Chương 35-1 người sống trong trời đất 1
Năm năm trướcBạch Lộc Nguyên, lăng mộ triều Đường, địa cung của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Tần Bắc Dương nằm trong quan tài triều Minh – tại nơi vốn dĩ được đặt quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Anh vẫn là người, một người thực vật… Tứ chi đứt đoạn, xương sống tê liệt, chỉ còn đầu và nội tạng. Bên cạnh anh chỉ có Âu Dương Anna, con gái Cửu Sắc mười hai tuổi, Xà Miêu nghìn năm đen nhánh. Anna lấy hộp sắt ra khỏi lồng ngực, mở bản gốc của “Tần thị mộ tượng giám” mà cô lấy được từ trong quan tài của Tần Tấn – Đại tôn giả đời đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công – tại tòa tháp Nhà thờ Đức Bà Paris. Cô khẽ thì thầm với quan tài: “Quyển sách cổ gia truyền của tộc Thợ mộ họ Tần này cất giấu phương pháp kéo dài mạng sống cho anh. Em muốn chế tạo anh thành một thú trấn mộ người sống, như vậy anh mới có thể sống tiếp, hơn nữa còn có thể đứng dậy một lần nữa. Tần Bắc Dương, anh bằng lòng không?” Quan tài triều Minh yên lặng hồi lâu mới vang lên một giọng nói trầm thấp: “Tần thị nhiều đời chế tạo thú trấn mộ, anh bằng lòng trở thành thú trấn mộ, vĩnh viễn thay thế Cửu Sắc bảo vệ lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường” Câu trả lời của Tần Bắc Dương khiến người ta không nén nổi xúc động, Cửu Sắc mười hai tuổi cũng ôm lấy quan tài và nói: “Ba, ba đang nói tới thú trấn mộ Cửu Sắc sao?” “Ừ, tuy quan tài của Tiểu hoàng tử triều Đường đã mất. Nhưng dưới lăng mộ mê cung triều Đường này vẫn ẩn chứa rất nhiều bí mật và kho báu khổng lồ, gắn liền với những bí ẩn về lăng Càn của Võ Tắc Thiên. Ba tình nguyện bảo vệ nơi mình được sinh ra, trở thành một thú trấn mộ người sống. Đây là số mệnh của ba, ba chấp nhận” Anna gật đầu nói: “Nhưng phải có một thợ thủ công” “Để con làm thợ thủ công!” Tần Cửu Sắc thò đầu vào quan tài: “Ba, vừa bước chân vào ngôi mộ này con đã cảm thấy hết sức thân thuộc, mỗi một bức bích họa, mỗi một luồng không khí ở đây đều giống như đã tồn tại với con từ kiếp trước. Ba vừa nói tới số mệnh, nơi này cũng là số mệnh của con, là nơi mà vận mệnh muốn con phải tới” “Không, Cửu Sắc! Ba không muốn con kế thừa kỹ nghệ tộc Thợ mộ, ba không muốn con kế thừa vận mệnh của ba!” Tần Bắc Dương kiên quyết ngoảnh đầu sang chỗ khác: “Ba thà chết còn hơn” “Ba, nếu ba chết, con cũng không sống lâu được. Thời gian sống cùng ba, con phát hiện con sinh ra là để chế tạo và điều khiển thú trấn mộ. Nếu con không thể kế thừa tay nghề của ba, cuộc đời của con sẽ trở nên vô nghĩa” “Cửu Sắc…” Tần Bắc Dương nhìn ánh mắt quật cường của cô gái nhỏ, giống hệt ánh mắt của anh hai mươi năm trước, cũng là tính cách không đụng tường Nam không chịu quay đầu. Anh thở dài một tiếng, nhìn Âu Dương Anna và nói: “Em là mẹ con bé, em nói đi, có muốn để con gái đưa thân vào hiểm cảnh hay không?” “Nếu Cửu Sắc đã quyết tâm, em chỉ có thể tán thành lựa chọn của con bé” Câu trả lời của Anna nằm ngoài dự đoán của Tần Bắc Dương. Đáng tiếc tứ chi của anh đã cụt, nếu không anh thật sự muốn ngồi bật dậy trong quan tài: “Em làm mẹ mà sao không chịu suy nghĩ cho tính mạng và tương lai cho con gái gì cả vậy?” “Năm mười chín tuổi, ước mơ của em là trở thành nữ quan ngoại giao đầu tiên của Trung Quốc, nữ Ngoại trưởng đầu tiên, thậm chí là nữ Tổng thống đầu tiên…” Âu Dương Anna cười khổ: “Đáng tiếc, em nhất định không thể thực hiện những ước mơ đó được nữa. Ước mơ của Cửu Sắc là gì? Em từng cho rằng con bé cũng muốn trở thành một người phụ nữ vĩ đại, hoàn thành sự nghiệp cao cả mà chỉ đàn ông mới có thể hoàn thành. Nhưng em chỉ đoán đúng phân nửa, chí hướng của con gái không ở thiên hạ rộng lớn mà ở dưới lòng đất. Con bé muốn trở thành thợ thủ công chế tạo thú trấn mộ, kế thừa kỹ nghệ ba nghìn năm của gia tộc. Về việc này, em đã trò chuyện với con bé vô số lần. Con bé đã có thể suy nghĩ như một người trưởng thành, không phải xúc động nhất thời” “Đúng vậy, mẹ, từ ngày con được sinh ra, con đã biết con nhất định có duyên với mộ cổ” Cô gái nhỏ dứt lời, Xà Miêu liền nhảy lên vai cô, một người một mèo không giống chủ tớ mà giống chị em hơn. Có lẽ trên người Xà Miêu còn có hồn phách của Công chúa Vĩnh Thái – chị gái của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ: “Ba, xin ba hãy đồng ý” “Bắc Dương, chỉ cần anh bằng lòng là Cửu Sắc có thể thực hiện ước mơ của bản thân” Trước lúc nói lời này, trái tim Anna cũng đau như dao cắt, nhưng cô quyết định nghe theo ý muốn của con gái. Tần Bắc Dương lại im lặng, hệt như một người chết. Anh nhớ lại cả đời mình, từ khi được sinh ra trong mộ cổ triều Đường, rồi tới những năm tháng thơ ấu tại Tô giới Đức Thiên Tân, tận mắt nhìn thấy cha mẹ nuôi bị giết, mang theo huyết hải thâm thù tới Hoàn Bích Quy Tần, sau đó lại giam mình trong địa cung học tập kỹ nghệ của tộc Thợ mộ họ Tần… Đây là vận mệnh, không ai có thể chống lại, anh không thể, con gái anh cũng không thể. Anh mở mắt ra: “Được rồi, Cửu Sắc, chỉ mong con sẽ không hối hận” “Ba, ba có từng hối hận vì đã học kỹ nghệ thú trấn mộ không?” Tần Bắc Dương suy nghĩ rồi bật cười ha hả: “Ba chưa từng hối hận… Cho dù có phải trả giá bằng cả tính mạng” “Ba không hối hận thì sao Cửu Sắc có thể hối hận?” Con gái đã nói như vậy, cuối cùng Tần Bắc Dương cũng buông gánh nặng trong lòng. Bất kể tương lai có thế nào, đời người chỉ mong một từ “không hối hận”. Đời này Tần Bắc Dương hối hận vô số lần, để lại vô số tiếc nuối, duy chỉ có việc kế thừa kỹ nghệ thú trấn mộ, tiến vào thế giới thú trấn mộ, làm bạn với thú trấn mộ Cửu Sắc, thậm chí mắc bệnh ung thư bởi linh thạch phóng xạ, tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, tuyệt đối không oán không hận. Tần Bắc Dương quyết định truyền thụ toàn bộ kỹ nghệ thợ mộ nhà họ Tần cho con gái Cửu Sắc, phá vỡ quy củ truyền nam không truyền nữ suốt ba nghìn năm qua, biến bản thân thành một thú trấn mộ người sống. Cửu Sắc quỳ xuống trước quan tài, dập đầu với ba mình, ánh mắt trang nghiêm: “Từ hôm nay, ba chẳng những là ba của con, ba còn là sư phụ của con” Âu Dương Anna nâng con gái dậy: “Sư phụ của con không phải chỉ có mình ba con mà còn có quyển ‘Tần thị mộ tượng giám’ này. Có quyển sách này, con có thể học tập kỹ nghệ ba nghìn năm chỉ trong một thời gian ngắn”