← Quay lại trang sách

Chương 37-1 Cánh cửa phong ấn

Hắn là A HảiVết sẹo trên má trái, như xúc tu của ác quỷ trườn từ khóe miệng tới mang tai. Hắn không còn trẻ, năm tháng khắc vài nếp nhăn lên trán hắn, tóc mai có vài sợi bạc. Duy chỉ có đôi mắt vẫn hệt như thiếu niên nhảy vào tứ hợp viện tại Tô giới Đức Thiên Tân ba mươi năm trước. Bên hông hắn đeo một con dao găm ngà voi được khảm hình ảnh chùm sáng trắng chiếu xuyên qua mặt trời. Đằng sau hắn là một cỗ quan tài triều Đường cực lớn. Bề mặt quan tài gỗ lim có hình vẽ muôn màu muôn vẻ, quan tài hình thuyền như chìm xuống sông sâu. Dưới quan tài được trang bị bốn bánh xe, như một chiếc xe đẩy vận chuyển than đá, bị người ta đẩy đi. Lăng mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên – chốn về của cỗ quan tài này. Bích họa dày đắc vết đạn bắn, thị nữ, võ sĩ, hoàn quan từ ngàn năm trước trông vẫn rất sống động, bọn họ nhìn lom lom những vị khách không mời mà tới này với vẻ hoảng sợ. A Hải ngoảnh đầu lại, dán sát vào tấm ván gỗ phía trước quan tài và nói: “Tôi đưa cậu về nhà rồi” Cháu trai của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị, con thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, cũng là chìa khóa mở ra lăng Càn. Lần này A Hải tới đây để mở cửa, nhất định phải mang theo chiếc chìa khóa này. Đằng sau quan tài của tiểu Hoàng tử còn có một con quái vật… Nó có lớp vỏ sắt kiên cổ, bốn chân như dã thú, bảy cái đầu hình thù khác nhau, trên đều đều có sừng, ba cái đầu có sừng đôi, bốn cái đầu có sừng đơn, bảy đầu tổng cộng mười sừng, trên mỗi sừng đều treo một chiếc vương miện nhỏ bé. Sau lưng nó có nửa hình tròn nhô lên, như một cái mai rùa, lại giống một cỗ quan tài di động. Toàn thân nó tỏa ra mùi thối rữa, dòng nhiệt cuộn trào trong cơ thể, như mới chui ra từ hố chôn tập thể trong bãi tha ma. Nó là Mười Sừng Bảy Đầu, một trong những con thú trấn mộ tà ác nhất trong lịch sử Trung Quốc. Chủ nhân ngôi mộ nó bảo vệ là An Lộc Sơn, người đã lật đổ cả thiên hạ của anh trai Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ – Đường Huyền Tông Lý Long Cơ hơn năm mươi năm sau khi lăng mộ ở Bạch Lộc Nguyên được hoàn thành. Nó ngủ say hơn mười năm trong hang động trên núi tuyết Alps, bị đánh cắp từ mấy năm trước. Nó bị đưa tới nhà máy Berlin, thực hiện một công trình cải tạo vừa gian khổ vừa hoàn mỹ. Ba tháng trước, A Hải và Trung Sơn vượt biển tới Berlin. Bọn họ học được cách điều khiển con mãnh thú giết người này rồi đưa nó từ đế quốc lớn thứ ba thế giới trở về phương Đông… Đây cũng là một cuộc giao dịch: giao dịch giữa một tên ria mép* này và một tên ria mép khác. *Tên ria mép: Có thể là chỉ Hitler. Sâu trong địa cung, thi thể chia năm xẻ bảy nằm ngổn ngang trên nền gạch… Tề Viễn Sơn ngồi xổm xuống, vuốt mắt một tên vệ sĩ chết không nhắm mắt, đều là tử sĩ đi theo anh ta nhiều năm, nhưng lại không chịu nổi một kích trước mặt thú trấn mộ Tần Bắc Dương. “Anh, ít nhất thì chúng ra đã trở lại rồi” Tấm khăn đằng sau Mười Sừng Bảy Đẩu mở ra, một thanh niên nhảy xuống giữa đống thi thể ngổn ngang trên mặt đất. Cậu ta là Tề Trung Sơn, sinh viên cuối cùng tốt nghiệp Trường học Thiên Quốc, giờ đã lớn thành một người đàn ông cao bảy thước, diện mạo hiên ngang, cậu ta đứng bên cạnh Tề Viễn Sơn chính là hình ảnh hai anh em ruột cùng nhau ra trận. Tề Viễn Sơn nhìn thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu giống hệt ác quỷ, sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Trung Sơn, hai người quyết định rồi sao?” A Hải thay Trung Sơn trả lời: “Chính là đêm nay, thời khắc định mệnh” Trung Sơn gật đầu nói: “Anh, Tần Bắc Dương đã bị ‘Bản giao hưởng số 5’ của Beethoven khắc chế, em nghĩ anh ta không thể trở lại ngay được đâu” “Không, đó không còn là Tần Bắc Dương nữa rồi, hắn ta là một con quái vật” Giọng điệu Tề Viễn Sơn trầm xuống, mặt mày sa sút: “Ai mà ngờ được? Cậu ta biến mất năm năm, Anna không tiết lộ với tôi nửa lời, hóa ra lại trốn ở đây!” Nhắc đến Anna, sắc mặt Tề Viễn Sơn lại trở nên khó coi. A Hải vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Viễn Sơn, cậu với tôi là cùng một loại người. Tôi đã nói với cậu từ lâu, nếu muốn làm nên nghiệp lớn thì không thể dây vào nữ nhi tình trường” Tề Viễn Sơn liếc nhìn vết sẹo trên mặt A Hải, nội tâm cuộn trào nổi sóng, chỉ muốn lập tức nã một phát đạn vào giữa trán hắn, sau đó lôi thân xác dơ bẩn của hắn ra ngoài cho chó ăn…. A Hải lại cười nhạt: “Cậu quên giao dịch của chúng ta rồi sao?” Cuộc giao dịch này bắn đầu từ sáu năm trước tại Bến Thượng Hải. Tề Viễn Sơn lựa chọn bán đứng linh hồn. “Biến loạn 28 tháng 1” tại Thượng Hải. Nhờ có Tề Viễn Sơn cung cấp tin tình báo chuẩn xác, Mặc Giả Thiên Công mới bị máy bay ném bom của Nhật Bản tấn công. Thú trấn mộ Cửu Sắc đang tiến hành phẫu thuật ngoại khoa loại bỏ linh thạch, không hề có năng lực phản kháng và chạy trốn, nằm yên chờ chết trên bàn mổ. Tề Viễn Sơn còn phải dẫn theo Anna có mặt tại Mặc Giả Thiên Công vào đúng lúc đó cho dù có phải bỏ mạng trong cuộc tập kích trên không, như vậy sẽ không ai nghi ngờ kẻ làm lộ bí mật là anh ta. Nhưng Cửu Sắc lại vùng lên giữa đống đổ nát, biến thành một con quái vật khổng lồ. Ngay sau đó, người Nhật Bản còn có đợt tấn công thứ ba, mục đích là giết chết Tần Bắc Dương. Tề Viễn Sơn chưa bao giờ muốn đẩy Tần Bắc Dương vào chỗ chết, nhưng anh ta đã đâm lao thì phải theo lao, cho dù biết rõ phía trước là địa ngục. Anh ta vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Phẫn nộ vì A Hải lừa mình, mỗi một bước đi của người Nhật Bản đều là đuổi tận giết tuyệt; sợ Anna sẽ hoàn toàn rời xa mình, mang theo cả Tần Cửu Sắc mà anh ta xem như con ruột, anh ta thương yêu cô gái nhỏ này biết nhường nào. Huống chi con bé còn là con gái nuôi của Thường Khải Thân, có giúp ích to lớn cho con đường thăng quan tiến chức của anh ta. Sau đó không lâu, cả Anna và Tần Bắc Dương đều biến mất, con gái Cửu Sắc cũng bặt vô âm tín. Để đáp trả vụ giao dịch này, A Hải đã giúp Tề Viễn Sơn lôi kéo quan hệ với Đại tiên sinh. Với mối quan hệ này, Tề Viễn Sơn từng bước thăng chức, càng ngày càng tiếp cận đầu mối quyền lực. Ba năm trước Tề Viễn Sơn phụng lệnh sang Đức mua vũ khí, học tập chế độ của Đức Quốc xã, còn thành lập Đức Giới Sư cho Trung Quốc. Anh ta được các danh tướng như Rommel, Guderian, Manstein tiếp đón, anh ta với Himmler mới gặp mà như đã quen. Anh ta còn gặp được tiến sĩ Holstein xa cách đã lâu ở phòng thí nghiệm Berlin. Tiến sĩ già đi rất nhiều, ngồi trên xe lăn, sắc mặt tái nhợt, giọng nói the thé như lão thái giám trong thôn Quan tại Bắc Bình. Holstein nói với Tề Viễn Sơn chuyện ông ta và Anna lẻn vào tòa tháp trong Nhà thờ Đức Bà, mở ra quan tài của Tần Tấn – Đại tôn giả đời đầu tiên của Liên minh Công Tượng, sau đó dùng thủ đoạn độc ác làm hại ông ta, khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn… Tề Viễn Sơn tin Anna làm được chuyện này, nghĩ thôi đã thấy thân dưới đau đớn. Hiện giờ, Tề Viễn Sơn trở thành chư hầu Quan Trung, cai quản mấy triệu dân, có được mấy vạn binh mã tinh nhuệ, nhưng vẫn thường choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Mà người xuất hiện nhiều nhất trong ác mộng của anh ta chính là Tần Bắc Dương. Ba ngày trước, A Hải và Trung Sơn tới Tây An, mang theo một chiếc xe tải chứa quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Bọn họ đi hơn hai ngàn cây số, từ Thiên Trì núi Trường Bạch của Ngụy Mãn Châu Quốc, vượt qua bình nguyên Hoa Bắc chinh chiến liên miên, tới thẳng Bạch Lộc Nguyên. Giặc Nhật hung hãn xâm lược, Tề Viễn Sơn đã nhận được lệnh xuất quan kháng chiến. Anh ta và A Hải đã thỏa thuận chờ khi gặp quân tiên phong của Nhật, anh ta sẽ cố ý phải binh ra trận, vờ như liều chết chiến đấu, thực ra là bảo tồn thực lực, để quân Nhật tiến thẳng vào dọc theo tuyến đường Bình – Hán. Rất nhiều chư hầu đều làm như vậy, Hàn Phục Củ cát cứ Sơn Đông chính là cao thủ trong lĩnh vực này, chẳng qua là làm hơi lố nên bị Ủy viên trưởng nổi giận bắn chết. Điều kiện giao dịch đặt ra cho A Hải chính là giúp Tề Viễn Sơn đào lăng Càn… Thiên Tử Trấn Mộ mà đám trộm mộ và anh hùng hảo hán khắp thiên hạ thèm nhỏ dãi suốt một ngàn hai trăm năm. Có được Thiên Tử Trấn Mộ sẽ có được thiên hạ, đây mới là điều Tề Viễn Sơn muốn. Chính đêm nay, thời khắc định mệnh. “Bắt đầu đi!” A Hải đi từ trước mặt quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường tới chính giữa địa cung, nhìn chằm chằm vào quan tài triều Minh cực kỳ lạc quẻ trên bệ quan tài triều Đường. Mấy chục tên binh sĩ may mắn sống sót trèo lên đó, dùng sức đẩy cỗ quan tài mà Tần Bắc Dương đã nằm suốt năm năm. Vụn gỗ trên cỗ quan tài đến từ Giang Nam rơi xuống lả tả, lớp sơn trầy tróc dính đầy mặt đám binh lính. Cỗ quan tài bị đẩy xuống khỏi bệ, để lộ giếng vàng bên dưới. Giếng vàng nóng hôi hổi, giống như con mắt của mặt đất đang trợn trừng lên, nhìn rõ hết thảy… Tề Viễn Sơn tới gần vài bước, cảm nhận được lực hút mạnh mẽ, như thể miệng giếng là một cực từ, còn anh ta là một khối nam châm, cực âm và cực dương hút nhau, muốn hút anh ta xuống giếng. A Hải và Trung Sơn kịp thời xông lên, liều mạng ôm lấy eo anh ta, khiến eo anh ta sắp đứt ra như kẻ bị trừng phạt “chém eo”. Tề Viễn Sơn ngã nhào dưới bức bích họa trong địa cung, đầu ướt đẫm mồ hôi. Anh ta nhớ tới năm mình mười bảy tuổi từng theo hai ba con Tần Hải Quan và Tần Bắc Dương xây dựng lăng mộ cho Viên Thế Khải tại núi Thái Hành, cũng từng vì tò mò mà rơi xuống giếng vàng, cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào.