Chương 37-2 Cánh cửa phong ấn
Trong địa cung còn có một người, chính là Tiểu MộcThủ lĩnh thôn trộm mộ Tiểu Mộc vẫn giữ nguyên dung nhan thuở xuân xanh, đang bị người ta trói gô lại. Tề Viễn Sơn lớn tiếng hỏi: “Này! Anh từng xuống dưới kia bao giờ chưa?” “Giếng vàng? Không… Không… Sao tôi xuống đó được? Tôi…” Tiểu Mộc còn chưa hết hốt hoảng, ban nãy vừa tận mắt nhìn thấy thú trấn mộ người sống giết chóc tàn bạo, hắn sợ mình sẽ bị Tần Bắc Dương giết nhầm. “Ngươi đang nói dối!” Những ngón tay cứng như sắt của A Hải bóp lấy cổ Tiểu Mộc. Tiểu Mộc không thở nổi, không biết là cố ý giả chết hay là trời sinh yếu ớt, mới đó mà mắt đã trợn trắng lên. “Đừng để anh ta chết!” Tề Viễn Sơn nhắc nhở một câu: “Anh không nhìn ra sao? Bản thân Tiểu Mộc chính là báu vật vô giá” A Hải buông ngón tay ra: “Tôi hiểu, nhiều năm như vậy mà hắn vẫn như mới đôi mươi…” “Tiểu Mộc, năm đó trong địa cung Từ Phúc tại phần mộ Yoshino Nhật Bản, anh đã uống thuốc trường sinh bất lão!” Tề Viễn Sơn thầm nghĩ ông trời thật không công bằng, lại giao cơ hội trường sinh vào tay một tên trộm mộ vô sỉ. Anh ta dùng lưỡi lê ba cạnh chĩa vào cổ họng Tiểu Mộc: “Anh thừa nhận đi!” Hai môi Tiểu Mộc lạnh run, mặc dù hắn trường sinh bất lão, nhưng không phải bất tử. Giống như Từ Phúc, sống trong quan tài hơn hai nghìn năm nhưng cuối cùng vẫn bị một đao của hắn kết liễu sinh mệnh. “Tôi… Tôi thừa nhận!” Tề Viễn Sơn trừng đôi mắt đỏ au, như muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Mộc: “Anh còn có thuốc trường sinh bất lão nữa không?” “Toàn bộ… toàn bộ tiên đan… đều bị tôi ăn hết rồi!” “Khốn nạn!” Tề Viễn Sơn đẩy Tiểu Mộc ngã nhoài trên mặt đất: “Tôi phải đưa anh đến phòng thí nghiệm nước Đức, để tiến sĩ Holstein nghiền anh thành vụn phấn rồi tinh luyện ra thành phần sinh học của thuốc trường sinh bất tử” Lưỡi lê như muốn chọc thủng cổ họng Tiểu Mộc. Hắn liếc nhìn sang A Hải, cầu xin được cứu mạng. Cuối cùng A Hải cũng ra tay. Hắn giữ lấy tay Tề Viễn Sơn, tay anh ta như một cái còng sắt, khiến người ta không thể nhúc nhích. “Viễn Sơn, không có Tiểu Mộc, chúng ta không thể mở lăng Càn” Mệnh lệnh của A Hải khiến người ta không thể nào kháng cự. Tề Viễn Sơn suy sụp ngã ngồi xuống. A Hải nhanh chóng khống chế tình hình, Trung Sơn mang theo mấy ngòi nổ, cẩn thận đặt lên bệ quan tài, xung quanh giếng vàng nóng hổi. Mọi người lui ra ngoài địa cung, Trung Sơn tính toán khoảng cách và thời gian, sau đó thuần thục ấn nút kích nổ. Địa cung ầm ầm phát nổ, một làn khói mù bốc lên, như thể tất cả linh hồn trong bích họa đều đồng loạt ùa ra. Tề Viễn Sơn đeo khẩu trang, dẫn đầu xâm nhập địa cung, dùng ánh sáng mạnh chiếu vào bệ quan tài. Giếng vàng đã nổ tung, bệ quan tài sụp xuống, hơn phân nửa mái vòm bị bong ra. Như đang đối mặt với miệng núi lửa Iceland trong “Địa tâm du ký”, Tề Viễn Sơn chỉ thấy một cái hố sâu hun hút, sâu không thấy đáy, độ rộng chừng mười mét, vừa đủ để thả quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường xuống. Ở đây chỉ có Tiểu Mộc từng xuống giếng vàng này, nhưng hắn đã câm như hến, làm gì dám thở mạnh? A Hải ra lệnh một tiếng, Trung Sơn dẫn theo thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đẩu nhảy vào giếng vàng. Lớp vỏ sắt thép của con quái vật này đã được người Đức gia cố, có thể đỡ được đòn đánh nặng mấy trăm cân. Dưới đáy hố sâu vang lên tiếng va chạm kịch liệt, Tề Viễn Sơn và đám lính đưa mắt nhìn nhau, lo lắng Trung Sơn có rơi tan xương nát thịt hay không? Bên dưới truyền đến tiếng gầm gừ của Mười Sừng Bảy Đầu, tiếp theo là giọng nói của Trung Sơn: “Anh, xuống đây đi!” Tề Viễn Sơn thở phào một hơi, sắc mặt Tiểu Mộc càng thêm tái nhợt. Đám lính thả dây thừng xuống, Tề Viễn Sơn buộc Tiểu Mộc và mình vào cùng một chỗ, quyết không để cái tên trường sinh bất lão này chạy thoát. Tiểu Mộc và Tề Viễn Sơn buộc vào nhau như buộc cua, thuận theo dây thừng hạ xuống đáy hố. Dòng nhiệt đã quy yếu, không biết có phải là nhiệt độ còn sót lại sau vụ nổ hay không? Ảo giác khi xâm nhập giếng vàng hơn mười năm trước cũng đã biến mất. Thân là vua trộm mộ, Tiểu Mộc quan sát bốn vách tường quanh hố, phát hiện thấy dấu hiệu được con người mài nhẵn. Hắn hiểu rồi… Triều Đường, thời đại của Võ Tắc Thiên, thời điểm xây dựng lăng mộ mê cung, người ta đã đào ra một cái hố vừa sâu vừa rộng tại vị trí của giếng vàng rồi đưa dân phu, súc vật, các thiết bị xây dựng vào đó, như vậy mới có thể tạo ra trung tâm chuyển động cơ học dưới địa cung, có lẽ còn có công trình sâu hơn, đồ sộ hơn. Chờ khi công trình hoàn thành, mọi người lại lấp bùn đất vào, khiến nó khôi phục lại dáng vẻ nhỏ hẹp sâu hút như ban đầu. Giếng vàng hẹp, cho nên năng lượng tập trung hết vào đó, nay lại bị nổ tung mở rộng ra nên mới bị pha loãng. Lúc Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc chạm chân tới đáy hố sâu thì quan tài to lớn cũng đang chậm chậm hạ xuống trên đỉnh đầu. A Hải có kinh nghiệm vận chuyển quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, đã chuẩn bị sẵn xích sắt, bàn kéo và đủ loại công cụ, tất cả được cố định tại địa cung bằng động cơ chạy bằng dầu và bộ điều khiển cơ khí, đảm bảo quan tài vững vàng rơi xuống mà không đụng vào bốn vách tường xung quanh. Hắn dùng cả đời để chờ đợi một ngày này. Trung tâm lăng mộ mê cung. Mọi người xuống dưới, kể cả người sống lẫn người chết, con người lẫn quái vật. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu tiến lên trước nhất, hai mắt như đèn pha, chiếu rọi thế giới âm u dưới địa cung sáng như ban ngày. Tiếp theo là Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc cùng mấy chục tên binh lính cảm tử. A Hải và quan tài tiểu Hoàng từ triều Đường đi sau cùng, hắn và mấy gã đàn ông áo đen cùng nhau đẩy bánh xe dưới quan tài lăn về phía trước. Thế giới âm u không hề yên tĩnh, Tề Viễn Sơn nghe được tiếng động cơ gầm rú, phun ra dòng nhiệt cuồn cuộn, có lẽ bởi nơi này chứa đầy linh thạch mạnh mẽ. Đám lính đốt đuốc, chiếu sáng những cỗ máy được bao quanh bởi dày đặc bánh răng, dây cót, lò xo và da thuộc, giống như nhà máy ô tô Volkswagen mà Tề Viễn Sơn đã từng tham quan tại Wolfsburg nước Đức. Vật thể cơ học bay qua bay lại như con lắc nện trúng đầu một tên lính, khiến đầu hắn tức khắc vỡ toang. Có tên lính vô ý rơi vào miệng động cơ phun ra hơi nóng, nhoáng cái đã hóa thành thịt nướng. Tề Viễn Sơn và A Hải đều không hề sợ hãi, ngược lại còn phấn khích như vừa phát hiện ra một đại lục mới. Một tia sáng chiếu tới. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đi về phía ánh sáng, mọi người cẩn thận nối đuôi nhau, trước mắt bỗng xuất hiện một cánh cửa. Trên cửa khắc một đôi hươu thần, giữa khe cửa dán giấy niêm phong. Tề Viễn Sơn thấy rõ ràng tờ giấy làm bằng sợi đay này đã tồn tại hơn nghìn năm, lại không hề có dấu hiệu phân hủy. Trên giấy niêm phong có phong ấn hình ngôi sao năm cánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ đẹp mắt. Trên giấy niêm phong còn có hai hàng chữ nhỏ. Trời đất mênh mông, không biết chốn dừng, nhật nguyệt tuần hoàn, xoay đi chuyển lại. “Đây không phải là tượng đầu tiên trong ‘Thôi Bối Đồ’ của Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương sao!” Tề Trung Sơn từ bên cạnh thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đi tới: “Dòng đầu tiên là sấm, dòng thứ hai là tụng” Tề Viễn Sơn gật đầu nói: “Nơi này là dưới lăng mộ triều Đường, như trận đồ ngũ hành bát quái, chẳng lẽ trên tờ giấy niêm phong này là bút tích của Lý Thuần Phong?” Dứt lời, anh ta đang định đưa tay xé giấy niêm phong thì bị A Hải giữ chặt cổ tay, ghé vào tai anh ta, thấp giọng nói: “Đừng mạo hiểm, bảo cấp dưới thử đi” Tề Viễn Sơn ý thức được nguy hiểm, lệnh cho thị vệ bên người đi xé giấy niêm phong. Thị vệ không dám chậm trễ, vừa vươn tay chạm tới phong ấn ngôi sao năm cánh thì toàn thân như bị điện giật, phát ra tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm, vô số tia sáng xuyên thấu bàn tay tên thị vệ, chạy dọc theo kinh mạch toàn thân, như người bị bóc da đầu rồi rót nước thủy ngân vào. Có người can đảm chạy tới cứu, kết quả vừa chạm tay vào đã phát ra tiếng kêu gào thảm thiết rồi cả hai đều bị đẩy bật ra. Tề Viễn Sơn nâng hai người kia dậy nhìn xem, chỉ thấy hai tên kia đồng tử phóng đại, đũng quần ướt đẫm. Mọi người đều lùi lại, chỉ có thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu lớn mật tới gần, nó còn chưa đụng đến phong ấn dù chỉ một sợi lông mà đầu đã như bị nện một đấm rồi bắn văng ra ngoài, trong quá trình đó còn đụng chết hai tên lính. Trung Sơn vội vàng xông lên, xác nhận thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu không có gì đáng lo ngại. Hai mắt con quái vật trợn trừng, khóe miệng lõng thõng nước bọt tanh tưởi, vừa đối diện cánh cửa phong ấn vừa liên tục lùi lại cho tới khi nấp sau quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường. A Hải đứng trước nhất, nhìn chằm chằm phong ấn ngôi sao năm cánh và nói: “Trong chúng ta, nếu có một người có thể mở nó ra, thì người đó chính là Tiểu Mộc” Nghe đến đây, sắc mặt Tiểu Mộc lại càng tái nhợt. Hắn bị hai tên lính cường tráng giữ chặt, không có chỗ nào để trốn. Mười sáu năm trước, lần đầu tiên hắn đến nơi này, vừa mới xuống giếng vàng đã đụng phải Tần Bắc Dương và A U rồi đưa hai người họ ra khỏi địa cung. Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy cánh cửa này, nói gì tới phong ấn ngôi sao năm cánh. Giờ phút này, A Hải hung hãn đẩy Tiểu Mộc tới trước phong ấn, như nô lệ ba ngàn năm trước bị đẩy xuống hố chôn tập thể để hiến tế. Hắn đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiến lên một bước, nhìn chằm chằm ngôi sao năm cánh, nhìn chằm chằm hai con hươu thần trên cửa đá, như nhìn thấy ánh sáng lập lòe đằng sau khe cửa. Thân xác đã không còn thuộc về chính mình, như có một sợi dây buộc vào ngón áp út, kéo tay hắn lên, chậm rãi chạm vào phong ấn…