← Quay lại trang sách

Chương 41-1 Chuyện cũ trôi xa

Tần Bắc Dương chìm trong nước ối ấm ápAnh từ một thú trấn mộ biến thành thai nhi. Anh ôm lấy bả vai, hai chân hai tay non nớt mịn màng, cánh tay như ngó sen và tử cung đỏ tươi. Có một luồng sức mạnh nào đó xé rách anh, không thể kháng cự. Anh bị lôi ra khỏi ngôi nhà mà mình đã sống yên ổn suốt mười tháng. Anh chui qua một đường hầm. Đường hầm từng nhìn thấy trước khi chết ở kiếp trước. Canh Mạnh Bà vương vãi đầy đất. Đặc quánh, tay hôi, nóng hổi. Anh nghe được tiếng kêu khóc của ai đó. Anh lại nhìn thấy một tia sáng. Thế giới ngưng tụ thành vầng sáng này, từ từ mở rộng trước mắt anh, như một cuốn tiểu thuyết, lại như một bức họa cuộn tròn kéo dài vô tận. Anh thấy rồi. Thấy vô số ánh sáng, chạm vào dòng máu ấm áp, nghe được tiếng gọi của các thiếu nữ, ngửi được Long Tiêu Hương êm dịu, cảm nhận được ngón tay của mẫu thân. Anh vẫn là một đứa trẻ, toàn thân bọc trong nhau thai, thân thể nối liền cuống rốn. “Là Hoàng tử…” Các cung nữ hoan hô nhảy cẫng lên, đặt anh vào lồng ngực mẫu thân. Anh nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, nước mắt ướt nhòe, sau đó là một nụ cười ngắn ngủi. Mẫu thân nhìn sau gáy đứa bé, có một vết bớt hình sừng hươu màu hồng phớt, như một ngọn lửa vừa bốc cháy đã vọt lên tận trời. Nơi này là Trường An, cung Đại Minh, bên bờ hồ Thái Dịch, tiên hạc bay tán loạn, một nghìn hai trăm năm trước, những năm cuối thế kỷ thứ 7 sau Công nguyên. Phụ thân anh là Đường Duệ Tông Lý Đàn vừa thoái vị. Nữ hoàng Võ Tắc Thiên vừa mới đăng cơ đã từ thần đô Lạc Dương tới Tây Kinh – Trường An. Giữa vô số người vây quanh, người phụ nữ quyền lực vô biên này ôm lấy đứa trẻ đang khóc nỉ non. Bà nhìn vết bớt hình sừng hươu sau gáy đứa trẻ, kinh ngạc nhận ra đây là điềm báo đế vương, bèn cầm lấy bút lông sói từ tay Nội xá nhân Thượng Quan Uyển Nhi, đặt tên cho cháu trai – Lý Long Kỳ. Nữ hoàng đặt bút xuống, ngoảnh đầu lại, nhìn thấy hai con cò đỏ, một trống một mái. Võ Tắc Thiên nói đây không phải điềm lành mà là đại bất kính, phải giết chết hai con cò này. Nhưng Đế vương nhân gian sao có thể quản được chim thần? Cò đỏ vỗ cánh mà bay, biến mất giữa không trung. Sau khi chào đời, tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ theo ba mẹ rời khỏi cung Đại Minh – Trường An, chuyển tới cung Tử Vi – Lạc Dương. Lý Đán – phụ thân của Lý Long Kỳ chính là cháu trai của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, con thứ tám của Đường Cao Tông Lý Trị, em trai của Đường Trung Tông Lý Hiến. Ông vốn là hoàng đế Đại Đường, kế thừa ngôi vị của phụ hoàng và huynh trưởng, nhưng lại bị ép dâng ngai vàng cho mẫu hậu. Năm Lý Long Kỳ sinh ra, Võ Tắc Thiên đã trở thành “Hoàng đế Đại Chu”, Lý Đán từ Hoàng đế biến thành Thái tử Đông Cung. Lý Long Kỳ còn có các ca ca tỷ tỷ cùng cha khác mẹ, không được oai phong hiển hách như ca ca Lý Long Cơ, tỷ tỷ Công chúa Kim Tiên hay Công chúa Ngọc Chân. Bao đời Thái tử Đông Cung triều Đường, đa phần đều không có kết cục tốt, chẳng hạn như các vị bá phụ của Lý Long Kỳ – Lý Trung, Lý Hiền, Lý Hiến… Huống chi Lý Đán đã từng làm Hoàng đế Đại Đường, bây giờ lại biến thành Thái tử Đại Chu, sống trong dằn vặt, giày vò. Triều thần dám tự ý gặp gỡ Thái tử mà không được Nữ Hoàng ân chuẩn đều xử chết không tha. Bên cạnh Võ Tắc Thiên có một cung nữ được coi trọng tên Vi Đoàn Nhi, nàng ta âm thầm quyến rũ Lý Đán, lại bị Lý Đán cự tuyệt, bèn tố cáo Lưu phi, Đậu phi của Lý Đán dùng cổ thuật nguyền rủa Nữ hoàng, dân gian gọi là “hình nhân nguyền rủa”. Võ Tắc Thiên giận tím mặt, Lưu phi và Đậu phi bị bí mật xử tử, đến xác cũng không còn. Trong đó Đậu phi chính là mẹ đẻ của Lý Long Cơ – Đường Huyền Tông sau này. Không lâu sau, Thái tử Lý Đán lại bị vu cáo mưu phản, gian thần Lai Tuần Thần chịu trách nhiệm thẩm tra xử án, dùng khổ hình tra tấn người trong Đông Cung, may có An Kim Tàng mổ bụng chứng minh sự trong sạch của chủ nhân, Lý Đán mới thoát khỏi nguy nan, nhưng phi tử Tần thị lại bị xử tử vì liên quan đến “án vu cổ”. Năm mẫu thân chết, Lý Long Kỳ mới chỉ năm tuổi, cậu bị tổ mẫu Võ Tắc Thiên trục xuất khỏi hoàng cung, lưu đày tới núi Chung Nam, sống nhờ tại Lâu Đài Quán – đứng đầu trong 72 vùng đất lành của Đạo giáo. Cậu như một cây non mọc hoang giữa rừng núi, lại như một con thú nhỏ lạc đàn, màn trời chiếu đất, lưng dựa Tần Lĩnh, nhìn xuống Quan Trung, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà lớn dần. Ngoại trừ đạo trưởng trên Lâu Đài Quán, không ai biết thân phận hoàng tử của cậu, xem cậu là một cô nhi đến từ Lạc Dương. Cậu theo lão đạo trưởng học tập “Lão Tử”, “Trang Tử”, đáng tiếc trong Lâu Đài Quán chỉ có sách kinh điển Đạo gia, lấy đâu ra điển tịch Nho gia và Thích Già? Đứa nhỏ này thường lén chuồn ba khỏi đạo quán, trèo lên núi cao, chui vào khe sâu, đuổi theo cánh bướm và bạch hạc. Trong núi Chung Nam có rất nhiều ẩn sĩ lánh đời. Có người xây nhà dựng cửa, có người sống trong hang động, có người đã sống nghìn năm từ thời Tần Hán. Cậu bé Lý Long Kỳ không ngại trèo lên vách đá cheo leo, theo các ẩn sĩ học tập “Kinh Thi”, “Xuân Thu”, “Tả Truyện”, “Sở Từ”, “Sử Ký”, “Hán Thư”, “Tam Quốc Chí”… Một ngày tuyết lớn, Lý Long Kỳ tình cờ gặp được một khổ hạnh tăng, là đồ đệ cuối cùng của đại pháp sư Huyền Trang. Tăng nhân tu hành trong núi một năm, bèn truyền thụ “Đại Bàn Nhược Ba La Mật Đa Kinh”, “Du Già Luận” và “Đại Đường Tây Vực Ký” cho cậu bé hữu duyên này. Năm mười hai tuổi, Lý Long Kỳ đã biết phân biệt ba trường phái tu hành Nho, Thích, Đạo, đọc kỹ hàng trăm loại điển tịch, thuộc làu làu ba trăm bài thơ, Nhạc phủ thời Hán, văn chương Lục Triều, Sơ Đường tứ kiệt “Vương Dương Lư Lạc”. Ngày hôm đó, thiếu niên Lý Long Kỳ một mình đi sâu vào Tần Lĩnh hái thuốc cho lão đạo trưởng Lâu Đài Quán, nghe thấy tiếng hổ gầm trong núi. Người bình thường nghe tiếng hổ gầm thì đã vắt chân lên cổ bỏ chạy từ lâu, Lý Long Kỳ lại đeo cung tên và đao nhỏ sau lưng, đi theo tiếng hổ. Cậu thấy sâu trong khe núi, một con mãnh hổ đang chặn đường một con hươu nhỏ. Nhưng con hươu này rất kỳ lạ với hoa văn chín màu khắp cơ thể, đỉnh đầu có sừng hươu trắng xóa chỉ hươu trưởng thành mới có, tuyệt đối không phải hươu sao, hươu đỏ hay nai sừng tấm mà thợ săn từng bắt được. Con hươu này dáng điệu uyển chuyển, đẹp đẽ cao sang, như hươu thần chín màu trong câu chuyện về sự ra đời của Phật. Hươu con lạc đàn gặp phải mãnh hổ, đương nhiên sẽ trở thành bữa ăn ngon miệng của hổ, nhưng hươu thần chín màu không hề sợ hãi, vươn sừng hươu sắc bén chống lại mãnh hổ, khiến con hổ dữ tợn bị thương nhiều chỗ, máu me loang lổ mà vẫn không làm gì được nó. Trời đông giá rét, bụng hổ kêu ùng ục vì đói, ngoại trừ hổ đực đánh chính diện còn có một con hổ cái đánh lén sau lưng, ngoạn lấy phần lưng hươu thần chín màu. Hươu con nhỏ bé phát ra tiếng kêu đầy đau đớn. Lý Long Kỳ nhợt nhớ tới tuổi thơ lang bạt của mình, nhớ tới mẫu thân vô tội chết uổng mà thương hại con hươu nhỏ này, bèn giương cung cài tên, mũi tên lao vút đi, bắn trúng mắt hổ cái, mũi tên tiếp theo lại bắn trúng mông hổ đực. Hai con mãnh hổ, một đực một cái, vừa gầm rống vừa bỏ chạy. Lý Long Kỳ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ giúp hươu thần chín màu thoát khỏi vòng vây là được. Hươu thần bé nhỏ vừa thấy thiếu niên trong núi oai dũng hiên ngang đã quấn quýt không rời, vươn cổ chơi đùa thân mật với cậu. Lý Long Kỳ đưa hươu thần về Đạo quán, ngày nào cũng đắp thuốc trị thương cho nó. Lão đạo trưởng nói con hươu này không phải vật thuộc về phàm gian, từ thời thượng cổ đã được ghi lại, giờ vẫn còn nhỏ, có lẽ sẽ sống tới mấy vạn năm. Vết thương của hươu thần đã khỏi hẳn nhưng lại không muốn rời đi, trở thành đồng bạn như hình với bóng của thiếu niên Lý Long Kỳ. Từ đó về sau, hươu thần có tên, gọi là Cửu Sắc. Năm đó, để bình ổn mâu thuẫn giữa Lý thị và Võ thị, Võ Tắc Thiên triệu tập con cháu hai bên tuyên thệ tại Minh Đường – Lạc Dương, hai anh em Lý Hiển, Lý Đán cùng Công chúa Thái Bình đều tham dự. Nữ hoàng hạ lệnh gọi tiểu Hoàng tử đang bị lưu đày trở về, danh thần Địch Nhân Kiệt phụng lệnh rời kinh, tới Lâu Đài Quán núi Chung Nam tìm Lý Long Kỳ. Địch Nhân Kiệt sửng sốt trước sự thông minh sáng dạ của tiểu Hoàng tử, vui vẻ hộ tống về kinh, hết lòng khen ngợi trước mặt Nữ hoàng. Võ Tắc Thiên sắc phong Lý Long Kỳ làm Chung Nam Quận vương, mời Địch Nhân Kiệt truyền dạy Nho gia và đạo trị quốc, Quốc sư Lý Thuần Phong truyền dạy Đạo gia và thuật Âm Dương.