← Quay lại trang sách

Chương 32-2 Nữ yêu Chung Nam

Tối hôm qua, nữ yêu lại tới gây chuyện, phóng hỏa thiêu hủy mấy căn phòng, các đạo sĩ đều xuống núi lánh nạn. Còn lão đạo sĩ thì suýt nữa bị chôn vùi dưới đồng gạch ngói“Nữ yêu gì vậy?” Tần Cửu Sắc xoa tay: “Chúng ta đi giết ả! Báo thù cho các hương thân trên núi!” Lão đạo sĩ dập đầu bái lạy: “Đa tạ nữ hiệp! Nữ yêu này đã chiếm cứ mộ xác sống trên núi Chung Nam, dọc theo sườn núi đi lên, dưới gốc một cây bạch quả to lớn, đó là nơi ẩn thân của ả” “Được, đạo trưởng, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ mang đầu nữ yêu trở về!” Diệp Khắc Nan lại lắc đầu nói: “Cửu Sắc, đừng vội xen vào việc của người khác!” “Này, anh, không phải anh là trinh thám kinh thành sao? Sao lại trở nên nhát cáy như vậy? Anh không dám đi thì em dẫn theo Cửu Sắc đi!” Cửu Sắc mười bảy tuổi không biết sợ là gì, cô bé bỏ lại Diệp Khắc Nan và lão đạo sĩ, lưng đeo Đường đao An Lộc Sơn và cung chữ thập nước Nga, một mình đi tới núi Chung Nam. Thấy màn đêm sắp phủ kín dãy núi. Diệp Khắc Nan thở dài bất đắc dĩ, sao có thể để một cô nhóc vào núi bắt yêu? Chỉ có thể theo sát đằng sau như hình với bóng đẻ bảo vệ cô. Tần Cửu Sắc đốt đuốc, đi vào rừng rậm, bỏ ngón tay vào miệng huýt sáo gọi thú trấn mộ Cửu Sắc tới. Chẳng trách vừa tới núi Chung Nam, hai mắt con quái vật này đã sáng bừng lên, rục rịch, thì ra là đã cảm nhận được nữ yêu đang ở gần đây. Ban ngày thú trấn mộ không thể phát huy uy lực, chỉ ban đêm mới có đất dụng võ. Đêm hôm khuya khoắt, đi dọc theo sườn núi, thú hoang gầm rú liên hồi, mấy chục con khỉ vừa thấy thú trấn mộ đã ré lên rồi bỏ chạy tán loạn. Diệp Khắc Nan là người đầu tiên nhìn thấy cây bạch quả, nương theo ánh sáng của cầu lửa lưu ly Cửu Sắc phun ra có thể thấy rõ một ngôi mộ cổ dưới tán cây, được đắp từ những tảng đá to lớn, khe nứt mọc cỏ xanh, bề mặt phủ rêu bóng loáng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. “Đây là mộ xác sống?” Cô nhóc Cửu Sắc tránh sau lưng Diệp Khắc Nan hỏi. “Nghe nói tổ sư gia Vương Trùng Dương của phái Toàn Chân từng tu luyện đắc đạo trong mộ xác sống” Diệp Khắc Nan nói xong, thú trấn mộ Cửu Sắc đã thò đầu vào sau ngôi mộ, đâm ra một lỗ hổng. Đôi mắt lưu ly của nó càng thêm sắc bén, sừng hươu trên đỉnh đầu trở nên nhọn hoắt, đang định phun cầu lửa lưu ly thì chợt có một bóng đen lao ra khỏi mộ. Bóng đen này có một đôi mắt buồn bã thê lương, như sao chổi đâm mặt trăng, thân hình lả lướt, eo nhỏ như dương liễu, ả xuyên qua khe hở giữa sừng hươu trên đỉnh đầu thú trấn mộ. Hai chân nhẹ giẫm lên thân cây bạch quả, ánh mắt đối diện Diệp Khắc Nan, sau đó lao thẳng về phía anh. Thú trấn mộ Cửu Sắc thân hình khổng lồ, không linh hoạt như thú trấn mộ nhỏ khi xưa, trong lúc nó chậm chạp xoay người thì nữ yêu đã vọt tới trước mặt Diệp Khắc Nan, dao găm đã kề sát cổ, trinh thám chẳng làm được gì, chỉ có thể nghển cổ chờ chết. Diệp Khắc Nan bỗng nghe được tiếng kim loại va chạm, trên cổ chợt lạnh, nhưng không có cảm giác yếu hầu bị cắt đứt. Anh lùi lại theo bản năng, trong ánh sáng lập lòe, Đường đao ba thước của cô nhóc Cửu Sắc đang ngăn chặn dao găm của nữ yêu. Tần Cửu Sắc hét lớn một tiếng: “Anh, anh nợ em một cái mạng đấy nhé!” Diệp Khắc Nan thầm nghĩ cô nhóc này thân thủ bất phàm, có lẽ là đã có được chân truyền của Tần Bắc Dương. Trong lúc chiến đấu sinh tử không cho phép nói chuyện, anh móc súng lục ra chĩa vào nữ yêu. Nhưng nữ yêu lại lao về phía Cửu Sắc, hai người đấu đá dây dưa, Đường đao và dao găm quơ múa tung bay, khiến người ta hoa cả mắt, Diệp Khắc Nan không dám nổ súng. Cẩn thận quan sát dáng vẻ nữ yêu… Thân hình tương tự những cô gái trẻ tuổi, chỉ là quanh thân khoác một chiếc áo choàng rách rưới, trông giống như quần áo moi được từ trong cổ mộ. Mái tóc dài rối xù, mặt mày dơ bẩn, khóe miệng vương vết máu. Viền mắt thâm đen sâu hoắm, ánh mắt kinh khủng đáng sợ, giữa đêm tối càng khiến người ta không rét mà run. Thú trấn mộ Cửu Sắc cũng không dám phun cầu lửa lưu ly, sợ ngộ nhỡ làm bị thương cô chủ nhỏ. Nó chỉ có thể dùng hai chân trước quơ bắt nữ yêu, như một con gấu đang phẫn nộ. Nhưng nữ yêu như mọc mắt ở sau gáy, nhẹ nhàng nhảy lên, tránh được đòn tấn công của quái vật khổng lồ. Tần Cửu Sắc nhân cơ hội lấy cung chữ thập nước Nga ra, mượn ánh sáng từ những quả cầu lưu ly quanh cây bạch quả, bắn ra một mũi tên. Nữ yêu còn đang tránh né đòn tấn công thứ hai của thú trấn mộ, mũi tên của cung chữ thập đã xé gió lao tới, may mắn bắn trúng cánh tay ả. Nữ yêu lập tức rơi xuống mặt đất, thú trấn mộ đang định dùng sừng hươu đâm thủng ngực ả thì Diệp Khắc Nan chợt quát lớn một tiếng: “Dừng tay!” Sừng hươu nhọn hoắt như ngọn giáo chỉ cách nữ yêu chừng nửa tấc đột ngột dừng lại. Nhưng đôi sừng đã vây chặt nữ yêu trên mặt đất, như mấy lớp gông xiềng, khiến ả không có khe hở nào để chạy trốn. “A U!” Diệp Khắc Nan gọi tên ả. Nữ yêu có phản ứng với cái tên này, ánh mắt điên cuồng dần dần bình tĩnh lại, thậm chí còn trở nên hiền dịu. Đôi mắt sâu thẳm, gương mặt hình trái xoan, như trở lại ngõ Bách Hoa trong thành Bắc Kinh hai mươi năm trước… Nữ yêu chính là A U. Chín năm trước, thích khách A Hải hợp tác với Liên minh Thợ thủ công và quân phiệt hệ Phụng, lại cấu kết với Lão Kim và Trung Sơn bất ngờ tập kích núi Thái Bạch. A U bị ám sát trên Bạt Tiên Đài, trúng độc sâm Cao Ly. Để bảo vệ Tần Bắc Dương mà liều mạng với A Hải, bất hạnh bị dao găm đâm vào ngực, rơi xuống vách núi vạn trượng trên đỉnh Thái Bạch. Tần Bắc Dương nhảy xuống khỏi Bạt Tiên Đài cứu cô nhưng không có kết quả, cuối cùng được Thiên Sứ Bốn Cánh và Lý Hưng Thịnh cứu đi. Sau đó Tần Bắc Dương tìm kiếm giữa đống xương cốt dưới Địa Ngục cốc, nhưng vẫn không tìm được tung tích của A U, không ai biết cô còn sống hay đã chết. Nhưng A U không chết dưới đáy Địa Ngục cốc, cô rơi tới giữa sườn núi thì được một con tiên hạc cứu. Tiên hạc núi Thái Bạch vốn không phải loài chim bình thường mà là thần thú nhiều đời ẩn cư trên núi. Nó đã sống mấy ngàn năm, từng thấy Võ Vương tuyên thệ trước khi xuất quân phạt Trụ, thấy Tần Thủy Hoàng đăng cơ, thấy Lưu Bang và Hạng Vũ trong Hồng Môn Yến, thấy Gia Cát Lượng nghe gió thu trên gò Ngũ Trượng, thấy Lý Thế Dân dấy lên binh biến Huyền Vũ Môn, thấy cách mạng Thần Long lật đổ Võ Tắc Thiên… Mạnh Bà dẫn dư bộ của Thái Bình Thiên Quốc tới đây, hạ lệnh cấm làm hại tiên hạc. Bà quan sát nghiên cứu động tác của tiên hạc rồi phát triển khinh công “đạo Thích Khách”. Tiên hạc xem chủ nhân các đời trên núi Thái Bạch là bạn. A U vừa chào đời không lâu đã có tiên hạc tới vui đùa cùng cô. Sau khi trưởng thành, A U cũng học được rất nhiều võ công từ tiên hạc. Cuộc phản loạn trên núi Thái Bạch lần trước, A U rơi xuống Địa Ngục cốc, chính tiên hạc đã cứu mạng cô. Cái đêm núi Thái Bạch hủy diệt, đỉnh núi bừng bừng ánh lửa, sau đó là hiện tượng tuyết tan xưa nay chưa từng có, đánh thức tiên hạc trên vách núi. Chờ khi A U bị thương nặng rơi xuống khỏi Bạt Tiên Đài, tiên hạc đã lập tức chặn lại giữa không trung. Đây là lần thứ hai A U được tiên hạc cứu, nó cũng đã từng cứu Tần Bắc Dương. Để tránh khỏi sự truy sát của A Hải và Liên minh Thợ thủ công, nó bay qua núi non trùng điệp, dọc theo mạch chính của dãy Tần Lĩnh, đến Dược Vương cốc phía Bắc núi Thái Bạch. Ngực cô bị dao găm đâm trúng, trên người còn có kịch độc, tính mạng như mành chỉ treo chuông. May mắn đây là nơi ẩn cư của Tôn Tư Mạc, năm xưa tiên hạc từng làm bạn bên cạnh Tôn Tư Mạc, sống trong Dược Vương cốc từ thời Bắc Chu, tới Tùy, Đường, học được y thuật siêu phàm. Tiên hạc ngậm về rất nhiều loại thảo dược cho A U, có khi thì đắp trực tiếp lên miệng vết thương, có khi thì A U tự mình sắc thuốc… Điều trị mấy tháng trời, cuối cùng A U cũng giữ được tính mạng. Nhưng độc dược trong sâm Cao Ly lại không thể nào loại bỏ tận gốc, còn có một phần đọng lại trong cơ thể A U, hơn nữa còn nằm ở hai mắt. Đôi mắt của A U không bị mù, ngược lại thị lực còn tăng lên, có thể nhìn rõ trong đêm tối như sói, cú và những động vật hoạt động về đêm khác. Độc tố ảnh hưởng đến não A U, khiến tâm trí rối loạn, không thể suy nghĩ như người bình thường, cũng không thể trở về nhân gian. A U điên rồi. Cô như dã thú ẩn cư trong rừng sâu Tần Lĩnh, màn trời chiếu đất, sử dụng “đạo Thích Khách” để săn bắt thú hoang, không cần nấu nướng chế biến mà ăn sống nuốt tươi, cuối cùng biến thành hình hài “nữ yêu”. Chín năm… Cô lưu lạc trong núi chín năm, cô từng trèo lên núi cao vạn trượng, trở lại đỉnh núi Thái Bạch tìm lại quốc gia của mình. Nhưng cô chỉ thấy một đống đổ nát, đống đổ nát sau khi bị ánh lửa thiêu rụi, sau khi bị tuyết lở tàn phá, sau khi bị thời gian vùi lấp. Cô quên mất mình là ai, quên mất mình từ đâu tới, cũng quên mất mình muốn đi đâu? Cô chỉ nhớ mang máng rằng nơi này là cố hương của cô, nơi này có người cô yêu.