← Quay lại trang sách

Chương 40-1 Cướp quan tài

Tần Bắc Dương không đi một mìnhThân thể tàn khuyết được bao phủ bởi sắt thép và đồng thau cứng rắn, trong xương sườn và lồng ngực có bánh răng, dây cót, súng bắn đạn, cấu hãm… cùng một viên linh thạch tỏa ra sức nóng cuồn cuộn. Lưng đeo Đường đao ba thước của An Lộc Sơn, bên hông mang cung chữ thập nước Nga, đây là vũ khí con gái trả lại cho anh. Đằng sau anh là thú trấn mộ Cửu Sắc đã trở thành quái vật khổng lồ, trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan và ba người phụ nữ quan trọng nhất trong đời… Tần Cửu Sắc mười bảy tuổi, Âu Dương Anna sinh con cho anh và người vợ kết tóc A U. Bọn họ đi suốt ba ngày ba đêm dài đằng đẵng, xuyên qua hầm mộ, địa cung và giếng vàng, rơi xuống trung tâm lăng mộ mê cung. Tần Bắc Dương thẩy được cánh cửa phong ấn, ngôi sao năm cánh Lý Thuần Phong triều Đường để lại, phong ấn từng khiến anh không thể vượt qua giới hạn nửa bước giờ đã tan thành mây khói. Sau cánh cửa ngàn năm rộng mở là lối đi vô biên vô hạn. Xà Miêu đen nhánh nằm ườn trên vai cô nhóc Cửu Sắc. Con súc sinh hơn một nghìn tuổi này như thể nhận ra nơi này, từ trên người chủ nhân nhảy xuống nền gạch, mỗi một bước chân đều như ngựa quen đường cũ, như trở về địa cung của Công chúa Vĩnh Thái triều Đường. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhìn thấy địa cung lăng Càn bao la rộng lớn, nhật nguyệt ngời sáng trên mái vòm, đội quân gốm màu trải dài bát ngát, vại sứ trắng tập trung văn chương khắp thiên hạ và cả cỗ quan tài to lớn trên đài cao. Thứ nổi bật nhất ở đây, đương nhiên là Thiên Tử Trấn Mộ sừng sững nguy nga… Anh vốn tường mình sẽ nhìn thấy một con quái vật siêu cấp tập hợp tất cả mọi đặc điểm của thú trấn mộ: xấu xí, hùng tráng, bạo lực, quỷ mị. Nhưng không ngờ đó lại là gương mặt của một thiếu nữ xinh đẹp. Tần Bắc Dương nhận ra quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường đang được Thiên Tử Trấn Mộ ôm vào lòng. Từ Bạch Lộc Nguyên tới thành Bắc Kinh, từ núi Thái Bạch đến núi Trường Bạch, Tần Bắc Dương đuổi theo nó suốt hai mươi năm. Thiếu niên trong cỗ quan tài này vẫn là thiếu niên, Tần Bắc Dương lại từ thiếu niên biến thành một người đàn ông, từ một người đàn ông biến thành thú trấn mộ. Thú trấn mộ Cửu Sắc phát ra tiếng hươu kêu. Nó đi một đoạn đường dài như vậy, đi hết một vòng trái đất, lại đi khắp Trung Quốc không biết bao nhiêu vòng, thậm chí còn đi một vòng quanh Nhật Bản, đều chỉ để tìm kiếm tiểu Hoàng tử triều Đường của nó. Mấy trăm trượng bên ngoài, một người đàn ông đột nhiên thét dài một tiếng. Trên má phải có một vết sẹo xấu xí, như một con rết đang bò lổm ngổm, phản chiếu ánh sáng trên mái vòm. Hắn là A Hải. Bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn mặc quân trang. Đó là Tề Viễn Sơn – chư hầu cai quản vùng đất này, nhưng lại trở thành một tư lệnh đơn độc dưới lòng đất lăng Càn. Anh ta thấy thú trấn mộ Tần Bắc Dương, cũng thấy thú trấn mộ Cửu Sắc, càng thấy được Âu Dương Anna và Tần Cửu Sắc – từng là vợ và con gái anh ta, điều này khiến anh ta kinh hoảng tột độ, vì sao hai người bọn họ cũng tới đây? Tề Trung Sơn rút dao găm ra, ép Tiểu Mộc cùng bọn họ chạy trốn, không thể để nhóm Tần Bắc Dương bắt được. Mà trên đỉnh đầu bọn họ, trên đài cao trong địa cung lăng Càn, bên cạnh quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị, thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu đã nóng lòng muốn nhào lên. Nó nhìn thấy bụi bay mù mịt… Tiền phương báo tin chiến thắng, nói đã công phá Lạc Dương, lại đánh hạ Đồng Quan, cuối cùng xông vào Trường An. Hoàng đế hốt hoảng bỏ chạy, ngựa chạy tới sườn núi, ban cho Dương Quý phi ba thước lụa trắng. Mũi giáo của các võ sĩ treo vô số đầu người. Còn có người Hán đào quật lăng mộ, cũng có người Hồ cưỡi ngựa. “Hoàng đế Đại Yến” thân hình to béo ngồi trên lưng ngựa, toàn thân mặc áo giáp, râu quai nón xồm xoàm, miệng nhai thịt sống. Mọi người quỳ lạy dập đầu trước gã, hô vạn tuế ba lần. Miệng gã há to như chậu máu, phát ra tiếng gầm gào như dã thú. Răng biến thành răng nanh, lông mày gồ lên, lông mọc đầy mặt. Sau lưng và bả vai gã nhô ra xương trắng trơ trụi và gai nhọn sắc bén. Hai bay biến thành móng vuốt như loài hổ báo, nửa thân dưới đang cưỡi trên lưng ngựa đã biến thành bốn cái chân thú thô tráng. Chiến mã dưới thân gã đã mọc ra bảy cái đầu, lần lượt là mãnh hổ, cá sấu, chó sói, linh ngưu, gấu đen, mãng xà, sư tử. Bảy đầu, tổng cộng mười cái sừng, mỗi một cái sừng đều treo một chiếc vương miện biểu trưng cho sự lạm quyền, trên mỗi một cái đầu đều khắc văn tự và thần chú khó hiểu nào đó. Gã cưỡi con quái thú này, dẫm đạp lên đất đai Trung Nguyên màu mỡ, giết chết từng người nó nhìn thấy, thiêu hủy từng làng mạc nó đi qua, san bằng từng thành trì nó từng nghe nói… Cho tới đầu thành Tuy Dương. Ai có thể so với con thú này? Ai có thể giao chiến với nó? Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu lao xuống khỏi đài cao, vồ lấy thú trấn mộ Cửu Sắc. Nó nhớ rõ mười tám năm trước, trong biển lửa tại cung điện Versailles Paris, chính con thú trấn mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường này đã cản trở nó. Cho dù Cửu Sắc đã không còn là thú trấn mộ ấu kỳ lân năm xưa, đã hoàn toàn thay đổi thành một con quái vật khổng lồ. Nhưng cặp sừng hươu như đại thụ che trời của nó vẫn chưa từng thay đổi… Mười Sừng Bảy Đầu sẽ không bao giờ quên con thú này. Súng máy của Mười Sừng Bảy Đầu nã đạn như vũ bão, tấn công lớp vỏ của thú trấn mộ Cửu Sắc. Cửu Sắc nhảy lên cao, chỉ để lại mấy lỗ đạn bốc còn bốc lên khói đen sau lưng. Cửu Sắc phun cầu lửa lưu ly ra không trung, vương miện của Mười Sừng Bảy Đầu lập tức bị đốt cháy. Mười Sừng Bảy Đầu và Cửu Sắc thực lực ngang nhau, cho dù cấp bậc của thú trấn mộ Cửu Sắc đã thoát khỏi tam giới, nhưng Mười Sừng Bảy Đầu đã được cải tạo cơ giới hóa vô số lần, lại mang theo tà linh của An Lộc Sơn, cũng có sức mạnh không gì sánh nổi. Thiên Tử Trấn Mộ cũng không để ý. Tựa như trong mắt thần linh, chiến tranh thế giới thứ nhất hy sinh ba nghìn vạn người chẳng qua chỉ là cuộc đấu đá của đám kiến hôi. Nhưng nàng chú ý tới Tần Bắc Dương. Xét về bản chất, Thiên Tử Trấn Mộ cũng là một thú trấn mộ người sống. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đồng loại của mình. So với nữ chủ nhân địa cung lăng Càn, Nữ hoàng của đế quốc Đại Đường, thú trấn mộ chí cao vô thượng suốt ba nghìn năm qua, Tần Bắc Dương chỉ như một hạt bụi bé nhỏ. Hạt bụi này leo lên làn váy bằng vàng của Thiên Tử Trấn Mộ.