← Quay lại trang sách

Chương 38-2 Lan Đình tập tự

Lời này của Tiểu Mộc khiến đám binh sĩ đằng sau Tề Viễn Sơn đưa mắt nhìn nhau, có kẻ muốn lấy báng súng đánh hắn, có kẻ lạnh run, mất hết cả dũng khí của quân cảm tửA Hải và thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đi đằng trước, chỉ thấy đằng sau đội quân Đại Đường tuẫn táng là hàng trăm hàng nghìn vại sứ màu trắng, trong vại sứ chứa đầy cuộn sách, sách buộc chỉ phải tới đời Tống mới có, đời Đường đều sử dụng những cuộn sách thật dài. Trung Sơn cảm thán giống như bước chân vào thư viện Thiên Quốc. “Trước có võ tướng, sau có hàng vạn cuốn sách, Đại Đường quả nhiên là đế quốc văn võ song toàn” Tề Viễn Sơn tiện tay cầm lên một quyển sách, mở ra trước đèn lồng, là hành thư thanh tú và sâu sắc được viết theo phong cách của Vương Hi Chi, nhìn nét bút có vẻ như là chữ viết của một người phụ nữ, nhưng khí thế lại áp đảo cả đáng mày râu. Anh ta đọc kỹ chữ viết trong đó, phát hiện tất cả đều là ghi lại cuộc sống thường ngày trong cung, còn có sinh hoạt trong hậu cung, còn có tiệc tùng của Đế vương, cụ thể chi tiết, hơn hẳn những quyển sách Đường xưa nay, sau đó mới phát hiện ba chữ “Thùy Củng tập” trên tiêu đề. “Chẳng lẽ… đây là tác phẩm của Võ Tắc Thiên?” A Hải khẽ nhướng mày, hắn mở cuộn sách trong vại sứ trắng ra, quả nhiên đều là “Thùy Củng quyển”… Có quyển kể lại chuyện về Đường Thái Tông Lý Thế Dân, có quyển viết về trận chiến giữa Đường Cao Tông Lý Trị và Cao Ly, có quyển kể lại đủ chuyện ly kỳ hồi hộp về cuộc đấu tranh xưng đế của Võ Tắc Thiên. Từ những con chữ, hắn lấy được các danh thần lương tướng như Lý Tích, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Địch Nhân Kiệt, Tiết Nhân Quý, thấy cả đám gian thần nịnh hót như Lai Tuấn Thần, cũng có loạn thần tặc tử như Từ Kiến Nghiệp, có cả các kỳ tài ngút trời soạn văn thảo phạt Võ Tắc Thiên như Lạc Tân Vương, thậm chí còn có trích đoạn hịch văn “một nắm đất chưa khô, cô nhi sáu thước còn đâu”*… *Ý chỉ Đường Cao Tông mới chết chưa lâu, Đường Trung Tông đã bị phế truất. Tròn một trăm quyển sách, tất cả chữ viết trong đó đều là của cùng một người, A Hải gật đầu nói: “Một trăm quyển ‘Thùy Củng tập’, nghe đồn do chính tay Võ Tắc Thiên đặt bút viết nên, ghi lại toàn bộ quá trình bà từ một cô gái tiến cung hầu hạ Đường Thái Tông Lý Thế Dân, sau đó gả cho Cao Tông Lý Trị, trở thành Hoàng hậu Đại Đường, cuối cùng trở thành Hoàng đế Đại Chu. Võ Tắc Thiên mang theo ‘Thùy Củng tập’ này chôn cùng, rốt cuộc là vì yêu thích thư pháp của bản thân hay là muốn che giấu bí mật lịch sử?” Mọi người đi qua những vại sứ dày đặc, cho đến khi một đài cao sừng sững trước mặt. Tầng tầng lớp lớp bậc thang nối liền nhau, như điện Hàm Nguyên nguy nga trong cung Đại Minh Trường An, hoặc là Minh Đường trong cung Tử Vi tại thần đô Lạc Dương. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu nhảy lên đầu tiên, tiếp theo là A Hải và Trung Sơn, cuối cùng là Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc. Đã đi suốt ba ngày ba đêm, Tề Viễn Sơn leo lên bậc thang dài như vô tận, bắp chân sắp rút gân tới nơi, anh ta ngẩng đầu nhìn lên đài cao, chỉ thấy khoảng không tối đen thăm thẳm, ngoảnh đầu lại nhìn địa cung bạt ngàn rộng lớn, vô số vại sứ sắp xếp chỉnh tề, xa hơn là đội quân nhà Đường. Quy mô của lăng Càn vượt xa tưởng tượng, cũng hơn hẳn phạm vi mộ phần lăng Càn và núi Nãi Đầu, có lẽ toàn bộ lòng đất dưới huyện Càn đều là lăng mộ của Võ Tắc Thiên. Tề Viễn Sơn leo lên đài. Không có đình đài lầu các như trong tưởng tượng, cũng không có đồ thủ công đẹp đẽ tinh xảo, càng không có núi vàng biển bạc, chỉ có một cỗ quan tài đồng thau vuông vức. Quan tài của ai? Hình dạng như một ngôi nhà nhỏ, bên trong chắc còn có mấy lớp quan tài. A Hải và Trung Sơn cẩn thận dạo quanh một vòng, quan sát tình hình xung quanh đài cao. Mười Sừng Bảy Đầu cũng rướn cổ nhìn quanh, thắc mắc thú trấn mộ ở đâu? Nó là thú trấn mộ của loạn thần tặc tử An Lộc Sơn, vì sao lăng mộ hợp táng của hai vị Hoàng đế Đại Đường lại không thấy thú trấn mộ? Nói cách khác, sao không thấy Thiên Tử Trấn Mộ cấp bậc cao nhất ba nghìn năm qua? Trên bàn thờ đá ngay phía chính diện quan tài có một cái hộp hình chữ nhật làm bằng ngọc Lam Điền. A Hải nín thở, cẩn thận mở hộp ngọc ra, bên trong có một quyển sách tang bằng ngọc, còn có một cuộn sách dài phủ lụa trắng. Xem sách tang trước, đây là chứng cứ trực tiếp để xác định thân phận của chủ nhân ngôi mộ. “Thiên Hoàng Đại Đế” A Hải thì thào bốn chữ trên sách tang, Tề Viễn Sơn cực kỳ khó hiểu, “Thiên Hoàng” không phải danh hiệu của quân chủ Nhật Bản sao? “Thiên Hoàng Đại Đế là thụy hào của Đường Cao Tông Lý Trị” Tề Trung Sơn giải thích: “Trong cỗ quan tài này mai táng nam chủ nhân của lăng Càn, vị Hoàng đế thứ ba của triều Đường, con út của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, chồng của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ông nội của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ” “Thụy hào khí phách thật đấy!” Tề Viễn Sơn lại trừng mắt nhìn quan tài đồng thau một cái: “Quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị đã ở ngay trước mắt, đây không phải một ngôi mộ hợp táng sao? Quan tài của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên ở đâu?” “Thiên Tử Trấn Mộ ở đâu?” A Hải thì thào tự hỏi, không ai có thể trả lời hắn. Hắn thò tay vào hộp ngọc Lam Điền, nhẹ nhàng mở cuộn sách dài kia ra. Sách đóng theo kiểu cánh bướm là giấy trắng hoặc tranh lụa gấp đôi lại ở chính giữa. Nhìn chất liệu giấy, giấy kén tằm cổ xưa, bề mặt sợi mượt mà bóng loáng như tơ lụa, “giấy như kén mà trơn mượt”. Một mùi mực kỳ lạ phả vào mặt, một nghìn hai trăm năm trôi qua mà không có mùi hư hoại, có lẽ đã được thực hiện một biện pháp bảo vệ nào đó. Từ phải qua trải, mở đầu đã thấy hai con dấu màu đỏ thắm, một chữ là “Trinh”, một chữ là “Quán”, trên dưới ghép lại là “Trinh Quán” – thụy hào của Đường Thái Tông Lý Thế Dân. “Đây là liên châu ấn ‘Trinh Quán’ của Đường Thái Tông!” Tề Trung Sơn bật thốt lên, lại vội đưa tay lên che miệng để tránh làm văng nước miếng lên giấy. Cái gọi là liên châu ấn chính là hai con dấu vuông được làm từ cùng một chất liệu, có thể sử dụng đơn độc, cũng có thể sử dụng đồng thời. Thời Tần Hán, con dấu chỉ có một công dụng cụ thể, như ngọc tỷ truyền quốc, ấn giám của quan phủ. Đường Thái Tông đam mê sưu tầm thư họa các đời, sau khi xem xét thật giả liền dùng liên châu ấn “Trinh Quán” ấn lên. Từ đó về sau, văn nhân Trung Quốc mới có truyền thống ấn con dấu lên thi họa, những con dấu dày đặc trên thi họa hoàng thất Mãn Thanh sưu tầm được, những cái xưa nhất cũng không thể vượt qua nhà Đường. A Hải ra hiệu chớ lên tiếng, chỉ cần nhìn, đừng nói. Sau liên châu ấn của Đường Thái Tông Lý Thế Dân là dòng chữ đầu tiên, từ trên xuống dưới. Vĩnh Hoà năm thứ chín, Kỷ Sửu, lần đầu gặp gỡ. Không ai dám đọc dòng chữ này lên, A Hải, Tề Viễn Sơn và Trung Sơn, ngay cả Tiểu Mộc ở đằng sau, cả bốn người đểu hiểu rõ dòng chữ này có nghĩa là gì. Dòng thứ hai, từ trên xuống dưới… Vu hội kê sơn âm chi lan đình tu hễ sự* *Lan Đình, núi Cối Kê, làm lễ trừ tà. Chữ “chi” ở vị trí thứ sáu gần như bị đè ép thành chữ “tự”, trên chặt dưới lỏng, nét bút nhẹ nhàng sắc bén, độc nhất vô nhị, tuyệt không thể tả. Một nét chấm, một nét ngang, một nét ngang phẩy, một nét mác, một chữ “chi” ba nét đơn giản nhưng lại đạt tới ý cảnh mà ngay cả bậc thầy thư pháp cũng không thể với tới. Tề Viễn Sơn tuy là quân nhân, bình thường cũng thích xem các bài viết của Lâm Nhị Vương*, vậy mà môi lại run rẩy, suýt nữa kêu lên thảng thốt, nhưng lại bị A Hải chặn lại. *Vương Hi Chi và Vương Hiến Chi. Dòng thứ ba, từ trên xuống dưới… Hiền tài già trẻ đều tới.