← Quay lại trang sách

Chương 39 Thiên Tử Trấn Mộ

Địa cung lăng CànTrên đài cao mấy trăm bậc thang dài trăm thước, nơi đặt quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị, A Hải, Tề Viễn Sơn, Trung Sơn, Tiểu Mộc và thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đang quan sát hộp ngọc cất cứa “Lan Đình tập tự” bản gốc của Vương Hi Chi. Trung Sơn còn chưa dứt lời, khoảng không tối tăm đằng sau quan tài dần dần bùng lên một vầng sáng lấp lánh, đồng thời còn có một luồng nhiệt nóng rực truyền tới, cả địa cung vang lên tiếng động loạt xoạt. Tề Viễn Sơn túm cánh tay em trai mình, lăn xuống bậc thang. A Hải cũng tóm lấy Tiểu Mộc rồi chạy trốn, chỉ có thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu trừng lớn mười bốn con mặt, kích hoạt mười bốn khẩu súng máy Maxim và súng máy Gatling, nó xoa tay, chuẩn bị tàn sát tứ phương, giống như năm xưa An Lộc Sơn tiến quân vào Trường An, đốt cháy cung điện và Hoàng lăng, gần như hủy diệt đế quốc Đại Đường. Tề Viễn Sơn là người đầu tiên chạy xuống dưới đất bằng, ngẩng đầu nhìn lên thế giới tăm tối trên đài cao, chỉ thấy một bóng người màu vàng xông ra, đầu tiên chỉ có vài đường nét mơ hồ, nhưng ánh sáng trên mái vòm càng lúc càng mạn. Đầu, thân thể, tứ chi dần dần trở nên rõ ràng Đường nét vô cùng to lớn, đỉnh đầu vượt qua đài cao, hai chân dẫm trên mặt đất, từ đầu tới chân cao bằng bảy tám tầng lầu, như lâu thành Ngọ Môn, cũng giống những tòa cao ốc trên Bến Thượng Hải. Khó mà tin nổi, người màu vàng đội trời đạp đất kia lại là một cô gái yểu điệu, phần dưới eo nở nang, vóc dáng hoàn mỹ như chai nước, nhưng không có vẻ đẫy đà như phụ nữ có chồng mà vẫn giữ được vóc dáng tươi xuân của thiếu nữ. Đó là một bức tượng vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Tề Viễn Sơn đưa tay che mắt, chỉ nhìn qua khe hở trên ngón tay. Anh ta thấy mặt cô gái. Mi mắt, mũi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mái tóc đen nhánh, trang phục cung đình nhà Đường, bờ vai và phần ngực bại lộ, như bước ra từ trong bích họa. Ánh nhìn trong đôi mắt màu vàng mang theo ý cười duyên dáng, lóng lánh xinh đẹp. Tề Viễn Sơn nhìn qua khe hở giữa những ngón tay như đang nhìn qua ống kính máy ảnh, không hề cảm thấy đối phương là người khổng lồ mà chỉ như cô gái nhà bên, tựa như “vừa nhàn du xong, đứng dậy nắn ngón tay nhỏ xíu. Hoa gầy sương trĩu, rơm rớm mồ hôi thấm áo. Thấy người lạ qua, hoa vàng vội đem dấu. Thẹn lơ láo, tựa cửa ngoái đầu, cầm cành mai đi dạo” dưới ngòi bút của Lý Thanh Chiếu. Tiểu Mộc loạng choạng nghiêng ngả vấp phải một chiếc vại trắng, vỡ tan tành. Trong vại lăn ra một cuộn sách, ngẫu nhiên trải dài trên mặt đất. Đó là một bức họa với lối vẽ tỉ mỉ thuộc giai đoạn trước thời Đường, màu sắc lộng lẫy tươi sáng, vẽ một nàng thiếu nữ sống động như thật, nàng mặc trang phục thị nữ cung đình, tuy mới mười bảy mười tám nhưng trên mặt đã tỏa ra khí chất cao quý vô thượng, tuyệt đối không thua kém con gái nhà Đế vương. Tề Viễn Sơn nhìn kỹ cô gái trong bức họa, lại ngẩng đầu nhìn tượng vàng thiếu nữ khổng lồ trước mặt, rõ ràng là cùng một vóc dáng, cùng một dung nhan, cùng một ánh mắt. “Nàng thiếu nữ là Võ Tắc Thiên!” A Hải nhìn ra chân tướng… Nghe nói trong số những vật bồi táng của Võ Tắc Thiên có một bức họa vẽ bà ta thời thiếu nữ. Tượng Phật Lư Xá trong hang đá Long Môn – Lạc Dương và tượng Phật Nhạc Sơn – Tứ Xuyên đều được điêu khắc dựa trên chân dung của Võ Tắc Thiên, nhưng đó đều là hình tượng tao nhã sang trọng của Nữ Hoàng tuổi trung niên, chưa ai nhìn thấy dung nhan thuở thiếu thời của bà. Nghe nói lúc bà còn hầu hạ bên cạnh Đường Thái Tông Lý Thế Dân, bà từng một lần tình cờ gặp gỡ đại họa sĩ Diêm Lập Bản, thán phục tài năng của ông. Thái Tông bèn lệnh Diêm Lập Bản vẽ cho Võ Tài nhân một bức. Cả đời Võ Tắc Thiên có rất ít tranh vẽ chân dung, đây lại là bức tranh bà thích nhất, cho nên sau khi chết cũng mang nó chôn cùng. Thiếu nữ Võ Tắc Thiên từng bước tiến gần. Mặc dù to lớn như một tòa nhà cao tầng nhưng dáng vẻ yểu điệu, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều như một cô gái nhỏ. Nàng nhìn quan tài Lý Trị trên đài cao, nhìn xuống đám khách không mời tự ý xâm nhập, lại nhìn thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đầy nghi hoặc… Nàng không bị sự tà ác của nó làm cho khiếp sợ mà chỉ xem nó như một con thú cưng có dáng vẻ kỳ lạ. A Hải lại lên tiếng cảnh báo: “Nàng ta chính là thiên tử trấn mộ!” Thân thể cô gái màu vàng phát ra âm thanh máy móc chuyển động và nhiệt độ nóng cháy của linh thạch, khiến người ta có cảm giác như tóc tai rơi rụng, làn da lở loét, nội tạng thối rữa. Mỗi một cái giơ tay nhấc chân, nhịp độ chuyển động khớp cổ và ánh mắt đều giống hệt Tần Bắc Dương sau khi biến thành thú trấn mộ người sống. Thiếu nữ Võ Tắc Thiên là một thú trấn mộ người sống, cũng là Thiên Tử Trấn Mộ trong truyền thuyết, thú trấn mộ cấp Đế vương duy nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc đều bò rạp trên mặt đất, đám lính đều tự kiếm chum vại lẩn trốn, không người nào có thể chống lại Thiên Tử Trấn Mộ, cũng không thú trấn mộ nào có thể chống lại bậc chí cao vô thượng trong gia tộc thú trấn mộ… Bí mật khiến vô số sinh mệnh hy sinh, giờ khắc này, cuối cùng cũng có lời giải… Võ Tắc Thiên biến mình thành thú trấn mộ người sống, trở thành Thiên Tử Trấn Mộ cấp Đế vương. Bà ta vừa là Hoàng đế Trung Quốc bất tử vừa là thú trấn mộ người sống, hơn nữa còn cải lão hoàn đồng, biến thành một thiếu nữ xinh đẹp giữ được tuổi xuân vĩnh viễn. Như vậy, bà ta đã khiến tất cả phụ nữ cổ kim nội ngoại phải ghen tị, cũng khiến tất cả đàn ông phải ghen tị. Nghi hoặc vừa rồi đã có đáp án… Vì sao trong địa cung lăng Càn chỉ có quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị? Vì sao không thấy tung tích thú trấn mộ? Thiên Tử Trấn Mộ chính là Võ Tắc Thiên. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu trên đài cao không dám trưng ra dáng vẻ hống hách kiêu ngạo, càng không dám phóng tà linh của chủ nhân An Lộc Sơn nhà nó ra. Mãnh hổ biến thành một con mèo nhỏ, chó điên hóa thành chó xù Bắc Kinh, bảy đầu cúi thấp, tháo vương miện treo trên mười cái sừng xuống, lãng quên danh hiệu đầy tục tĩu khinh nhờn của bản thân, hai gối quỳ xuống, toàn thân bò rạp xuống, thần phục dưới quân chủ tối cao của thú trấn mộ khắp thiên hạ. Sau đó, Thiên Tử Trấn Mộ nhìn thấy Tề Viễn Sơn, A Hải và cả trộm mộ Tiểu Mộc. Nàng nhíu mày, như trông thấy mấy con gián xuất hiện trong khuê phòng. Nhưng nàng không phải một cô gái bình thường, nàng không sợ hãi la hét, nàng chỉ khinh thường. Nàng xoay người, vươn ngón tay thon dài màu vàng của mình ra, nghiền chết đám binh sĩ đang chật vật chạy trốn. Tề Viễn Sơn trơ mắt nhìn lồng ngực đám lính vỡ nát, có kẻ thì đầu nở bung ra, thịt nát xương tan. Đám lính chết sạch, mấy gã đàn ông áo đen vận chuyển quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường cũng trở thành vật phẩm chôn chung với Thiên Tử Trấn Mộ. Địa cung lăng Càn chỉ dư lại bốn người sống và một con thú trấn mộ đã cúi đầu thần phục. Thiếu nữ Võ Tắc Thiên nhìn vào mặt A Hải và Tề Viễn Sơn với vẻ tò mò, lại vươn ngón tay ra muốn bóp chết bọn họ. Không nơi nào để trốn, cũng không cách nào chống lại. Đột nhiên, một tia sáng vàng mãnh liệt từ góc địa cung lóe lên, như lưỡi kiếm sắc bén chọc lên bầu trời, phóng thẳng lên đỉnh lăng Càn rồi lại bắn ngược về tất cả các góc trong địa cung. Ánh sáng chiếu vào mặt thiếu nữ Võ Tắc Thiên, cũng làm đau mắt Tề Viễn Sơn và A Hải. Tề Viễn Sơn bò sát mặt đất, như bị đại dương bao phủ, tất cả mọi vật đều hòa tan trong thế giới đầy ắp ánh sáng. Anh ta dùng sức dụi mắt, phát hiện quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đã mở ra… Tề Trung Sơn và Tiểu Mộc cùng nhau dỡ nắp quan tài, hào quang vạn trượng bừng lên từ đó. Ánh sáng của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ mười sáu tuổi chết yểu, ánh sáng của cháu trai Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, ánh sáng tỏa ra từ con trai thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, ánh sáng thuộc về em trai cùng cha khác mẹ của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Trong thoáng chốc, vầng sáng từ sắc bén bỗng trở nên êm dịu, từ nóng rực trở nên ấm áp, như ngân hà lưu chuyển giữa địa cung. Thiên Tử Trấn Mộ vừa thấy vầng sáng này đã đắm chìm vào nó. Nàng chậm rãi tới gần quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, bước chân dẫm nát vô số chum vại, dẫm nát cuộn sách nàng tự tay viết nên, dẫm nát đội quân gốm màu đời Đường khí thế huy hoàng… Nàng thấy quan tài gỗ lim mở toang, thấy thiếu niên trong quan tài, đứa nhỏ như vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ say mà thôi. Thân là Thiên Tử Trấn Mộ thuở thiếu nữ, nàng nhận ra gương mặt của thiếu niên, bàn tay nõn nà khổng lồ của nàng nhẹ nhàng nâng cỗ quan tài lên, ôm vào lòng, như muốn cho tiểu Hoàng tử nghe tiếng tim đập của nàng – âm thanh sôi trào của linh thạch. Gục trong một góc địa cung, Tề Viễn Sơn thấy được nét mỹ lệ và sự bi thương của Thiên Tử Trấn Mộ. Sau đó, anh ta nhìn thấy Tần Bắc Dương.