Chương 40-2 Cướp quan tài
Tần Bắc Dương sử dụng cả tay và chân, như vận động viên leo vách núi. Mà trong tầm mắt của Thiên Tử Trấn Mộ, anh như một con gián bò lên đùi mình. Hai chân nàng rung nhẹ một cái, Tần Bắc Dương như gặp phải bão số chín. Nhưng anh vẫn bám chặt lấy trang phục bằng vàng của Võ Tắc Thiên cho dù bị lay thất điên bát đảo, lúc sắp bị hất văng ra xa trăm thước, anh lại mạo hiểm trèo lên đai lưng của thiếu nữ Võ Tài nhânVõ Tắc Thiên mười bảy tuổi thoáng xấu hổ, nơi đó chỉ Đường Thái Tông Lý Thế Dân mới có tư cách chạm vào, sao có thể cho phép một con thú trấn mộ người sống của thế kỷ hai mươi khinh nhờn? Nàng phẫn nộ chụp Tần Bắc Dương một cái nhưng hắn lại linh hoạt tránh được. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương men theo vạt áo của Thiên Tử Trấn Mộ bò lên tới bộ ngực hơi nhô lên. Nhưng anh tuyệt đối không có ý đồ sàm sỡ… Giống như một con kiến sao có thể nổi lòng dâm tà với nhân loại? Mục tiêu của anh là quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường được Thiên Tử Trấn Mộ nâng niu trong lồng ngực. Tần Bắc Dương đã nhìn ra manh mối, A Hải và Tề Viễn Sơn kính dâng cỗ quan tài này cho Thiên Tử Trấn Mộ, nếu không bọn họ đã chết từ lâu, thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu cũng bị nghiền thành bột mịn. Tương truyền tiểu Hoàng tử triều Đường là chìa khóa mở ra lăng Càn… Võ Tắc Thiên thương nhất cháu trai của mình. Đây chính là nhược điểm của phụ nữ, phụ nữ có mạnh mẽ như thế nào cũng sẽ có nhược điểm, những kẻ trộm mộ đã tổng kết ra nhược điểm này, chỉ là không có cách nào lấy được chiếc chìa khóa là tiểu Hoàng tử triều Đường. A Hải và Tề Viễn Sơn mang cỗ quan tài này xuống lòng đất dưới lăng Càn như một món vũ khí dùng để khắc chế Thiên Tử Trấn Mộ, giống như Tề Viễn Sơn phát “Bản giao hưởng định mệnh” để khắc chế thú trấn mộ Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương thả người nhảy xuống khỏi bộ ngực của Thiên Tử Trấn Mộ, giống như “đạo Thích Khách” trên núi Thái Bạch, bay tới trên quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường. Quan tài gỗ lim mở toang, tỏa ra ánh sáng vàng rực lấp lánh. Tần Bắc Dương thấy cậu – chàng thiếu niên ngủ say trong vinh quang vạn kiếp, cũng thấy được gương mặt của mình thuở trước. Thiên Tử Trấn Mộ nổi giận, Tài tử Võ thị nổi cơn thịnh nộ, phát ra một tiếng hét chói tai, năm ngón tay vừa thon dài vừa khổng lồ vươn ra, muốn bóp vụn thú trấn mộ Tần Bắc Dương. Tần Bắc Dương nằm rạp trên quan tài, không thể né tránh hay chạy trốn. Anh xoay người thản nhiên đối mặt Thiên Tử Trấn Mộ, trước mặt Đế vương tối cao của thú trấn mộ, Đường đao ba thước sau lưng và cung chữ thập nước Nga đeo bên hông chỉ như một món đồ chơi trẻ con. Ngón giữa tay phải của thiếu nữ Võ Tắc Thiên chạm vào bộ ngực sắt thép của Tần Bắc Dương, ngón tay của nàng có thể dễ dàng chọc thủng bất cứ kim loại nào, móc ra linh thạch và trái tim còn đang đập của Tần Bắc Dương. Nhưng thứ đầu tiên nàng chạm tới chính là huyết ngọc Hòa Điền. Mặt dây chuyền huyết ngọc của Tần Bắc Dương đã vỡ, được dùng thay thế trái tim và linh thạch, giờ lại bị ngón tay của Thiên Tử Trấn Mộ đâm vỡ. Máu. Viên ngọc này ẩn chứa máu tươi vô tận, máu của lịch sử, máu của bách tính, máu của thiếu niên. Dòng máu ấm áp, dòng máu lạnh lẽo, dòng màu sôi trào, dòng màu sắc bén, dòng máu đặc quánh… Như dòng suối đỏ tươi tuôn trào, mênh mông cuồn cuộn phun lên mười thước, bắn vào gương mặt bằng vàng của thiếu nữ Võ Tắc Thiên. Trong phút chốc, đôi mắt và lông mày của Thiên Tử Trấn Mộ đều bị bôi đỏ. Nhưng nàng nhận ra dòng máu này, cũng nhận ra viên ngọc vỡ này. Nàng nhìn tiểu Hoàng tử triều Đường nằm trong lòng mình và thú trấn mộ người sống không chút sợ hãi trên quan tài…. Nước mắt hòa vào máu, chậm rãi chảy xuống nơi khóe mắt thiếu nữ Võ Tắc Thiên. Địa cung lăng Càn lại chấn động, mặt trời, mặt trăng và vì sao trên mái vòm đều rơi xuống, mặt đất nứt toác ra, đội quân gốm màu và vại sứ trắng vỡ tan tành, lịch sử vốn nên chìm sâu lại tiếp tục chìm sâu, mang theo niên đại cổ xưa phồn hoa rực rỡ, mang theo trái tim thiếu nữ của Thiên Tử Trấn Mộ, mang theo tiểu Hoàng tử triều Đường bất hủ, mang theo thú trấn mộ Tần Bắc Dương. Chìm sâu…