Chương 41-2 Chuyện cũ trôi xa
Hai năm sau, Mặc Xuyết Khả Hãn của Đột Quyết xâm lược phía Nam, Lý Đán được bổ nhiệm chức Đại nguyên soái. Lý Đán trời sinh yếu ớt, lấy đâu ra sức mã cưỡi ngựa chinh chiến? Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ tình nguyện thay cha xuất chinh, sáng tạm biệt Hoàng Hà, chiều đã tới Yên Sơn. Vị Hoàng tử trẻ mười bốn tuổi mang theo hươu thần Cửu Sắc, thống lĩnh binh mã Đại Đường, vượt qua sa mạc mênh mông. Trời tối nhạn bay cao, Thiền vu thua trận chạy trốn. Trận này đánh bại hai mươi vạn đại quân Đột Quyết, Chung Nam Quận vương chiến thắng trở về, dân chúng toàn thành Lạc Dương vây xem, văn võ bá quan đều ca tụngĐịch Nhân Kiệt bày tỏ với Võ Tắc Thiên, Lý Long Kỳ thông hiểu cả ba trường phái Nho, Thích, Đạo, nội có văn chương, ngoại có võ công, có thể cưỡi ngựa giành thiên hạ, cũng có thể cầm bút trị giang sơn, có phong phạm của một bậc minh quân, có thể lập làm Thái tử, kế thừa ngôi vua. Dù sao Nữ hoàng cũng già rồi, phải cân nhắc vấn đề thừa kế. Bà cũng thương yêu đứa cháu này, cảm thấy khí thế oai hùng của Lý Long Kỳ rất giống tổ phụ Đường Thái Tông của cậu ngày trước – cũng là người đàn ông đầu tiên của bà. Võ Tắc Thiên càng thêm yêu thương Lý Long Kỳ. Bấy giờ Đô hộ phủ Tây An tiến cống một viên ngọc ấm Côn Lôn vô giá, lúc đó Hòa Điền còn gọi là Điền, chưa có cách gọi “ngọc Hòa Điền” như bây giờ. Nữ Hoàng bèn tặng viên ngọc ấm này cho Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, điều này càng khiến các Hoàng tử khác đỏ mắt ghen ghét, nhất là huynh trưởng cùng cha khác mẹ Lý Long Cơ. Lý Long Kỳ yêu thích viên ngọc này không muốn rời tay, màu như mỡ cừu, mỗi khi gặp chuyện lớn đều sẽ phát ra hơi nóng. Lúc đó Ngô Đạo Tử còn là họa sư trẻ tuổi, từng vẽ cho Chung Nam Quận vương một bức họa, đó là hình ảnh một chàng thiếu niên đeo ngọc ấm. Cuối đời, Võ Tắc Thiên hạ chiếu xây dựng lăng mộ tại Bạch Lộc Nguyên phía Đông Nam Trường An. Nữ hoàng lệnh cho Lý Thuần Phong phụ trách phân kim điểm huyệt, lại lệnh Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ phụ trách giám sát công trình. Lý Long Kỳ và Cửu Sắc tới Bạch Lộc Nguyên. Tập trung mấy trăm vạn dân phu từ khắp nơi tại Quan Trung, Hà Đông, Trung Nguyên, Ba Thục, thậm chí là nông dân lao dịch tại U Yến xa xôi. Bọn họ xây dựng mấy trăm gian phòng mộ dưới mặt đất, dày đặc chi chít như tổ ong ổ kiến, lại nối liền các phòng bằng đường hầm phức tạp như mê cung, cộng thêm bích họa đẹp đẽ tinh xảo của các họa công. Quy mô của lăng mộ này hơn hẳn lăng mộ của bất kỳ một Đế vương nào. Lý Thuần Phong chẳng những am hiểu phong thủy mà còn là một nhà thiết kế lăng mộ vĩ đại. Mặt dài trán cao, khí chất thoát tục, tóc trắng bạc phơ. Lý Long Kỳ bái sư học nghệ ba năm, biết ông có thuật quỷ thần thiên địa. Hôm đó, trên bầu trời Bạch Lộc Nguyên lại xuất hiện hai con cò đỏ, một trống một mái, hệt như ngày Lý Long Kỳ chào đời tại cung Đại Minh hơn mười năm trước. Hai mắt Lý Thuần Phong như muốn nứt ra, chỉ thẳng vào cò đỏ mà quát: “Bắc Dương cũng tới!” Hai con chim đột nhiên rơi xuống, như hai tia chớp màu trắng, lao thẳng vào giếng vàng giữa trung tâm lăng mộ. Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, Lý Long Kỳ tò mò đi lên, cậu và Cửu Sắc lần lượt nhảy xuống giếng vàng. Sau cảm giác khô nóng, bọn họ tiến vào sâu trong lòng đất dưới lăng mộ, phát hiện trung tâm máy móc vận hành bằng linh thạch, có thể xưng là xứng tầm tạo hóa như Mặc Tử, Công Thâu tái thế. Thợ thủ công thiết kế tất cả những thứ này là một thiếu niên tuổi tác tương đương tiểu Hoàng tử. Cậu ta tên là Tần Mục Dã, là truyền nhân của tộc Thợ mộ họ Tần, xây dựng lăng mộ và thú trấn mộ cho hoàng gia từ đời này sang đời khác. Tần Mục Dã là một thợ thủ công thông thạo tất cả các ghề thủ công. Lý Long Kỳ tuy là Hoàng tử cao quý, nhưng lại trường thành giữa núi rừng hoang dã. Hai thiếu niên vừa gặp mà như đã quen, dung mạo khí chất đều rất giống nhau, như hai huynh đệ trời sinh, cùng nhau vui vẻ trò chuyện dưới lăng mộ. Lý Long Kỳ cực kỳ tò mò về việc xây dựng lăng mộ, lại là giám sát công trình do chính Nữ hoàng khâm định, bởi thế cậu ở suốt dưới địa cung với Tần Mục Dã. Tần Mục Dã mang theo một quyển sách cổ tên là “Tần thị mộ tượng giám”, trong đó có rất nhiều tuyệt kỹ bí mật không được truyền ra ngoài, thần kỳ nhất chính là thú trấn mộ. Có một ngày, Lý Long Kỳ phát hiện sau gáy Tần Mục Dã cũng có một vết bớt hình sừng hươu màu đỏ. Hai người lấy gương đồng ra đối chiếu, quả thực giống y như đúc, chỉ là màu sắc vết bớt của Tần Mục Dã đậm hơn, sáng hơn, còn vết bớt sừng hươu của Lý Long Kỳ lại có màu hồng nhạt. Lý Long Kỳ nhớ tới người mẹ quá cố của mình cũng họ Tần, không giống những phi tử khác của phụ tân, Tần thị xuất thân thứ dân, cho nên không được phong hào. Thì ra tiết thanh minh hơn mười năm trước, phụ thân Lý Đán của cậu tới ngoài thành Trường An phúng viếng huynh trưởng Lý Hiền. Tình cờ gặp được con gái tộc Thợ mộ họ Tần trong rừng đào ngoài nghĩa trang. Gió xuân lất phất, hoa đào nở rộ, nét mặt như hoa, từ đó bắt đầu một đoạn nghiệt duyên. Lý Đán nạp Tần thị vào cung Đại Minh Trường An, sinh hạ Lý Long Kỳ. Phụ thân của Tần Mục Dã là huynh trưởng của Tần thị, cũng là cậu ruột của Lý Long Kỳ. Lý Long Kỳ và Tần Mục Dã là anh em họ, giống như phụ thân Lý Đán của Lý Long Kỳ là anh em họ với Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự. Trên người Lý Long Kỳ cũng có huyết mạch tộc Thợ mộ họ Tần, cho nên sau gáy mới có vết bớt hình sừng hươu màu đỏ của tộc Thợ mộ. Sau khi bí mật này được phát giác, tình huynh đệ giữa Lý Long Kỳ và Tần Mục Dã lại càng thêm thân, hai người cùng nhau làm việc thân mật khăng khít. Theo kế hoạch của Nữ hoàng, lăng mộ chia làm ba tầng. Tầng trên có hơn một trăm ngôi mộ, tầng giữa ở dưới giếng vàng, chứa đựng linh thạch và máy móc thiết bị, tầng cuối sâu mấy ngàn trượng dưới lòng đất mới là địa cung thực sự. Lý Long Kỳ đoán ra ý đồ của Võ Tắc Thiên – bà không muốn hợp táng với Cao Tông tại lăng Càn, là hoàng đế khai quốc của Đại Chu, bà phải có lăng mộ riêng, Bạch Lộc Nguyên chính là đất lành nghìn năm bà lựa chọn cho mình. Võ Tắc Thiên cho rằng công đức và quyền thế của bản thân đã vượt xa tất cả các Đế vương trong lịch sử, bởi vậy phải được hưởng lăng mộ vĩ đại nhất từ xưa tới nay, lăng mộ của bà phải vượt xa lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Nhưng kế hoạch này rất có thể sẽ bị hoàng tộc Lý thị phản đối, nhất là sẽ bị những danh thần như Địch Nhân Kiệt khuyên ngăn. Võ Tắc Thiên quyết định trước hết cứ đào lăng mộ, chờ khi hoàn công rồi mới công bố, tránh để tới khi bà nhắm mắt xuôi tay rồi mà lăng mộ vẫn chưa xong. Nữ hoàng gấp gáp hạ lệnh cho Lý Long Kỳ giám sát, muốn cậu đẩy nhanh tiến độ công trình, cũng là để rải đường cho cậu ngày sau kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Dưới sự thúc ép của Cấm Vệ quân, vô số dân chúng dân phu đi xuống lòng đất, ngày nào cũng có người mệt chết, bệnh chết. Có hôm gặp phải một trận lở đất, Lý Long Kỳ và Tần Mục Dã đều bị vùi dưới đất, may có Cửu Sắc đào ra một con đường sống. Bọn họ thoát chết, nhưng hàng ngàn dân phu đều đã trở thành ma chết oan dưới lớp đất vàng. Lý Long Kỳ tạm dừng công trình, cậu và Tần Mục Dã tự tay đào thi thể dân chúng tử nạn dưới đất lên, lại đưa tới bãi tha ma trên Bạch Lộc Nguyên chôn cất. Giữa hè, thi thể nhanh chóng hư thối, khiến dịch bệnh hoành hành, mấy vạn người nhiễm bệnh mà chết. Lý Long Kỳ mời các tăng nhân từ những ngôi chùa lớn trong thành Trường An tới niệm kinh, siêu độ vong hồn cho các dân phu bách tính, cuối cùng thiêu thành tro bụi, loại bỏ mầm mống lây truyền dịch bệnh. Hỏa táng tập thể trên Bạch Lộc Nguyên diễn ra liên tục bảy ngày bảy đêm, khắp cao nguyên Quan Trung đều bị khói đen bao phủ. Người dân trong thành Trường An đều ngửi được mùi tro cốt nồng đậm, các phu nhân ra ngoài nửa ngày, khi về còn gội ra được hai lượng tro cốt trên đầu. Đối mặt với tình trạng bi thảm này, Lý Long Kỳ ăn không ngon ngủ không yên. Cậu đọc bao nhiêu sách thánh hiền Nho, Thích, Đạo, lại trơ mắt nhìn dân chúng lang thang phiêu bạt, vợ con ly tán, tan cửa nát nhà… Rút kinh nghiệm xương máu, Lý Long Kỳ đơn thương độc mã xông vào Lạc Dương, tới Minh Đường bái kiến Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, lên tiếng can ngăn… Khổng Tử viết: hà chính mãnh vu hổ dã*. *Chính sách hà khắc còn tàn bạo hơn cọp. Mạnh Tử viết: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh*. *Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng đằng sau, vua còn nhẹ hơn. “Gián Thái Tông Thập Tư Sớ” của danh thần trong triều Ngụy Chinh: Oán hận của dân không chia lớn nhỏ, lòng dân mới là đáng sợ nhất, có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, phải thận trọng. Lê dân bách tính khổ vì xây mộ! Lý Long Kỳ đề nghị lập tức đình công, bỏ hoang lăng mộ Bạch Lộc Nguyên, lăng tẩm của Nữ hoàng vẫn được bố trí tại lăng Càn của Cao tông. Võ Tắc Thiên nổi cơn thịnh nộ, bà ta chuyên quyền độc đoán hơn mười năm, bóp nát Hoàng đế triều Đường, Thái tử và các vương công đại thần trong lòng bàn tay, sao có thể cho phép một tên nhãi ranh cả gan phê bình? Lý Long Kỳ dám lấy luận điệu “nâng thuyền lật thuyền” Ngụy Chinh dùng để can gián Thái Tông ra nói. Phải biết thời thanh xuân tươi trẻ, Võ Tắc Thiên từng hầu hạ bên cạnh anh hùng xế chiều Đường Thái Tông. Ngụy Chinh cũng thường khuyên can Hoàng thượng đừng sa vào nữ sắc, ý chỉ Võ Tài tử là hồ ly tinh, thậm chí còn ám chỉ muốn giết Võ Tài tử để tiêu trừ mầm họa. May mắn Ngụy Chinh qua đời khi Đường Thái Tông còn sống, nếu lão sống đến thời Đường Cao Tông, nhất định sẽ chết trong tay Võ Tắc Thiên.