Chương 33-1 Bạch Lộc Nguyên giữa hè
Mấy tháng trước, cô lưu lạc tới núi Chung Nam. Cô không thích nhân gian, nhưng lại thích mộ cổ, trốn trong ngôi mộ xác sống từ mấy trăm năm trước. Nhưng cô vẫn bị thợ săn trong núi phát hiện. Mọi người xem cô là nữ yêu, nổ súng bắn cô bị thương. Cô bắt đầu trả thù, xé đám thợ săn thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại xuống núi trả thù nhóm đạo sĩ cung Trùng DươngA U chính là nữ yêu. Núi Chung Nam, mộ xác sống, dưới tán cây bạch quả che khuất ánh trăng. Nữ yêu A U. Cô nhận ra trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan, đây là người quen đầu tiên cô nhận ra sau khi trở thành nữ yêu. Cô còn nhận ra Đường đao ba thước trong tay Tần Cửu Sắc và cung chữ thập cô bé đeo bên hông. Tần Cửu Sắc không nhận ra cô, nhưng từ ánh mắt của Diệp Khắc Nan, cô biết “nữ yêu” này có lai lịch, cô nhóc bèn lớn tiếng hỏi: “Nữ yêu chết tiệt, rốt cuộc cô là thần thánh phương nào?” “Tôi là vợ của Tần Bắc Dương, Hồng Thiên U” Chín năm nay, đây là lần đầu tiên A U nói tiếng người, vẫn là chất giọng trong trẻo năm xưa, khác biệt một trời một vực với ngoại hình “nữ yêu” của cô. A U nhớ ra rồi, nhớ ra tên của mình, cũng nhớ tới người kia… Có lẽ tất cả cực khổ mà cô gặp phải đều đến từ người đó. Cô nhóc giận tím mặt: “Nữ yêu, chớ có nói bậy, ba tôi làm gì có người vợ nào như cô? Tôi là con gái của ông ấy, tôi tên là Tần Cửu Sắc!” “Cửu Sắc!” Diệp Khắc Nan kéo cô ra sau lưng: “Cô ấy là A U, cháu đừng nói lung tung!” “Tần Bắc Dương ở đâu?” Cổ A U mắc kẹt giữa sừng hươu của Cửu Sắc, hai mắt lại phóng ra ánh sáng sắc bén như nữ yêu. Cửu Sắc mười bảy tuổi đang định nói gì đó thì Diệp Khắc Nan lại lắc đầu với cô. Anh không hiểu được ân oán giữa Tần Bắc Dương và A U, nhưng nhìn dáng vẻ này của cô có lẽ không có chuyện gì tốt. Để bảo vệ Tần Bắc Dương, đừng nên cho A U biết được thì hơn. Tần Cửu Sắc nhìn nữ yêu trước mắt, lại nhìn đôi mắt của thú trấn mộ Cửu Sắc, trong lòng thầm nói ra đáp án. Bạch Lộc Nguyên. Bạch Lộc Nguyên. Tề Viễn Sơn ba mươi bảy tuổi, mặc trang phục tướng quân quân Quốc Dân Cách Mạng, đầu đội mũ Thanh Thiên Bạch Nhật, đứng trên ngọn đồi cao giữa Bạch Lộc Nguyên, khí thế oai hùng, anh ta đưa tay che nắng, nhìn núi Chung Nam xanh ngắt, đằng sau là một đoàn công binh được trang bị đầy đủ. Sau biến loạn kinh thiên động địa năm ngoái, Thường Khải Thân phong cho Tề Viễn Sơn một địa bàn rộng lớn, đúng là vùng đất phì nhiêu của đồng bằng Quan Trung. Hơn mười năm trước, khi bị quân phiệt Bắc Dương phái tới Tây An, anh ta đã muốn làm chư hầu tại vùng đất này. Nơi Hán Đường dựng nghiệp, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Lăng Càn, Bạch Lộc Nguyên và lăng mộ của Tần Thủy Hoàng… những ngôi mộ cổ vĩ đại nhất Trung Quốc đều đã nằm gọn trong tay anh ta. Tần mất nai, thiên hạ cùng đuổi. Tề Viễn Sơn cũng có chí đuổi nai. (*Tần mất nai: Ý chỉ việc bị đánh mất địa vị) Đến Tây An chưa được ba tháng, anh ta đã nhận được điện lệnh từ Ủy ban Quân sự Trung Ương, anh ta phải đi tới Đồng Quan ở phía Đông, tới đồng bằng Hoa Bắc, ngăn cản quân Nhật xuôi Nam dọc theo tuyến Bình Hán. Điện lệnh từ cấp trên, không thể làm trái. Đại quân xuất phát, Tề Viễn Sơn lựa chọn tới Bạch Lộc Nguyên. Tới cao nguyên hoàng thổ trơ trọi bạt ngàn, phóng ngựa đi tới lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường trong truyền thuyết. Trước lăng mộ cổ xưa có một tòa nhà rộng lớn đang bốc cháy hừng hực. Đây là trường Tiểu học Quốc Dân làng quê trên Bạch Lộc Nguyên, may mắn đám trẻ không có ở trường, chỉ có một giáo viên bị trói dưới tầng hầm. Binh lính cứu cô giáo lên, đưa tới trước mặt Tề Viễn Sơn, không ngờ lại là Âu Dương Anna. “Anna!” Tề Viễn Sơn nhảy xuống ngựa, đỡ lấy vai cô. Âu Dương Anna lùi lại theo bản năng, cả thân thể và linh hồn của cô chưa bao giờ thực sự thuộc về Tề Viễn Sơn. “Viễn Sơn…” Anna mặt xám mày tro, mặc trang phục nhà nông, trên người còn có vết máu: “Mau! Mau ngăn cản đám trộm mộ!” Tề Viễn Sơn rót cho cô một chén nước, lại bảo quân y kiểm tra thân thể cho cô rồi mới gấp gáp hỏi: “Sao em lại ở Bạch Lộc Nguyên?” “Em đã ẩn cư ở đây được bốn năm, quyên tiền xây dựng trường Tiểu học Quốc Dân ở đây, dạy văn và toán học cho đám trẻ trên Bạch Lộc Nguyên” Âu Dương Anna không muốn ôn lại chuyện cũ với Tề Viễn Sơn: “Ban này có một đám thổ phỉ tới đây, đốt trường bọn em, sau đó lại đi đào lăng mộ triều Đường. Viễn Sơn, anh phải đưa đám người này ra trước công lý!” Anna xông tới phần mộ của tiểu hoàng tử Đường triều, quả nhiên khắp nơi đều là dấu vết bị đào móc. Cuối cùng vòng tới dưới tán cây hòe cổ thủ đằng sau ngôi mộ, cửa mộ đã bị mở ra. “Chết tiệt!” Sắc mặt Anna trắng bệch: “Bọn họ phát hiện ra chỗ này rồi!” Tề Viễn Sơn lập tức chọn ra một trăm binh sĩ tinh nhuệ tuổi trẻ cường tráng mang theo dụng cụ đào đất và súng máy hạng nhẹ của Đức. Tình hình dưới mộ cổ rất phức tạp, người thường đi vào sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu có công binh thì có thể đoán trước nguy hiểm và phá giải những cái bẫy chết người. Tề Viễn Sơn và Anna đi vào mộ, khắp nơi đều là dấu vết phá hoại, bích họa trên tường cũng bị gỡ xuống, mặt đất hỗn độn, còn có tàn thuốc còn chưa cháy hết. Chứng tỏ đám trộm mộ vẫn chưa đi xa, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân hỗn loạn phía trước. Lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên vốn là lăng mộ mê cung, có vô số gian phòng mộ và địa cung. Bất cứ tên trộm mộ nào tiến vào đây cũng sẽ không nơi chôn thây. Mặc dù như vậy nhưng đám trộm mộ vẫn có thể phá hỏng cổ vật trong mộ cổ. Huống chi hiện giờ thủ đoạn trộm mộ ngày càng cao siêu, thậm chí còn có dụng cụ dò kim loại. Lăng mộ mê cung của triều Đường chưa chắc đã có thể ngăn cản đám người kia. Quả nhiên, Anna phát hiện đám trộm mộ này không hề lạc đường. Con đường bọn chúng lựa chọn tương đối chính xác, đúng con đường mà năm năm trước Tiểu Mộc đưa cô đi qua, ví dụ như vùng trũng có xương cốt quái vật giống như trẻ con. Ngoài dự đoán, trong vòng nửa giờ, bọn họ đã đi tới cửa địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường. Ánh đèn soi rõ một tên trộm mộ đang nghiên cứu làm sao để phá mở tường kim cương và cửa mộ. Tề Viễn Sơn rút súng ra bắn. Đám trộm mộ cũng mang theo vũ khí và súng trường quân dụng. Đôi bên chiến đấu sinh tử trong đường vào mộ chật hẹp. Đám trộm mộ chỉ có chừng hai mươi người, càng đánh càng đuối sức trước sức bắn phá của súng máy kiểu Đức. Chẳng mấy chốc đã thương vong chồng chất, mất sức chống trả. Tề Viễn Sơn dẫn lính cảnh vệ xông lên, phát hiện một kẻ giả chết nằm giữa đống thi thể, còn dùng máu tươi của người khác bôi lên mặt mình. Tề Viễn Sơn giẫm lên ngực đối phương, lại dùng đèn lồng chiếu vào gã: “Ôi chao! Đây chẳng phải là người quen cũ sao?” Anh ta nhìn thấy Tiểu Mộc. Gương mặt của Tiểu Mộc vẫn hệt như năm hai mươi tuổi, vẫn chẳng có gì thay đổi. Anna cũng lao tới trước mặt Tiểu Mộc nói: “Mày! Mày!” Cô giận dữ giáng cho Tiểu Mộc một bạt tai. Cô chưa bao giờ nghĩ tới tên Tiểu Mộc này lại không bỏ được thói ăn trộm, lại trở về đào lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Chẳng trách đám trộm mộ này lại có thể thuận lợi đi tới tận đây, bởi vì khắp thiên hạ chỉ có Tiểu Mộc mới có năng lực này. Huống chi, ngoại trừ Tần Bắc Dương, khắp thiên hạ cũng chỉ có ba người biết bí mật về địa cung này… Một trong số đó chính là Tiểu Mộc. Khóe miệng Tiểu Mộc chảy máu tươi, trông có vẻ cực kỳ vô tội, như cô vợ nhỏ ấm ức: “Tôi bị bọn họ trói tới đấy chứ!” “Nói cụ thể?” “Mười ngày trước, có người tấn công núi Bắc Mang, tấn công Học Viện Trộm Mộ, tôi bị đám người này tóm được, trói tới Bạch Lộc Nguyên. Tôi không giúp bọn họ trộm mộ, nhưng chỉ cần có tôi, đám khốn kiếp đó sẽ không bị lạc đường trong lăng mộ” Tiểu Mộc thành khẩn khai báo, nhìn không giống nói dối. Nhưng Âu Dương Anna biết tên này không có lời nào là thật, ai biết được đâu? “Anh nói Học Viện Trộm Mộ bị đốt rồi, vậy Hải Nữ đâu?” “Cô ấy bị đám súc sinh kia giết rồi!”