng tại Phong Đài lấy cớ trong lúc diễn tập quân sự có binh lính mất tích, muốn tiến vào thành Uyển Bình điều tra, nhưng bị quân đội Trung Quốc từ chối nên dẫn tới chiến tranh… Sử gọi “biến loạn ngày 7 tháng 7”, cũng gọi là “Biến loạn cầu Lư Câu”Một tháng sau. Bắc Bình và Thiên Tân lần lượt rơi vào tay giặc, Thượng Hải và Nam Kinh gặp phải kiếp nạn chưa từng có, sau đó là một nửa lãnh thổ Trung Quốc. Giữa hè năm 1937. Thú trấn mộ Cửu Sắc chạy băng băng trên những đỉnh núi phía Bắc Trung Quốc. Nó không dám chạy tới vùng đồng bằng dân cư, nó sợ mình sẽ làm hại người dân, hoặc là bị người dân làm hại. Nó chỉ có thể đi trong đêm tối, xuyên qua núi rừng hoang vu, từ núi Thái Hành đến núi Vương Ốc, rồi xuyên qua thung lũng Ngu Công Dời Núi. Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan theo thú trấn mộ băng qua Hoàng Hà, một già một trẻ đều suýt nữa chết chìm trong nước sông đục ngầu. Tới ranh giới Hà Nam, lúc đi ngang qua núi Bắc Mang ngoài thành Lạc Dương, Tần Cửu Sắc muốn tới Học Viện Trộm Mộ hỏi thăm Tiểu Mộc, Hải Nữ và hai người cậu của mình. Cô phát hiện Học Viện Trộm Mộ đã bị đốt trụi, gạch ngói chất đống còn tỏa ra khói trắng, xác chết cháy rụi nằm ngổn ngang khắp nơi, không tìm thấy một nửa người sống. Trinh thám kinh thành cả kinh, vào thời điểm mấu chốt như hiện tại, chuyện này nhất định không phải ngẫu nhiên. Anh tới cục điện báo thành Lạc Dương một chuyến, đánh điện báo cho Thượng Hải và Ngạc Nhĩ Tư Đa. Sau đó dẫn cô nhóc Cửu Sắc và thú trấn mộ Cửu Sắc băng qua Hào Sơn và đèo Hàm Cốc kéo dài ngàn dặm. Cô nhóc Tần Cửu Sắc trở thành chủ nhân của thú trấn mộ Cửu Sắc giống như thiếu niên Tần Bắc Dương hai mươi năm trước, cô khống chế con thú trấn mộ quái vật này, như một con nai nhỏ chỉ huy một con voi khổng lồ. Thỉnh thoảng nai nhỏ Cửu Sắc còn cưỡi lên lưng voi khổng lồ Cửu Sắc, uy phong lẫm liệt nhìn xuống cao nguyên Hoàng Thổ nứt nẻ. Có người đã từng cảnh cáo cô rằng không thể tới gần thú trấn mộ, nhất là những con thú khổng lồ có nhiều linh thạch. Mỗi khi đêm đến, thú trấn mộ Cửu Sắc đều tự động đào một ngôi mộ cổ rồi trốn vào, cô gái nhỏ mười bảy tuổi và Diệp Khắc Nan cùng nhau đốt lửa và ngắm nhìn vầng trăng trên bầu trời. Diệp Khắc Nan cũng không biết thú trấn mộ Cửu Sắc trốn đi đâu, anh và Tần Cửu Sắc sớm chiều ở chung, không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Tuy anh đã hơn năm mươi – cái tuổi đủ để làm bác cả của cô gái này nhưng trai đơn gái chiếc dù sao cũng không tiện. Có mấy lần anh muốn quay về Bắc Bình nhưng đều bị Tần Cửu Sắc bật lại: “Về Bắc Bình làm gì? Chẳng lẽ chú muốn tới cục cảnh sát bù nhìn của Nhật Bản làm trinh thám? Hơn nữa chú nhẫn tâm để một đứa trẻ như cháu đơn độc một mình giữa rừng núi hoang vu, lỡ như gặp phải cường đạo thổ phỉ thì sao, chú định ăn nói với mẹ cháu thế nào?” Anh định trả lời “Mẹ cháu cũng không giao cháu cho chú” nhưng lại nuốt ngược trở vào, quả thực giờ không thể về Bắc Bình được nữa, sợ là Tần Cửu Sắc muốn đi theo thú trấn mộ Cửu Sắc cho tới cùng, cái tính này giống hệt cha ruột Tần Bắc Dương của cô bé. Diệp Khắc Nan cũng hạ quyết tâm hộ tống cô nhóc Cửu Sắc và thú trấn mộ Cửu Sắc cho tới khi trả cô bé về tận tay Âu Dương Anna. Trời sáng, bọn họ băng qua Đồng Quan và dãy núi Thương Lạc phía Nam Hoa Sơn, là nơi năm xưa Lý Tự Thành ẩn náu, trú trấn mộ Cửu Sắc đứng trên đỉnh núi sừng sững, nhìn xuống đường cổ Lam Quan, Diệp Khắc Nan cầm lòng không đậu ngâm xướng danh ngôn của Hàn Dũ: “Mây che Tần Lĩnh nhà ở đâu, tuyết phủ Lam Quan, ngựa dừng vó” Tuy không có tuyết trắng làm bạn, nhưng thú trấn mộ Cửu Sắc vẫn tiến sâu vào Tần Lĩnh. Tần Cửu Sắc đi theo sau nó, đi qua những con đường không có dấu chân người, treo đèo lội suối, đi rất vui vẻ, chỉ khổ cho Diệp Khắc Nan, anh không thể không cảm thán năm tháng không tha cho ai bao giờ. Qua Lam Quan là núi Chung Nam. “Tây Kinh Phú” của Trương Hành thời Tây Tấn từng ca ngợi “núi Chung Nam, khởi nguồn tại Côn Lôn, đuôi bọc Tung Nhạc, địa linh nhân kiệt, hùng vĩ tráng lệ, trung tâm là Nam Bình, làm rào chắn cho Ung Lương. Trong đó những vùng xa xôi và thâm sơn cùng cốc không thể tìm tòi nghiên cứu, Quan Trung có việc, ắt có Chung Nam” Trời tháng Tám, rừng bách xanh um như đã vào cuối thu. Quái vật Cửu Sắc vừa đi vừa quan sát, hai mắt không ngừng tỏa ra ánh sáng màu lưu ly. Tần Cửu Sắc hỏi nó có phát hiện ra tung tích mộ cổ hay không? Nhưng nó không trả lời. Diệp Khắc Nan nói người ta đồn rằng trong núi Chung Nam có mộ xác sống. Nghe đến hai chữ “xác sống”, thiếu nữ Cửu Sắc bèn thò đầu tới, ghé sát vào tai anh rồi nói: “Thám trưởng Diệp, chuyện này không nói lung tung được đâu” Chẳng lẽ trong thâm sơn cùng cốc này còn có người nghe lén? Từ xưa đến nay, núi Chung Nam luôn là nơi ẩn sĩ tụ hội. Nghe nói sau khi rời khỏi đèo Hàm Cốc, Lão Tử đã đi về phía Tây và đến núi Chung Nam truyền dạy năm nghìn chữ trong “Đạo Đức Kinh”. Nhìn sương mù dày đặc trên núi, Diệp Khắc Nan đọc lên một câu của Vương Duy: “Ði theo nguồn nước đổ. Ngồi ngắm áng mây bay” Ba ngày sau, hai người một thú đi tới trước một tòa nhà hoang tàn đổ nát. Thú trấn mộ Cửu Sắc không dám tới gần khu dân cư, chỉ có thể trốn trong rừng rậm giữa sườn núi. Diệp Khắc Nan và Tần Cửu Sắc đi vào đống đổ nát, kinh ngạc phát hiện nơi này đâu đâu cũng có di tích Tống Nguyên, cột trụ trong đại điện bị thiêu hủy còn mang đậm khí phách của cung điện hoàng gia. Cô nhóc Cửu Sắc cột hai bím tóc, nhìn lên cổng điện còn may mắn tồn tại, đọc chữ trên tấm biển: “Sắc Tứ Đại Trùng Dương Vạn Thọ Cung” “Chẳng lẽ đây là cung Trùng Dương – tổ đình của phái Toàn Chân? Nơi tổ sư Vương Trùng Dương tu đạo?” Diệp Khắc Nan tuy là trinh thám cục cảnh sát, nhưng bình thường đọc rất nhiều sách, cũng có lui tới với các nhân vật trong ba giáo Nho –Thích – Đạo, nói tới Vương Trùng Dương và phái Toàn Chân cũng có thể trình bày mạch lạc rõ ràng. Hơn bảy trăm năm trước, Tống Kim chia cắt, Vương Trùng Dương tu đạo thành tiên, thu bảy đệ tử do Khâu Xử Cơ đứng đầu, sáng lập phái Toàn Chân. Đại đệ tử Khâu Xử Cơ dạo chơi phía Tây rồi tới núi Côn Lôn, được Thành Cát Tư Hãn phong là thần tiên, mệnh lệnh cai quản các giáo phái lớn trong thiên hạ. Sau đó truyền qua các đời như Doãn Chí Bình, Lý Chí Trường, thời điểm phái Toàn Chân hưng thịnh nhất, cung Trùng Dương có hàng vạn đạo sĩ, điện phủ có hơn năm nghìn gian, trở thành đạo quán đứng đầu thiên hạ. Tần Cửu Sắc hào hứng lắng nghe, khoác vai Diệp Khắc Nan và nói: “Thám trưởng Diệp, cháu thích nghe chú kể chuyện” Diệp Khắc Nan vội vàng đẩy cô ra: “Không được cá mè một lứa! Năm xưa chính chú mang ba cháu từ Tô giới Đức Thiên Tân tới địa cung Quang Tự, năm đó Tần Bắc Dương mới chín tuổi. Ba cháu còn gọi chú là chú đấy, cháu là con gái của Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna, cháu phải gọi chú là ông mới đúng” “Gì mà ông chứ, cháu còn muốn gọi chú là anh, như vậy mới có vẻ thân thiết!” Cửu Sắc mười bảy tuổi cố ý đụng vào người Diệp Khắc Nan, trong lúc hai người đùa giỡn chợt có một bàn tay nắm lấy cổ chân Cửu Sắc. Cô nhóc hét ầm lên, Diệp Khắc Nan móc súng ra, nhắm vào đống ngón vụn dưới chân, nhìn thấy một cánh tay già nua, mười ngón còn đang giương nanh múa vuốt. Có người bị đè dưới đạo quán đổ nát? Diệp Khắc Nan lật ngói và gỗ vụn lên, quả nhiên đào được một người sống. Thì ra là một lão đạo sĩ, toàn thân đầm đìa máu, quần áo tả tơi, mặt mày ngơ ngác mờ mịt. Diệp Khắc Nan phải ấn vào nhân trung lão mới từ từ tỉnh dậy. Tần Cửu Sắc mở bình hồ lô, đút nước cho lão, vậy mà người này lại phun hết vào mặt Cửu Sắc khiến cô nhóc nhíu chặt mày, chuẩn bị nổi nóng. Diệp Khắc Nan cản Cửu Sắc lại, cúi đầu hỏi: “Đạo trưởng, rốt cuộc cung Trùng Dương đã xảy ra biến cố gì?” “Nữ… Nữ yêu… Giết… nữ yêu…” Lão đạo sĩ thở hổn hà hổn hển, ánh mắt kinh hoảng tột độ, Cửu Sắc hoàn toàn nổi giận: “Cái gì? Ông mắng tôi là nữ yêu? Ông còn muốn giết tôi? Lão già lấy oán trả ơn!” “Không… Không… Nữ hiệp tha mạng… Bần đạo không nói cô…” Diệp Khắc Nan hòa giải: “Đạo trưởng, ông đừng nóng vội, từ từ nói” Lão đạo sĩ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết lại uống thêm mấy ngụm nước, rủ rỉ kể chuyện. Nơi này đúng là tổ đình nơi tổ sư gia Vương Trùng Dương thành lập phái Toàn Chân, từ khi Vãn Thanh biến loạn tới nay, cung Trùng Dương mấy lần bị thiêu hủy, hương khói điêu tàn, các đạo sĩ như chim muông tan tác. Thời Dân Quốc, cung Trùng Dương đã mấy lần đổ nát, chỉ còn lại điện Lão Quân, điện Linh Cung, điện Tổ Sư, mộ phần của tổ sư gia Vương Trùng Dương, tượng đá “Toàn Chân Thất Tử” và vài tấm bia khác. Mấy năm trước, người trên núi Chung Nam đến đạo quán nói có nữ yêu tấn công thôn làng trên núi và ăn vụng gia súc của bọn họ. Thôn dân dùng hết mọi cách vây bắt nữ yêu nhưng không có kết quả, bèn mời đạo sĩ làm phép trừ yêu. Đạo sĩ phái Toàn Chân tại cung Trùng Dương lên núi diệt yêu, không ngờ nữ yêu kia quá ghê gớm, còn cướp đi mạng sống của mấy vị đạo trưởng. Mấy năm nay, nữ yêu liên tục tấn công cung Trùng Dương, quậy tới mức gà chó không yên. Các đạo trưởng làm lễ cúng bái nhưng không có tác dụng.