← Quay lại trang sách

Chương 36-1 Nhận ra nhau

Năm 1937, tháng Tám giữa hè, Bạch Lộc NguyênNgoài lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường, cô nhóc Cửu Sắc mười bảy tuổi phấn khích như chim bay về tổ, rút Đường đao ba thước sau lưng ra. Diệp Khắc Nan đã hơn năm mươi tuổi, rảo bước giữa rừng hoang dưới ánh sao lấp lánh, dù sao cũng là người kiến thức rộng rãi, tuy là nửa đêm nhưng chỉ cần nhìn một cái đã phát hiện ra doanh trướng và lửa trại của quân đội. Theo sau bọn họ là một con quái vật màu đen, đầu mọc sừng hươu màu tuyết trắng và có một đôi mắt màu lưu ly, nó là thú trấn mộ Cửu Sắc. Còn có người thứ ba, là một nữ yêu ẩn nấp trong những bụi cỏ um tùm trên Bạch Lộc Nguyên. Trời đêm vang vọng tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Vùng đất cằn bát cổ xưa hoang vắng này mai táng xương cốt và vong linh của bao nhiêu vị Đế vương, đàn dây, kèn Clarinet và tiếng kèn Pháp như những viên đạn đâm thẳng vào màng nhĩ. Trong thoáng chốc, Bạch Lộc Nguyên cổ xưa đã trở thành nơi hiến tế của nước Cộng Hòa Weimar và đài phúng viếng Dresden. “Beethoven!” Cô nhóc Tần Cửu Sắc trợn tròn mắt, ngoảnh đầu nhìn Diệp Khắc Nan. Khi còn nhỏ sống ở Thượng Hải, Cửu Sắc từng học Piano, mẹ đã sưu tập cho cô rất nhiều đĩa nhạc, đa phần là của Beethoven và Bach. Cô dựng tai lắng nghe, kinh ngạc phát hiện khúc giao hưởng vang vọng khắp Bạch Lộc Nguyên chẳng phải là “Bản giao hưởng định mệnh” hay sao? Bản giao hưởng số 5 của Beethoven… Đêm nay, mỗi một nốt nhạc đều như tiếng định mệnh gõ cửa, chạm vào trái tim Tần Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan. Tiến vào chương 2, định mệnh lộ ra bộ mặt hung tàn, không ngừng hủy diệt thân thể và linh hồn, khiến người ta hoảng sợ, bồi hồi, bất hạnh, hoài nghi bản thân… Tần Cửu Sắc bỗng ngẩn ra. Quái vật Cửu Sắc đột nhiên yên tĩnh lại, từ mãnh hổ biến thành mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất, miệng dán sau lưng cô gái nhỏ, thần thái mê hoặc, giống hệt Xà Miêu. Bọn họ bò lổm ngổm giữa đám cỏ dại, nhìn thấy mấy chục cái loa lớn dựng lên xung quanh phần mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường, vang vọng “Bản giao hưởng định mệnh”, khí thế tưng bừng rộn rã như nhà nông cưới hỏi. Mặt trăng xuất hiện. Đỉnh lăng mộ triều Đường như đỉnh một ngọn đồi nhỏ, và có một người đàn ông đứng trên đó. Anh như chiến thần hạ phàm, lại giống tử thần tái thế. Toàn thân đều là kim loại phản quang màu đen, hơi nóng bốc lên hầm hập như vừa được vớt lên từ nồi nước sôi. Trên ngực đeo một miếng huyết ngọc Hòa Điền, bên hông đeo một con dao găm màu vàng, đó là vật do tổ sư gia Liên minh Thích khách truyền lại. Trên chiến phục màu đen dính rất nhiều máu tươi. Dưới chân anh là xương cốt chất chồng, như cao nguyên 203 tại Lữ Thuận, như thớt gỗ bằng xương bằng thịt của Verdun và chiến hào của bán đảo Gallipoli… Anh là người, cũng là thú, anh là thú trấn mộ hình người. Ánh lửa xung quanh chiếu rọi, Tần Cửu Sắc nhận ra gương mặt đó – Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nằm trong địa cung đóng chặt suốt bốn năm lẻ năm tháng, cuối cùng cũng phá kén thoát ra. Diệp Khắc Nan ngẩng đầu nhìn lên đỉnh mộ, bé trai anh tự tay cứu vớt rồi đưa tới địa cung ba mươi năm trước giờ đã trở thành thú trấn mộ. Quái vật Cửu Sắc nhận ra chủ nhân trước kia, không ngờ lại biến thành đồng loại của mình. Thú trấn mộ khổng lồ muốn giận dữ gầm lên như sư tử, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ như mèo kêu. Vì từng tu hành “Tần thị mộ tượng giám” và “đạo Địa Cung” nên Cửu Sắc hiểu rõ một điều: Thiếu sót duy nhất của thú trấn mộ chính là sẽ bị âm nhạc khắc chế, đó chính là đáp án cho câu hỏi vì sao âm nhạc của Beethoven lại vang lên trên Bạch Lộc Nguyên. Một giờ trước, thú trấn mộ Tần Bắc Dương giết tới ngoài địa cung lăng mộ triều Đường. Thú trấn mộ người sống mặc sức tàn sát, giết chết tất cả những người còn sống, giúp bọn họ tiến vào lục đạo luân hồi. Tình thế cấp bách, Tề Viễn Sơn chợt nhớ ra nhược điểm duy nhất của thú trấn mộ – âm nhạc. Nửa năm trước, anh ta tới Quan Trung làm chư hầu, quân đội mang theo máy hát, trong đó có mấy đĩa nhạc Âu Dương Anna thích nhất, đặc biệt là “Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven. Anh ta lệnh binh lính liều chết tấn công Tần Bắc Dương, thậm chí dùng cả lựu đạn để đối phó, đương nhiên tất cả đều vô ích. Đồng thời, anh ta còn sai người bật máy phát điện bằng dầu, nhanh chóng lắp đặt máy quay đĩa và mấy chục cái loa lớn, để tiếng nhạc giao hưởng vang vọng khắp Bạch Lộc Nguyên. Và anh ta thành công. Thú trấn mộ người sống Tần Bắc Dương bị tiếng nhạc làm cho kinh sợ, đứng yên trên đỉnh phần mộ của tiểu Hoàng tử, gần như không thể nhúc nhích. Tề Viễn Sơn hạ lệnh không được làm Tần Bắc Dương bị thương, bao vây lăng mộ triều Đường là được rồi. Bản thân anh ta thì dẫn theo những thân binh còn sống sót tiến vào lăng mộ một lần nữa. Tần Bắc Dương đứng trên đỉnh Bạch Lộc Nguyên, bụi gai và xiềng xích duy nhất có thể trói buộc anh là Beethoven, là tiếng nhạc giao hưởng đáng sợ. Friedrich Engels nói: “Nếu chưa từng nghe tác phẩm vĩ đại này, vậy có thể nói cả đời bạn chẳng được nghe tác phẩm nào cả” Chương thứ 3 của “Bản giao hưởng định mệnh” vang lên. Núi lửa định mệnh phun trào, nham thạch lan tràn khắp chốn, tro bụi che trời lấp đất, thống trị hết thảy trên thế gian, tám năm sau, đám mây hình nấm choáng ngợp phương Đông… Đây là định mệnh của Beethoven, vận mệnh của nước Đức, cũng là vận mệnh của Matthias – Tần Bắc Dương. Đột nhiên, tiếng nhạc dừng lại. Như có người ấn núi tắt âm trong đêm tối, bầu trời và mặt đất Bạch Lộc Nguyên tĩnh lặng như tờ. Tần Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan bò tới bên cạnh máy quay đĩa, cắt đứt dây nguồn và máy phát điện, hơn mười cái loa cũng lập tức im bặt. Linh hồn Beethoven tan biến, bản nhạc tan thành mây khói. Gông xiềng trói chặt thú trấn mộ bỗng đứt vụn. Tần Bắc Dương chậm rãi mở mắt, anh vừa kết thúc một giấc ngủ dài lại có thêm một giấc ngủ ngắn, rồi lại một lần nữa nhìn thầy đêm hè đầy sao, ruộng đồng hoang sơ trên Bạch Lộc Nguyên, vùng đất cổ xưa của Trung Quốc. Thú trấn mộ người sống tỉnh lại rồi. Tần Bắc Dương nhấc chân lên, nhảy xuống khỏi đỉnh mộ đầy núi thây biển máu như một tia chớp màu đen. Xung quanh còn có một đám binh lính nã súng tấn công một cách khí công. Thú trấn mộ người sống xem bọn họ là kẻ trộm xâm phạm lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường, lập tức xé thành mảnh nhỏ. Chim muông dã thú còn sót lại cũng biến mất trong màn đêm Bạch Lộc Nguyên. Bọn họ chẳng qua chỉ là quân tiên phong của Tề Viễn Sơn. Thiên quân vạn mã thực sự đang đóng quân ngoài thành Tây An, chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát Đông chinh. Dưới ánh trăng, thú trấn mộ đang tìm kiếm vật sống để giết chóc. Anh phá hủy toàn bộ loa phát thanh, chính những tiến bộ của văn minh thế kỷ 20 này đã kìm kẹp anh. Anh lao tới trước mặt Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan, hai cánh tay thép giơ lên cao, muốn đập vỡ đầu hai người bọn họ. Cô gái mười bảy tuổi cầm Đường đao, vừa không thể đánh trả, cũng không thể tránh né. Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con quái vật màu đen thình lình xuất hiện, sừng hươu tuyết trắng nhanh chóng mọc dài, như mấy chục thanh đao ngăn chặn đòn tấn công của Tần Bắc Dương. Kim loại và kim loại va chạm, thú trấn mộ và thú trấn mộ chiến đấu, kinh thiên động địa như Cộng Công nổi giận đánh đổ núi Bất Chu. Nhưng thú trấn mộ lại chậm rãi thu sừng hươu lại, để lộ cái đầu màu đen và lông bờm đỏ thắm, ngồi yên chờ chết trước mặt Tần Bắc Dương, chờ bị nắm đấm sắt của anh đánh nát… Thú trấn mộ người sống bỗng khựng lại, cánh tay hung mãnh cứng đờ giữa không trung, như muốn hái một vì sao trên bầu trời. Anh nhìn đôi mắt ánh lên màu lưu ly của quái vật sừng hươu, khóe mắt nó chảy xuống hai dòng chất lỏng lấp lánh, lại nhanh chóng bị lớp vỏ sắt nóng cháy hun nóng thành hơi nước. Nước mắt của thú trấn mộ.