← Quay lại trang sách

Chương 36-2 Nhận ra nhau

Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhận ra hai hàng nước mắt này, nhận ra đôi mắt này, nhận ra lông bờm màu đỏ và lớp vảy phủ kín toàn thân, nhận ra thú trấn mộ nhỏ bé đã trưởng thành thành một con quái vật to lớn. Nó về nhà rồi. Ba mươi bảy năm trước, ngay tại địa cung lăng mộ triều Đường này, chính mắt nó nhìn thấy Tần Bắc Dương được sinh ra đời “Cửu Sắc…” Tần Bắc Dương thốt lên hai chữ nghe không rõ, giọng nói khàn khàn như hạt cát ma sát vào nhau, như thể mỗi một âm tiết đều phát ra tia lửa. Quái vật gật đầu như mèo nhỏ, thu sừng hươu lại, dụi đầu và lông bờm vào lồng ngực Tần Bắc Dương, cọ tới cọ lui như làm nũng. Nó từng bị chia thành tám khúc, từng chìm trong biển lửa hừng hực thiêu đốt. Nó không còn nhận ra chủ nhân, bị mọi người chán ghét sợ hãi, từng trốn dưới đáy nước lạnh lẽo, rừng cây u ám, sa mạc hoang vu. Thậm chí nó còn quên cả Bạch Lộc Nguyên, quên cả nơi chốn định mệnh này của mình, quên cả địa cung lăng mộ mà mình đã bảo vệ một ngàn hai trăm năm. Nhưng khi Tần Bắc Dương trở thành thú trấn mộ người sống, Cửu Sắc vừa nhìn một cái đã nhận ra. Bởi vì lần đầu tiên bọn họ có hơi thở giống nhau… Đều là thú trấn mộ cấp bậc cao, không chỉ có hệ thống máy móc và lớp vỏ kim loại nhân tạo, động lực vô hạn do linh thạch cung cấp, quan trọng hơn là còn có sinh mệnh trường sinh bất tử. Nói một cách nghiêm khắc, Cửu Sắc và Tần Bắc Dương đều trở thành “thú trấn mộ có sinh mệnh”, chẳng qua một bên là người hiện đại còn sống, một bên là hươu thần thượng cổ còn sống. Giờ khắc này, cuối cùng thú trấn mộ Tần Bắc Dương đã thực sự tỉnh lại. Tần Bắc Dương không ôm nổi Cửu Sắc nữa, nó đã không còn là thú trấn mộ nhỏ bé năm nào, không còn giống một con chó ngao có lông bờm màu đỏ nữa. Giờ đây, con quái vật khổng lồ xấu xí này lại ôm người chủ cũ của mình nay đã trở thành thú trấn mộ. Nước mắt thú trấn mộ Cửu Sắc vẫn rơi lã chã, thú trấn mộ Tần Bắc Dương cũng sắp khóc cạn nước mắt. Cô nhóc Tần Cửu Sắc và trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan đỡ nhau đứng dậy, lẳng lặng nhìn Tần Bắc Dương và thú trấn mộ Cửu Sắc… Từ giây phút này trở đi, Tần Bắc Dương đã không còn là chủ nhân của Cửu Sắc mà là đồng loại thân thiết nhất. “Ba…” Tần Cửu Sắc khẽ gọi. Ánh mắt Tần Bắc Dương trở nên dịu dàng, không còn là cỗ máy giết người vài phút trước. Anh giơ ngón tay sắt lên, vuốt ve bím tóc con gái, lại ôm quyền chào hỏi Diệp Khắc Nan. Trong doanh trướng bị quân đội bỏ lại, một người phụ nữ bò lên. Cô lảo đảo tiến về phía trước, giẫm lên vô số thi thể, trên vai có một con mèo đen già đang nằm. Thú trấn mộ Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly chiếu sáng gương mặt cô. Mới đầu Tần Cửu Sắc kinh ngạc, sau đó mới mừng rỡ reo lên: “Mẹ!” Cô là Âu Dương Anna, cô ở lại Bạch Lộc Nguyên chờ đợi suốt năm năm, cuối cùng cũng được trông thấy anh. Từng giọt nước mắt lăn xuống, cô nhào vào lòng Tần Bắc Dương. Nhưng anh lại lắc đầu, ánh mắt sợ hãi lùi lại. Anh đã không còn là “người” nữa, anh là thú trấn mộ bảo vệ địa cung mộ cổ, anh là quái vật sống sờ sờ giữa nhân gian. “Bắc Dương! Không kịp nữa rồi, anh phải theo em trở về” Anna ngoảnh đầu lại nhìn lăng mộ triều Đường, cây hòe cổ thụ oằn mình dưới ánh trăng, cửa mộ đang mở rộng. Tần Cửu Sắc mười bảy tuổi chẳng hiểu chuyện gì: “Mẹ, mẹ muốn đi về đâu?” “Địa cung! Tề Viễn Sơn đã xông vào địa cung và giếng vàng của tiểu Hoàng tử!” Trước đó không lâu, Anna bị đội quân của Tề Viễn Sơn áp giải ra ngoài, môi cô đã tím ngắt: “Em còn thấy một người và một thú” Diệp Khắc Nan hít sâu một hơi: “Người nào? Thú nào?” “Người là A Hải, thú là Mười Sừng Bảy Đầu” Người nên tới đều đã tới rồi, người không tới cũng đã tới. Âu Dương Anna còn chưa dứt lời thì một cô gái mặc áo dài đã ló ra từ sau lưng Cửu Sắc. Tóc dài che khuất nửa gương mặt, toàn thân tỏa ra yêu khí và quỷ khí. Đôi mắt của cô như linh hồn trong địa cung, khi tụ khi tán rồi lại nhìn chòng chọc vào người khác, như muốn xé sọ người ta ra, nhìn thấu mỗi một tấc lòng của họ, thức tỉnh mỗi một đoạn ký ức của họ. Anna nghi hoặc nhìn gương mặt này, thắp đèn lồng nghìn kỹ, như nhìn thấy căn phòng cuối ngõ Bách Hoa thành Bắc Kinh hai mươi năm trước, có hai cô gái trẻ ngủ chung trên một chiếc giường, ôm nhau nói về dân ca miền Bắc Trung Quốc và đồng giao Giang Nam… “A U!” Cô nhận ra cô gái đã biến thành nửa người nửa yêu này – là A U. “Chị Anna” Giờ khắc này, giọng của A U đã khôi phục âm sắc thiếu nữ, vẫn trong trẻo ngọt ngào khiến người ta không thể kháng cự. Nhưng đã không thể nhìn vào dung nhan để xác định tuổi tác, có lẽ là hai mươi tuổi, có lẽ ba mươi, có lẽ đã sống ngàn năm, cũng có thể lại về tới năm mười lăm tuổi. “A U, thật sự là em sao?” Anna buông bỏ tất cả đề phòng, đưa tay ôm chặt lấy A U, vuốt vẻ mái tóc dài đen nhánh rối xù: “Mùa xuân chín năm trước, em từ núi Thái Bạch rơi xuống Địa Ngục Cốc, bọn chị đào ba thước đất tìm em. Em đi đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra với em?” “Đều như mây khói…” A U trả lời rộng lượng thản nhiên khiến Âu Dương Anna còn mang nhiều khúc mắc phải tự cảm thấy xấu hổ. “Ừ… Đều như mây khói… A U, em gái, chúng ta vẫn là chị em tốt, hết thảy đều là mây khói…” Anna vốn muốn an ủi A U, vậy mà lại được A U an ủi, cô cứ thế gục lên vai A U khóc một hồi. A U vuốt ve sau lưng cô, hai mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, tầm mắt cô lướt qua thú trấn mộ Cửu Sắc, lướt qua cô nhóc Cửu Sắc, cũng lướt qua trinh thám Diệp Khắc Nan, cuối cùng va phải ánh mắt của một người đàn ông, va tới mức tan xương nát thịt, hai mắt ướt nhòe. Cô nhìn thấy Tần Bắc Dương. Cô vẫn là vợ anh, anh vẫn là chồng cô, qua bao thăng trầm, hết thảy đều thay đổi, lại như chẳng có gì thay đổi. Nhưng anh đã không còn là người bình thường nữa, anh trở thành một con thú trấn mộ, giới hạn giữa anh và cô từ trời và vực đã biến thành vũ trụ sao trời. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương tới gần A U. Cô vươn tay, chạm vào cánh tay và lồng ngực anh, nhưng lại là sắt thép cực kỳ cứng rắn. Cô còn muốn chạm vào môi anh, nhưng lại bị anh lảng tránh. Anh không biết mình nên nói cái gì? Một thú trấn mộ thì có thể nói cái gì? Sau khi trở thành thú trấn mộ, năng lực ngôn ngữ của Tần Bắc Dương thoái hóa rất nhiều, gần như không thể nói một câu hoàn chỉnh. Anh lại am hiểu cách trao đổi bằng ngôn ngữ tâm linh hơn, giống như Cửu Sắc trước đây. Lòng có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ gộp lại thành một câu… “Em… còn… sống… là… anh… yên… tâm… rồi…” Nói đến nước này, A U cũng hoàn toàn hiểu được. Năm xưa trên núi Thái Bạch, cô không thể giữ chặt trái tim anh. Bây giờ tới Bạch Lộc Nguyên, cô càng không có khả năng này. Cô hết hy vọng rồi. Có nỗi buồn nào lớn bằng mất hết hy vọng, nỗi bi ai của A U không chỉ có vậy. Tần Cửu Sắc biết thú trấn mộ Tần Bắc Dương nghĩ gì, cô và ba mình có thần giao cách cảm, cũng giống như mối quan hệ giữa thú trấn mộ Cửu Sắc và Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ Cửu Sắc đã ngửi thấy mùi hương quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Hai mắt nó phát ra tia sáng màu lưu ly, thoắt cái đã nhảy vào hầm mộ quen thuộc, đây là lần thứ hai nó trở về nhà sau hai mươi năm phiêu bạt. Tiếp theo là thú trấn mộ Tần Bắc Dương, cô nhóc Cửu Sắc mười bảy tuổi, trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan và cả Âu Dương Anna. Người cuối cùng đi vào lăng mộ chính là nữ yêu A U. A U vuốt ve dao găm ngà voi bên hông, cô muốn tiến vào sâu trong địa cung, cô muốn xuống giếng vàng, cô muốn tới cánh cửa phong ấn, cô muốn giết A Hải báo thù. Đêm báo thù.