← Quay lại trang sách

Chương 33-2 Bạch Lộc Nguyên giữa hè

Anna bàng hoàng: “Hải nữ chết rồi?”“Ừ, chết ngay trước mắt tôi” Tiểu Mộc chán nản thở dài: “Tại tôi vô dụng… Không thể bảo vệ người phụ nữ của mình” “Hai đứa em trai của tôi đâu?” “Tường Lỗ và Liên Phàm không rõ sống chết!” Tiểu Mộc xem hai đứa trẻ này như con ruột của mình, cho dù mặt của hắn trông còn trẻ hơn cả hai đứa nhỏ. “Chết tiệt! Anh không gạt tôi đấy chứ?” “Nếu tôi nói dối nửa lời, tôi sẽ bị trời tru đất diệt!” Anna đập tay xuống đất, ngoảnh đầu nói với Tề Viễn Sơn: “Việc đã đến nước này, chúng ta thu dọn thi thể, nhanh chóng rời khỏi lăng mô, tránh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Tề Viễn Sơn ấp úng nói: “Đây là lần đầu tiên anh tới ngôi mộ này, Tần Bắc Dương chào đời tại đây sao?” “Anh có ý gì?” Anna nhíu mày, như thấy được muôn vàn biến hóa từ ánh mắt của Tề Viễn Sơn. Tề Viễn Sơn lảng tránh ánh mắt của cô, ra lệnh: “Thu dọn thi thể đám trộm mộ! Phát hiện kẻ nào còn thở, lập tức dùng lưỡi lê xử tử, trộm mộ là việc thương thiên hại lý, đám giặc cướp này giết người vô số, tội ác chồng chất, không có bất cứ lý do gì để tồn tại trên nhân gian!” trong lúc đám lính luống cuống tay chân khuân vác thi thể thì chợt có một tên trộm mộ còn chưa chết hẳn giơ bàn tay dính đầy máu tươi lên bắt lấy ủng của Tề Viễn Sơn, dùng hơi thở cuối cùng kêu lên: “Tề tư lệnh! Tề tư lệnh!” Nghe tiếng, Tề Viễn Sơn biến sắc, anh ta rút kiếm Trung Chính đeo bên hông ra, đâm thẳng vào tim gã trộm mộ. Máu tươi bắn tung tóe lên quân phục, anh ta lùi lại hai bước, lau vết máu trên người rồi hạ lệnh tuyệt đối không được để lại dù chỉ một nửa người sống. “Viễn Sơn! Đám trộm mộ này biết anh?” Âu Dương Anna bảo vệ Tiểu Mộc đằng sau lưng mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tề Viễn Sơn. “À…” Tề Viễn Sơn lấy lại bình tĩnh: “Chắc là anh cai quản Quan Trung, nghiêm khắc bài trừ trộm mộ, khiến đám trộm cướp này nghe danh mà sợ” Anna đã nhìn thấu hết thảy: “Anh lừa em. Trên trán và thái dương của đám trộm mộ này đều có một dấu vết, là ký hiệu chỉ những người quanh năm đi lính mới có… là dấu vết do đội mũ quân đội lâu ngày mà ra” “Anna, em nghe anh giải thích” “Để em giải thích giúp anh! Đám trộm mộ này đều là do binh sĩ dưới trướng anh cải trang thành, mặc trang phục thổ phỉ nhưng vẫn dùng vũ khí quân đội. Các người đốt cháy Học Viện Trộm Mộ trên núi Bắc Mang, bắt cóc Tiểu Mộc, cho nên mới có thể xâm nhập lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Cứ như vậy, lấy danh nghĩa trộm mộ, anh mới có thể danh chính ngôn thuận tiến vào lăng mộ. Chỉ thương thay đám binh lính kia, giúp anh phóng hỏa, giúp anh trộm mộ, lại bị anh vắt chanh bỏ vỏ, toàn bộ bỏ mạng tại đây, chỉ để lại một mình Tiểu Mộc” Nói đến nước này, Anna đã quyết tâm cá chết lưới rách, Tiểu Mộc trốn sau lưng cô cũng trừng mắt nói với Tề Viễn Sơn: “Là thật vậy sao? Học Viện Trộm Mộ là do anh đốt? Hải Nữ là do anh giết?” Tề Viễn Sơn im lặng giây sát, giơ súng chĩa vào Âu Dương Anna và Tiểu Mộc: “Xin lỗi, anh không còn lựa chọn nào khác. Mấy ngày nữa đại quân sẽ xuất quan kháng chiến, đây là cơ hội cuối cùng của anh” Không cho ai kịp phân trần, đám lính đồng loạt xông lên trói gô cả Anna lẫn Tiểu Mộc. Tề Viễn Sơn không dám nhìn vào mắt Âu Dương Anna, từ ngày Anna đi tìm Tần Bắc Dương vào chín năm trước, bọn họ đã như hai kẻ xa lạ. Đột nhiên, cửa địa cung mở ra. Tề Viễn Sơn hít sâu một hơi, sai người ném vào đó mấy con gà sống, sau đó nghe được vài tiếng gáy. Mấy tên binh lính trẻ tuổi lớn mật cầm đèn tiến vào, địa cung rộng lớn dưới tia phản quang của những bức bích họa vàng óng, khiến kẻ nào kẻ nấy đều há hốc mồm, như thể mỗi một giọt không khí đều có hồn ma thời Đường đang bay lượn. Chờ khi bụi bặm lắng xuống, Tề Viễn Sơn nương theo ánh đèn, chỉ thấy trên bệ giường chính giữa địa cung có một cỗ quan tài triều Minh cực lớn. Quan tài triều Minh. Tề Viễn Sơn vừa nhìn là đã nhận ra, anh ta cũng từng theo Tần Bắc Dương xuống mộ cổ, mấy năm nay cũng thường để ý việc trộm mộ và khai quật khảo cổ, bản thân anh ta cũng từng bắt được kẻ trộm mộ, cho nên cũng khá quen thuộc với mộ cổ, anh ta không hiểu vì sao quan tài triều Minh lại xuất hiện trong địa cung triều Đường? Điều càng khiến Tề Viễn Sơn căng thẳng hơn chính là có một con mèo đen đang nằm dài trên cỗ quan tài triều Minh này. Lông mèo đen nhánh, thân thể dài ngoằng như một con rắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà tới. Tề Viễn Sơn nhận ra con mèo này, nó từng ở trong nhà anh ta, làm bạn với con gái Cửu Sắc mười năm, đến từ mộ của Công chúa Vĩnh Thái bên cạnh lăng Càn. Con mèo này ít nhất phải hơn một ngàn hai trăm tuổi, nó nằm trong địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường một nghìn hai trăm năm trước mà không hề có cảm giác thiếu hòa hợp. Xà Miêu đen nhánh nhe nanh với Tề Viễn Sơn, miệng phát ra tiếng cảnh cáo chói tai. Từ khi bắt đầu ở cạnh Cửu Sắc, nó chưa bao giờ nhìn Tề Viễn Sơn bằng ánh mắt thân thiện. Mỗi lần Tề Viễn Sơn ôm Cửu Sắc đều sẽ thấy ánh mắt sắc bén của con Xà Miêu này, nó khiến sống lưng anh ta lạnh toát. Tề Viễn Sơn giơ súng cho Xà Miêu một phát đạn. Anh ta là tay súng thiện xạ, năm xưa học ở Nhật Bản chưa bao giờ bắn trượt. Xà Miêu đã cảm nhận được trước, nhanh nhẹn nhảy lên đỉnh địa cung. Đám lính đều nổ súng, đạn bay loạn xạ khắp địa cung, những mảnh vỡ trên bích họa liên tục rơi lả tả, như thể tất cả ánh sao trên mái vòm đều rơi xuống… “Dừng!” Tề Viễn Sơn hạ lệnh một tiếng, tiếng súng im bặt, đám binh lính này đều là tinh nhuệ đi theo anh ta nhiều năm, được huấn luyện bài bản, thấy chết không sờn. Anh ta ngửa mặt nhìn lên mái vòm địa cung, phát hiện Xà Miêu đã biến mất. Đám lính xách lưỡi lê đi tìm khắp các góc địa cung, ngoại trừ xoong chảo chum vại và cổ vật thì không có dấu vết của mèo hay của bất cứ một người nào. Con mèo này như một linh hồn, vô cớ xuất hiện trong phần mộ của Công chúa Vĩnh Thái, rồi lại vô cớ biến mất trên mái vòm địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường. Tề Viễn Sơn mặc kệ nó, tiến lên phía trước, đi quanh quan tài triều Minh hai vòng, hết vươn mũi ngửi rồi lại đưa tay vỗ vào quan tài, đột nhiên ra lệnh: “Mở ra!” Quan tài được mở ra. Lưỡi lê của hơn mười binh lính cạy nắp quan tài triều Minh trong lăng mộ triều Đường. Một làn khói mù bốc lên, như thể những linh hồn trong bích họa xung quanh đều đã trở lại. Bọn họ cẩn thận dỡ nắp quan tài xuống rồi treo một ngọn đèn ngay trên phía trên. Tề Viễn Sơn cúi đầu nhìn vào trong quan tài, thấy được một người đàn ông đang nằm trong đó. Đó là một gã đàn ông trần truồng, tóc dài nửa đen nửa trắng, gương mặt khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, hai má lấm tấm râu bạc, làn da tái nhợt như bị đông lạnh. Gương mặt mà cả đời này Tề Viễn Sơn không bao giờ quên được, như lần gặp mặt đầu tiên giữa bầy sói trên núi Thái Hành năm hai mươi tuổi. Khi đó hai người bọn họ đều là những thanh niên choai choai, giờ đã đi được nửa đời, khi gặp lại tuy chưa phải tóc mai bạc trắng, nhưng cũng là giáp mặt cách lòng. “Bắc… Dương…” Anh ta khẽ gọi tên người đàn ông nằm trong quan tài. Tần Bắc Dương hàng thật giá thật. Thân thể và tứ chi của anh đều đầy đủ. Ngoại trừ đầu và mặt, làn da toàn thân đều phủ kín hình xăm kỳ quái. Tề Viễn Sơn cẩn thận quan sát thân thể trần trụi của Tần Bắc Dương, ngoại trừ miếng huyết ngọc Hòa Điền đeo trên ngực bằng một sợi chỉ đỏ thì cả người anh trần như nhộng. Cơ bắp nhô lên trước ngực như một bức tượng cổ La Mã hoặc thời kỳ văn hóa phục hưng. Tần Bắc Dương trong trí nhớ anh ta vốn đã cao lớn, chiều cao hơn một mét tám, bây giờ dường như mỗi một bộ phận trên thân thể đều lớn thêm một vòng, thậm chí ngay cả thân dưới của đàn ông. Kiểm tra sơ bộ một hồi, Tần Bắc Dương trong quan tài đã cao thành hơn một mét chín.