← Quay lại trang sách

Chương 34 Thú Trấn Mộ Tần Bắc Dương

Tề Viễn Sơn còn nhớ rõ ràng, “Biến loạn 28 tháng 1” năm năm trước, Mặc Giả Thiên Công tại Lục Gia Chủy Phố Đông – Thượng Hải hóa thành biển lửa, Tần Bắc Dương bị quả bom cuối cùng của máy bay Nhật Bản ném trúng, từ bả vai tới xương sườn, từ xương đùi tới xương ngón chân đều bị gãy. Hai tay hai chân anh đều bị cưa đứt, đồng thời còn liệt nửa người, đời này đừng nói tới hành động, ngay cả chuyển động cổ thôi cũng cực kỳ khó khăn. Hai tay hai chân của Tần Bắc Dương làm sao mọc ra từ tấm tân tàn tạ đó được? Tề Viễn Sơn vừa nghĩ đã thấy sợ, anh ta nín thở, im lặng, chậm rãi vươn tay chạm vào ngực Tần Bắc Dương. Lạnh như băng, Tề Viễn Sơn như đang sờ vào người chết… Nằm trong quan tài không phải người chết thì là cái gì? Tim đột nhiên thắt lại, ngón tay như có dòng điện xẹt qua, mỗi một sợi tóc gáy đều dựng thẳng lên. Cảm giác chạm tay khi nãy, chẳng những lạnh lẽo mà còn cứng ngắc, cứng ở đây không phải cơ bắp căng chặt của đàn ông, cũng không phải thi thể cứng lại sau khi chết, mà cứng như xương cốt, như đá tảng, thậm chí có thể nói là cứng như sắt thép. Lúc này Tề Viễn Sơn mới hiểu ra… Tứ chi mới thay của Tần Bắc Dương và vật chất bao bọc quanh thân thể không phải máu thịt mà là sắt thép. Như một con thú trấn mộ. ần Bắc Dương còn sống sao? Tề Viễn Sơn vươn tay để trước mũi anh, hình như không cảm nhận được hô hấp, nhưng làn da trên mặt vẫn mềm mại. Tề Viễn Sơn bạo gan nâng gáy Tần Bắc Dương lên, phát hiện vết bớt hình sừng hươu sau cổ anh… Chỗ này mới là thân thể thực sự của Tần Bắc Dương. Tề Viễn Sơn lùi về sau mấy bước, biến sắc nói: “Đưa rương đồ của tôi tới đây!” Lính cảnh vệ mang tới một cái rương, Tề Viễn Sơn cẩn thận mở ra, cầm lên một quyển sách cổ bìa sách đã nhăn nheo nhàu nát, bên trên có ghi “Tần thị mộ tượng giám”. Anh ta hít sâu một hơi, Tề Viễn Sơn nhớ lại chín năm trước… Năm 1928, anh ta theo quân Bắc phạt tới Bắc Bình, cho rằng đời này mình sẽ không gặp lại Tần Bắc Dương được nữa. Tề Viễn Sơn tới nhà tù Bắc Bình thăm lại chốn cũ, nhớ tới thời kỳ Trương Huân phục tịch, anh ta và hai cha con Tần Hải Quan, Tần Bắc Dương đều bị nhốt trong nhà giam, nghe Lão Tần nói: “Dưới lòng đất thôn Lạc Đà – Kinh Tây, trong những chiếc chum bị chôn vùi cất giấu bảo bối nhà họ Tần”… Bảo bối này có lẽ là “Tần thị mộ tượng giám” mà Tần Hải Quân vẫn luôn nhớ nhung khắc khoải. Không biết đã được Tần Bắc Dương đào lên chưa? Tề Viễn Sơn nhịn không được bèn tới thôn Lạc Đà một chuyến, anh ta dẫn theo quân đội, đuổi hết dân cư trong thôn rồi đào hết cổng trước sân sau của từng ngôi nhà. Đào ba thước đất, cuối cùng cũng tìm được một cái chum sau miếu Sơn Thần, bên trong cất giấu một quyển sách cổ viết tay ố vàng và bốc mùi. Tề Viễn Sơn biết đây là báu vật vô giá, bèn mang “Tần thị mộ tượng giám” đi, giấu trong két sắt tại ngân hàng Bắc Bình. Sau đó không lâu, Tề Viễn Sơn gặp lại Tần Bắc Dương ở Đông Lăng nhà Thanh. Anh ta do dự vài ngày, cuối cùng vẫn không nói bí mật này ra. Sau khi trở lại Thượng Hải, anh cũng không nói cho Âu Dương Anna. Quyển sách cổ gia truyền của tộc thợ mộ họ Tần này cứ thế bị anh ta giấu đi từ đầu tới cuối… Tề Viễn Sơn vội vàng mở “Tần thị mộ tượng giám” ra. Anh ta đã đọc quyển sách này vô số lần, mặc dù có nhiều chỗ đọc không hiểu, nhưng có một chỗ anh ta luôn ghi tạc trong lòng. Anh ta lật ra một tờ… Thời Tần Thủy Hoàng, trong lúc xây dựng Hoàng lăng cũng lấy người sống và ngựa sống chế tạo thành thú trấn mộ, cũng chính là thú trấn mộ đội quân đất nung. Tổ tiên nhà họ Tần phụng lệnh tạo ra một đội quân thú trấn mộ dưới lòng đất, chọn ra hàng vạn người sống tới tuẫn táng, tất cả đều được tạo thành hình dạng chiến sĩ mặc giáp và chiến mã. Nhưng thú trấn mộ người sống sao có thể sống dưới lòng đất? Dù sao trong tất cả những thú trấn mộ Tề Viễn Sơn từng thấy đều là “bộ máy linh hồn” được tạo ra bởi sự kết hợp giữa máy móc và linh thạch. Đột nhiên anh ta nhớ tới mộ cổ tại Yoshino Nhật Bản năm xưa, lúc phát hiện cung điện dưới lòng đất của Từ Phúc, chẳng phải lão già nằm trong quan tài kia vẫn còn sống sao? Từ Phúc tự nhận là ngủ say hơn hai nghìn năm, cuối cùng lại bị trộm mộ Tiểu Mộc một đao kết liễu. Chẳng lẽ thuốc trường sinh bất lão của Từ Phúc là thật? Đúng rồi, Tiểu Mộc, sao đến giờ hắn vẫn như một thằng nhóc hai mươi tuổi? Tiểu Mộc phải sắp bốn mươi rồi mới đúng, ở nông thôn cực khổ của Trung Hoa Dân Quốc, tuổi này đáng lẽ phải bị năm tháng tàn phá già nua tàn tạ từ lâu rồi mới đúng, sao có thể kéo dài tuổi xuân một cách ngược đời như vậy? Tề Viễn Sơn đưa ra một kết luận vô cùng đáng sợ – Tiểu Mộc đã uống thuốc trường sinh bất lão của Từ Phúc, hơn nữa còn có năng lực trường sinh. Cái gọi là thú trấn mộ đội quân đất nung, có khi nào là thú trấn mộ người sống uống thuốc trường sinh bất lão? “Tiểu Mộc!” Tề Viễn Sơn quát lớn một tiếng. Các binh sĩ trong địa cung đều rón ra rón rén, không dám thở mạnh, sợ thức tỉnh hồn phách trong lăng mộ triều Đường. Nhưng tiếng quát này của Tề Viễn Sơn lại như sấm sét đánh xuống đất bằng, âm hưởng vang vọng khắp địa cung. Trăng sao trên mái vòm, tùy tùng thị nữ trên bích họa, thậm chí cả chim bay cá nhảy trong đó đều như bị anh ta đánh thức, cả đám dựng lỗ tai lên, hai mắt mở to, đôi môi mấp máy… Người đàn ông nằm trong quan tài triều Minh cũng động đậy vành tai, mở mắt, mấp máy môi. Lồng ngực và huyết ngọc Hòa Điền đều trở nên nóng rực. Tần Bắc Dương tỉnh lại rồi. Ngoại trừ tiếng vọng, hình như Tề Viễn Sơn còn nghe thấy gì đó. Trong địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường, anh ta chậm rãi ngoảnh đầu lại. Đám thị vệ đi theo đều mặt mày kinh hoảng, như thể nhìn thấy thứ gì đáng sợ nhất trần đời. Anh ta nhìn thấy Tần Bắc Dương. Không phải người thực vật ngủ say trong quan tài, mà là một thú trấn mộ người sống ưỡn ngực ngẩng đầu, hai chân đứng thẳng trong quan tài. Dòng nhiệt tỏa ra từ ngực anh khiến khí hậu cuối thu trong địa cung biến thành giữa hè, khiến người ta vã mồ hôi hột trên trán. Lính của Tề Viễn Sơn đều được huấn luyện bài bản, cho dù chân run cầm cập nhưng vẫn xếp thành đội hình chỉnh tề, bảo vệ kín mít trước người chủ nhân, dùng họng súng đen ngòm và lưỡi lê sắc lẹm chĩa vào quan tài. Tần Bắc Dương như lực sĩ Kim Cang, mỗi một mảnh da và cơ bắp đều tỏa ra ánh sáng triều Đường. Binh khí duy nhất có thể nhìn thấy trên người chính là một con dao găm màu vàng đeo bên hông… Bảo vật của tổ sư gia Assassin bảy trăm năm trước, ai có được con dao này người đó sẽ là lãnh tụ tối cao của toàn bộ thích khách trong thiên hạ. Xà Miêu vừa biến mất ban nãy đã nằm vắt vẻo trên vai thú trấn mộ người sống. Hai chân anh bước ra khỏi quan tài một cách dễ dàng, giẫm mạnh lên nền gạch triều Đường như một đôi giày bằng sắt, gạch nền lập tức nứt ra, như tia chớp phân nhánh, lan tới dưới chân Tề Viễn Sơn, cả địa cung đều rung chuyển. Đám lính run rẩy từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu, ngón tay mấy tên trẻ người non dạ run lẩu bẩy, súng trường Hán Dương cướp cò, chốt súng đụng vào viên đạn, bay ra khỏi họng súng, bắn trúng ngực Tần Bắc Dương. “Đừng!” Tề Viễn Sơn lại gào lên, anh ta nhìn thấy vị trí trái tim của Tần Bắc Dương có thêm một lỗ đạn. Nhưng Tần Bắc Dương vẫn đứng sừng sững, ngực lộ ra kim loại đen bóng lấp lánh, viên đạn như bắn phải tấm thép, dội ngược vào bức bích họa triều Đường đối diện, bắn mù mắt một con chiến mã. Thú trấn mộ người sống tỉnh lại rồi. Anh nhìn vết đạn bắn trên ngực, gương mặt ngủ say vốn không có biểu cảm chợt tràn đầy giận dữ. Anh tiến lên trước một bước dài, dài hơn hai bước chân của người thường, nhanh chóng vung nắm đấm sắt nện vỡ đầu một tên lính. Như viên đạn bắn trúng dưa hấu, thịt dưa đỏ tươi, hạt dưa đen láy, phun tung tóe lên mặt mọi người xung quanh. Ác ma trong bộ giáp sắt sáng chói, Tần Bắc Dương thỏa sức giết chóc. Đám binh lính tuyệt vọng nổ súng, đạn bay như mưa lao thẳng vào người anh nhưng tất cả chỉ như muỗi đốt, không thể ngăn cản sự tàn sát của thú trấn mộ. Nắm đấm sắt như sao băng rơi xuống, liên tục đập nát đầu người, chân nhanh như gió giẫm nát ngực từng đứa… Địa cung của tiểu Hoàng tử một ngàn hai trăm năm trước bỗng hóa thành địa ngục giữa thế kỷ hai mươi. Tề Viễn Sơn co người lại, rời khỏi cửa địa cung. Thú trấn mộ người sống Tần Bắc Dương đã mất kiểm soát, đuổi tận giết tuyệt các binh sĩ xâm nhập địa cung, xông ra ngoài tiếp tục chém giết. Tề Viễn Sơn mệnh lệnh bọn lính liều chết chống trả, các thân tín kéo theo Âu Dương Anna và Tiểu Mộc rút lui. Tề Viễn Sơn nuôi tử sĩ, đám thị vệ biết thú trấn mộ người sống này lợi hại, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, liều mạng nổ súng ngăn chặn, bảo vệ chủ nhân vừa đánh vừa lui. Thú trấn mộ tiếp tục truy đuổi không chút nể tình, quyết tâm diệt cỏ tận gốc. Để lại vô số thi thể và tay chân đứt đoạn dọc theo đường đi từ địa cung tới cửa mộ, đó là vẫn chưa dùng tới dao găm vàng đâu đấy. Cuối cùng, xuyên qua đường hầm quanh co khúc khuỷu, Tần Bắc Dương lao ra khỏi lăng mộ triều Đường, toàn thân đầm đìa máu tươi, như một đứa trẻ vừa chui ra từ bụng mẹ đã lập tức hóa thành người khổng lồ, bước đi dưới bầu trời sao giữa hè trên Bạch Lộc Nguyên. Lần đầu tiên anh được hô hấp dưỡng khí trên bề mặt trái đất trong suốt năm năm qua. Anh là thú trấn mộ Tần Bắc Dương.