Chương 38-1 Lan Đình tập tự
Tiểu Mộc xé phong ấnChỉ đơn giản như vậy, hành động lưu loát, đơn giản nhẹ nhàng, không chút cố sức, chỉ có dư hương. Như mở một phong thư đến từ cố hương, mở ra gói quà mẹ già gửi tới… Tiểu Mộc với dung nhan hai mươi xuân xanh, tưởng rằng mình sẽ bị đánh văng, hoặc là cháy thành một đống tro tàn ngay tại chỗ. Nhưng hắn kéo giấu niêm phong triều Đường xuống, “Thôi Bối Đồ” Lý Thuần Phong tự tay viết xuống và phong ấn cổ xưa hình ngôi sao năm cánh đều biến thành mảnh vụn đen đen trắng trắng, rơi lả tả dưới chân hắn, như một đống rác phân hủy. A Hải, Trung Sơn, Tề Viễn Sơn là đám binh lính của anh ta đều há hốc mồm kinh ngạc. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu thò ba cái đầu tới, nhìn Tiểu Mộc từ trên xuống dưới, muốn xem cái tên trẻ tuổi trắng trẻo này rốt cuộc là thần thánh phương nào? “Đẩy cửa ra!” A Hải là người đầu tiên hoàn hồn, đứng sau lưng Tiểu Mộc ra lệnh. Nếu đã tới trước Quỷ Môn Quan, Tiểu Mộc cũng bất chấp tất cả, giơ bàn tay vàng của mình lên, chậm rãi đẩy cửa đá. Hôm nay cửa bồng mở vì quân. Hai phiến cửa đá ì ạch mở ra, thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu bắn ra hai tia sáng, xuyên qua bụi bặm mù mịt, chiếu sáng đường hầm rộng lớn. Tiểu Mộc bước qua cánh cửa, một nghìn hai trăm năm qua, lần đầu có người bước vào đường hầm này. Những người còn lại cẩn thận theo sát, thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu không dám diễu võ dương oai, ngoan ngoãn đi theo sau mông Tiểu Mộc. Có người tháo dỡ cánh cửa để tiện cho quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đi qua. Tiểu Mộc, thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu, quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường và quân đội của Tề Viễn Sơn… phải tập trung đầy đủ tại nơi này mới có thể hoàn thành tâm nguyện của A Hải, hoàn thành giấc mộng bên kia đại dương. Vượt qua phong ấn. Đội ngũ to gan lớn mật này nối đuôi nhau mà đi, từng bước tiến vào địa ngục hoặc là Thiên Quốc. Đường hầm kéo dài vô tận, sườn dốc không ngừng xuống sâu. Bọn họ để lại ký hiệu ven đường. Tề Viễn Sơn đi tới lúc hai chân tê rần mà vẫn không biết mình đang đi tới đâu. Đường hầm rộng chừng hơn bảy thước, quan tài lớn hơn cũng có thể đi qua. Dưới chân vẫn là nền gạch triều Đường, ở giữa có những vết bánh xe hằn sâu, chứng tỏ hơn một nghìn năm trước từng có vật nặng được vận chuyển qua đây. Hai bên vách tường đều được quét vôi, vẫn là bích họa triều Đường, chỉ là vừa tiếp xúc với không khí đã dần dần hao mòn, nhợt nhạt. Đường nét trên bích họa vô cùng xinh đẹp, có phong thái của Lục triều* và giai đoạn trước Tùy Đường, nhân vật phóng khoáng thoát tục, màu sắc tươi sáng nhưng lại không mất đi vẻ tao nhã, quả thực mỗi người đều “Ngô Đái Đương Phong”*. Năm xưa ba của A Hải là lãnh tụ Đảng Khai Hóa, cũng là họa sĩ lớn và là danh thủ quốc gia môn cờ vây, hắn cũng kế thừa một chút nền tảng tranh thủy mặc, kinh ngạc phát hiện bức bích họa này rất có thể là tác phẩm của Ngô Đạo Tử – “Họa Thánh” thời Đường. *Lục triều: Tên gọi chung của sáu triều đại phía Nam Trung Quốc từ Tam Quốc cho đến Tùy Đường, tức Đông Ngô, Đông Tấn, Lưu Tống, Tiêu Tề, Tiêu Lương, Nam Triều. *Ngô Đái Đương Phong: Thuật ngữ của hội họa Trung Quốc. Là tổng kết về bút pháp vẽ nhân vật của Ngô Đạo Tử – họa sĩ kiệt xuất nhất thời Đường. Rốt cuộc lăng mộ này phải có quy mô như thế nào mới có thể khiến một nhân vật như Ngô Đường ngày ngày đứng dưới hầm mộ vẽ nên những bức tranh này? Trong thế giới không có ngày đêm, không biết xuân hạ thu đông, may mắn Tề Viễn Sơn có đeo đồng hồ, phát hiện mọi người đã đi suốt một ngày. Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, A Hải đã chuẩn bị sẵn thức ăn và nước uống, nhưng tuyệt đối không được ngủ, tạm nghỉ ngơi hồi sức một lát, mọi người lại tiếp tục lên đường. Tề Viễn Sơn đặc biệt đề phòng Tiểu Mộc, tên trộm mộ “trẻ tuổi” này giảo hoạt như lươn, không thể để hắn chạy trốn hoặc giở trò gì ở đây… Ba ngày ba đêm. Mọi người sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng tới tận cùng đường hầm. Tiểu Mộc nhìn hai tấm cửa đá rộng lớn. Cũng là cánh cửa khắc hình hươu thần, nhưng trên cửa không có khóa đồng, cũng không có niêm phong và phong ấn, càng không có mấy thứ như đỉnh môn thạch*. Tề Viễn Sơn ra lệnh cho hai tên lính, cửa mộ đã được đẩy ra một cách dễ dàng. *Cơ quan trong lăng mộ Hoàng đế, mục đích là để chống trộm. Hào quang vạn trượng. Đi trong bóng tối quá lâu, hai mắt mọi người đều bị ánh sáng chói lòa đâm không mở nổi mắt. Chỉ có Mười Sừng Bảy Đầu là rục rịch phấn khích, A Hải phải ngăn cản nó. Trong cửa đá có cả một thế giới… Thế giới vô biên vô hạn dưới lòng đất, trên đỉnh có mặt trời và trăng sao lấp lánh, khiến người ta lầm tưởng mình đã về tới nhân gian. Không, đây là địa ngục chân chính. Đế quốc phong lưu cường thịnh một nghìn hai trăm năm trước. Đây không phải đồ giả mà là địa cung triều Đường hàng thật giá thật. Giữa thế giới kinh động lòng người lại có một đội quân cờ bay lồng lộng… Bộ binh, kỵ binh và cung nỗ binh phô bày trước mắt. Chiến mã đều là giống ngựa cao lớn từ vùng Tái Ngoại, thậm chí tướng quân đầu đội mũ giáp còn cưỡi trên hãn huyết bảo mã. Bọn họ mặc giáp sắt bóng loáng, bảo vệ vùng tai và gáy, chính diện áo giáp còn có hai tấm kính hộ tâm, áo giáp ở lưng và ngực nối liền với phần vai. Đầu vai có hai lớp giáp bảo vệ, lớp trên là đầu hổ uy nghiêm, miệng hổ phun ra lớp bảo vệ bên dưới. Hai vạt áo kéo dài từ đai lưng xuống tận đầu gối, oai phong lẫm liệt, toàn thân phản chiếu ánh sáng trên mái vòm. Đám lính trộm mộ đến từ thế kỷ hai mươi đều giơ súng lên, chuẩn bị quyết tử một trận với quân đội thời Đường. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu lại thò bảy cái đầu vào xem, kích hoạt tất cả súng máy, giống như phản quân của An Lộc Sơn tiến thẳng tới Trường An. A Hải khoát tay nói: “Bọn họ đều là người chết!” Vẫn là hắn tinh mắt nhìn ra những bộ áo giáp bóng loáng này đều không phải kim loại mà là gốm ba màu thời Đường. Tiểu Mộc từng đào vô số lăng mộ nhà Đường, thường xuyên phát hiện vật bồi táng bằng gốm ba màu triều Đường. Người Đường thích mai táng long trọng nên đã phát triển vật này, công văn triều đình quy định, căn cứ vào cấp bậc quan viên để quyết định quy cách của gốm ba màu bồi táng. Gốm ba màu thời Đường lấy đất cao lanh làm phôi, tráng men bằng các khoáng sản như đồng, sắt, côban mangan, vàng, thêm chì nấu chảy và tro chì, lớp men sẽ lan rộng và hòa quyện vào nhau trong quá trình nung, tạo ra màu sắc tươi sáng lộng lẫy một cách tự nhiên, đặc biệt là ba màu vàng chì, xanh lục và xanh lá cây, tao nhã sang trọng, tựa như sự hưng thịnh của Đại Đường. Đây là một đội quân bằng gốm ba màu đời Đường. Tề Viễn Sơn lớn mật vuốt ve từng pho tượng lạnh lẽo, đột nhiên vung báng súng, đập vỡ một pho tượng võ sĩ trong đó, quả nhiên bên trong là gốm sứ trắng ohau, không có một chút dấu viết của cơ thể hay hài cốt. Anh ta sợ đụng phải thú trấn mộ người sống như Tần Bắc Dương. Tề Viễn Sơn đọc nhiều binh thư cổ đại, kinh ngạc phát hiện bố cục bày trận của đội quân gốm sứ ba màu giống hệt cách bày trận của quân đội nhà Đường trong sách cổ, ngay cả áo giáp và trang bị của binh lính cũng hoàn toàn trùng khớp. Thịnh Đường lấy bốn mươi đến năm mươi liên đội hợp thành một đoàn, giống như quân đoàn La Mã cổ đại, mỗi một quân đoàn nhà Đường đều có quân phục và cờ xí riêng biệt. Trong phạm vi tầm nhìn của Tề Viễn Sơn có thể trông thấy những ký hiệu khác nhau như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Quy Xà, Tam Túc Ô. Đội hình trước mắt có hai đoàn kỵ binh trang bị hạng nhẹ, một đoàn kỵ binh mặc áo giáp hạng nặng, một đoàn binh cầm trường mâu, một đoàn binh cầm đao, một đoàn binh cầm đao và lá chắn, một đoàn binh cầm cung, cuối cùng là đoàn quân nhu, mỗi đoàn có hai đến ba nghìn người… Tổng cộng ước chừng hai vạn võ sĩ gốm sứ ba màu, trận thế này có thể sánh ngang với sư đoán nước Đức mà Tề Viễn Sơn từng khảo sát ở Đức Quốc xã. Địa cung ẩn chứa một đội quân quy mô như vậy mà bốn phía vẫn còn rất nhiều đất trống, thật không hiểu làm sao chống được mái vòm trăng sao lấp lánh trên kia được? A Hải gọi Tề Viễn Sơn trở về, mọi người cùng thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu hộ tống quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đi vòng qua đội quân gốm ba màu, tiếp tục đi đến nửa sau của địa cung. Trung Sơn mang theo dụng cụ đo độ cao so với mực nước biển, trừ đi độ cao của Bạch Lộc Nguyên, không ngờ bọn họ đã đi xuống hơn ba trăm thước dưới đồng bằng Quan Trung. Điều này có nghĩa rằng nếu dựng lên một tòa tháp Eiffel ở chỗ này thì có thể chạm tới mặt đất. “Dựa theo thời gian và tốc độ của chúng ta cùng với phương hướng xuất phát từ Bạch Lộc Nguyên, chúng ta đã đi tới lòng đất dưới lăng Càn của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên!” A Hải đưa ra một kết luận, đây là mục tiêu bao nhiêu thế hệ trộm mộ tha thiết mơ ước suốt một nghìn hai trăm năm qua, nhưng trước nay không ai thực hiện được. “Lăng Càn!” Trung Sơn reo lên, như vừa ám sát thành công một nhân vật lớn nào đó. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu cũng rướn bảy cái cổ lên, phát ra tiếng gầm gừ như An Lộc Sơn. Tề Viễn Sơn nhìn số binh lính ít ỏi của mình, sắc mặt trầm tĩnh, nội tâm lại như mưa rền gió dữ. Chỉ có Tiểu Mộc mặt mày bơ phờ, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu không ngớt, hắn đang nhớ lại câu chuyện được cha kể từ khi còn nhỏ. Trung Sơn khinh thường nói: “Ngươi không phải là đại thủ lĩnh thôn trộm mộ sao? Đã tới lòng đất dưới lăng Càn, đây chẳng phải chuột rơi chĩnh gạo sao?” “Từ xưa đến nay, chưa có bất cứ một tên trộm mộ nào có thể sống sót rời khỏi lăng Càn.”