← Quay lại trang sách

Chương 41-3 Chuyện cũ trôi xa

Nữ Hoàng hạ lệnh nhốt Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ trong cung Lạc Dương, đổi thành Lâm Tri vương Lý Long Cơ tới Bạch Lộc Nguyên giám sát công trình, cần phải đẩy nhanh tiến độ hoàn thành trong vòng một năm, cho dù chết thêm mười vạn dân phu và thợ thủ công cũng không có gì đáng tiếcTrong một đêm, Lý Long Kỳ từ vị trí người nối nghiệp số một trong lòng Võ Tắc Thiên trở thành một tên tù nhân. Thiếu niên Lý Long Kỳ bi thương tuyệt vọng, cậu không để ý chuyện kế thừa ngôi vị, cậu chỉ thương cho dân chúng đang chịu khổ chịu nạn trên Bạch Lộc Nguyên. Mấy ngày sau, Cửu Sắc dùng sừng hươu đào đường hầm, lẻn vào trong cung, phá cửa cứu chủ nhân. Lý Long Kỳ cùng Cửu Sắc rời khỏi Lạc Dương, băng qua ngàn dặm trong đêm, vượt qua quan ải, tới được Bạch Lộc Nguyên. Bọn họ tránh né Cấm Vệ quân tuần tra, trà trộn giữa bách tính và dân phu đi xuống lăng mộ, cuối cùng cũng gặp được Tần Mục Dã. Không ngờ công trình lại có tiến triển to lớn. Tần Mục Dã dùng phương pháp khoan được tổ tiên truyền lại, xuyên qua mấy tầng nước ngầm và nham thạch, phát hiện âm tào địa phủ trong truyền thuyết tại một nơi sâu mấy nghìn trượng dưới lòng đất. Nhưng thế giới u minh này lại không hề đáng sợ, ngược lại còn có mái vòm sáng rực như ban ngày, hoa thơm cỏ lạ bạt ngàn, khác hẳn với cách sắc tự nhiên trên nhân gian, thậm chí còn có một đại dương màu đen… Tần Mục Dã đặt tên cho nó là Tâm Hải. Lý Long Kỳ thấy đủ loại động vật kỳ dị, kỳ lân khổng lồ trên đối núi, giữa không trung có Rồng thần bay múa, phượng hoàng niết bàn lao vào biển lửa mà không chết, có cả quái vật thượng cổ thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung. Cậu còn thấy hươu thần giống như Cửu Sắc, cái đầu cao hơn Cửu Sắc gấp mấy lần, đều là hươu thần trưởng thành, nhìn như ba tầng lầu di động. Ba nghìn năm sau, chờ khi Cửu Sắc trưởng thành, có lẽ cũng khổng lồ như vậy. Tần Mục Dã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới, cậu ta nói cho Lý Long Kỳ một bí mật, bí mật tổ tiên nhà họ Tần lưu truyền hai nghìn năm… Thời đại thượng cổ, đó là thời kỳ người và thần cùng chung sống. Cái gọi là thần, thật ra chính là thần thú. Phục Hy và Nữ Oa – thủy tổ Hoa Hạ – là đầu người thân rắn. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đại điện cho bốn phương cũng là thần thú thượng cổ. Huống còn có rồng sinh chín con không ai là rồng. Còn có Quỳ, Thao Thiết, Hỗn Độn, Bạch Trạch, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Cửu Đầu Điểu, Tam Túc Ô mà “Sơn Hải Kinh” ghi lại… Người học được kỹ năng chinh phục thiên nhiên từ thần thú, lại lợi dụng những kỹ năng đó để chiến thắng thần thú. Bởi vì nhân loại có một sức mạnh mà thần thú không có – âm mưu. Sức mạnh này giúp nhân loại từ một sinh linh nhỏ bé như sâu bọ dần dần lớn mạnh và thống trị tất cả các giống loài trong tự nhiên, trở thành linh trưởng của vạn vật, chúa tể của thiên địa. Nhân loại thay đổi dòng chảy của sông ngòi, san bằng núi đồi rừng rậm. Bọn họ chặt rừng phá núi, khiến sông Hoàng Hà bồi đắp phù sa, khai khẩn thành những bờ ruộng canh tác, xây dựng tường thành cung điện và những ngôi nhà cao tầng. Công trình kiến trúc và bia kỷ niệm vĩ đại nhất của nhân loại chính là lăng mộ. Bắt đầu từ thời Ân Thương, các loại thần thú đã bị nhân loại đẩy xuống lăng mộ, thuần hóa và cải tạo thành thần thú trấn mộ, vừa để bảo vệ lăng tấm quân chủ, cũng là để khống chế thần thú dưới lòng đất vĩnh viễn, không để chúng trở thành thần trên nhân gian. Thợ thủ công chịu trách nhiệm thuần hóa và cải tạo thú trấn mộ năm xưa chính là tổ tiên của tộc Thợ mộ họ Tần hiện giờ. Tới thời Xuân Thu Chiến Quốc, bởi vì không gian sinh tồn của nhân loại mở rộng, thần thú dần dần biến mất khỏi địa cầu. Tộc Thợ mộ và thần thú trao đổi linh hồn, vết bớt sừng hươu màu đỏ xuất hiện sau gáy mỗi một thế hệ tộc Thợ mộ chính là phong ấn thần thú ban cho bọn họ. Bởi vậy tộc Thợ mộ đời đời kế thừa sức mạnh của thần thú, và chỉ người có huyết thống của tộc bọn họ mới có thể tạo ra thú trấn mộ. Tộc Thợ mộ chưa hài lòng với sức mạnh của thần thú, bọn họ bái nhập môn hạ của Mặc Tử, trở thành một thành viên của “Mặc Giả”, học được rất nhiều kỹ năng thủ công cao siêu. Đến khi kỹ thuật đúc đồng và đúc sắt trở nên thông dụng, người ta phát hiện linh thạch thần bí trong núi Thái Hành, tộc Thợ mộ kết hợp thần thú và kỹ thuật của nhân loại, tạo ra thú trấn mộ hoàn toàn cơ giới hóa, kính dâng lên quân chủ Xuân Thu Chiến Quốc, từ đó về sau không cần thuần hóa thần thú. Tần Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, tộc Thợ mộ xây dựng lăng Tần Thủy Hoàng hùng vĩ tráng lệ, cũng tạo thú trấn mộ cho Thủy Hoàng Đế, được ban họ Tần. Tương truyền thần thú vẫn chưa hoàn toàn tuyệt chủng, ở độ sâu mấy nghìn trượng dưới lòng đất còn có một thế giới bao la vô tận. Đó là thiên đường cuối cùng của thần thú, không cho phép nhân loại quấy rầy, ở đó bọn họ được sống tự do tự tại. Nhưng chưa một người nào từng nhìn thấy thế giới này. Nghe nói còn có một vài thần thú còn sót lại ở nhân gian, ẩn náu trong dãy núi Tần Lĩnh, ở những nơi không có dấu vết con người, ví dụ như Cửu Sắc… Lý Long Kỳ và Tần Mục Dã rời khỏi thế giới dưới lòng đất, đóng kín lối vào dưới giếng, cấm bất cứ kẻ nào tiếp tục đào chỗ đó. Nhưng người phụ trách giám sát xây dựng lăng mộ không còn là Lý Long Kỳ mà là Lý Long Cơ – huynh trưởng cùng cha khác mẹ của cậu. Vì chấp hành mệnh lệnh của Nữ hoàng Võ Tắc Thiên, Lý Long Cơ hạ lệnh đẩy nhanh tiến độ, kẻ nào lười biếng sẽ bị quất roi, còn muốn gia tăng lao dịch sang năm. Mọi người không nhịn được nữa, tiếp tục đào như vậy cũng chết, không bằng noi theo Trần Thắng Ngô Quảng khởi nghĩa vũ trang… Nhưng đều bị Cấm Vệ quân dùng bạo lực trấn áp, những kẻ tham gia phản loạn hoặc bị ngũ mã phanh thây, hoặc lấy thân đốt đèn trời, còn liên lụy cả cửu tộc. Lý Long Cơ lớn hơn đệ đệ vài tuổi, ghen ghét cậu được Nữ hoàng thương yêu. Nghe tin Lý Long Kỳ trốn khỏi Lạc Dương, lẻn vào công trường lăng mộ Bạch Lộc Nguyên, hắn đã hạ lệnh cấm vệ quân truy bắt, nếu Lý Long Kỳ dám phản kháng có thể giết trước báo sau. Tần Mục Dã liều chết hỗ trợ, Lý Long Kỳ may mắn chạy khỏi Bạch Lộc Nguyên, dẫn theo Cửu Sắc băng qua Quan Trung, đi tới lăng Càn mai táng gia gia Cao Tông Lý Trị. Hôm đó, Võ Tắc Thiên dẫn theo văn võ bá quân tới bái tế Cao tông Lý Trị sau khi xây dựng Vô Tự Bia với quy mô chưa từng có. Lúc này, Lý Long Kỳ xuất hiện nhưng lại bị cấm vệ quân ngăn cản. Địch Nhân Kiệt và Lý Thuần Phong thấy vậy mới hạ lệnh đưa Lý Long Kỳ tới trước mặt Nữ hoàng, khẩn cầu Võ Tắc Thiên tha cho đứa nhỏ này. Lý Long Kỳ thẳng thắn can gián, hết lòng khuyên nhủ Võ Tắc Thiên từ bỏ công trình Bạch Lộc Nguyên. Cậu trích dẫn lời Mạnh Tử từng nói với Tề Tuyên Vương: “Quân xem thần là tay chân, thần xem quân là tim gan; quân xem thần như chó ngựa, thần xem quân như người xa lạ; quân xem thần như cỏ rác, thần xem quân như kẻ thù” Nữ hoàng thịnh nộ “trẻ nhỏ không thể dạy”, lệnh cho Lý Long Kỳ đóng cửa kiểm điểm trong cung Lạc Dương. Thấy khuyên nhủ không có tác dụng, Lý Long Kỳ đứng trước Vô Tự Bia, rút dao găm đã chuẩn bị từ trước ra, đâm vào ngực mình. Tiểu Hoàng tử mười lăm tuổi đâm vỡ tim ngay tại chỗ, máu bắn tung tóe. Máu thiếu niên đỏ tươi, nhuộm đỏ ngọc ấm Côn Lôn trên ngực, cũng nhuộm đỏ Vô Tự Bia. Cảnh tượng bất ngờ này khiến Nữ hoàng Võ Tắc Thiên ngất xỉu tại chỗ, các quần thần cũng bị kinh sợ, chờ khi Địch Nhân Kiệt và Lý Thuần Phong xông tới gần đó thì Chung Nam Quận vương đã về trời. Di ngôn lúc lâm chung của thiếu niên: sáng nghe đạo, tối chết cũng vui lòng. Khoảnh khắc máu tươi nhuộm đỏ Vô Tự Bia, hào quang vạn trượng chợt bùng lên, trên Vô Tự Bia đã phủ đầy chữ. Võ Tắc Thiên tỉnh lại sau cơn hôn mê, nhìn chữ trên Vô Tự Bia, nước mắt như mưa, cũng chỉ có bà mới hiểu rõ từng chữ trên Vô Tự Bia. Một lát sau, trời đổ mưa to, sấm sét dữ dội, hạt mưa xối xả như mũi tên của đội quân Đại Đường, gột rửa đồng bằng Quan Trung, cũng tẩy sạch chữ trên Vô Tự Bia, từ đó về sau, không một chữ nào được để lại trong lịch sử. Nữ hoàng Võ Tắc Thiên hạ lệnh lăng mộ Bạch Lộc Nguyên đình công, để mười vạn lê dân bách tính về nhà, miễn ba năm lao dịch, bồi thường cực khổ bọn họ phải gánh chịu bao năm qua. Địa cung Bạch Lộc Nguyên đã hoàn thành, mai táng đứa cháu trai Võ Tắc Thiên thương yêu nhất, đứa nhỏ kiệt xuất nhất trong hoàng tộc Lý thị Lũng Tây – Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Hươu thần Cửu Sắc tình nguyện vĩnh viễn làm bạn bên chủ nhân. Tần Mục Dã đã cải tạo nó thành một con thú trấn mộ sống để nó trấn thủ địa cung thiên thu vạn đại. Lúc Lý Long Kỳ hạ táng, Lý Thuần Phong bỏ vào miệng cậu một viên thuốc, để cậu được hưởng vinh quang muôn đời. Viên ngọc ấm Côn Lôn thấm đẫm máu tươi của tiểu Hoàng tử hòa thành một viên huyết ngọc, chôn cùng dưới cửu tuyền, chờ người có duyên tiếp theo. Một năm sau, chính biến Rồng thần, nam sủng của Võ Tắc Thiên là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông bị đại thần giết chết. Nữ hoàng nhường ngôi cho Lý Hiển, hiệu Đường Trung Tông, nhà Đường phục hưng. Mùa đông năm đó, Võ Tắc Thiên tám mươi hai tuổi, băng hà tại điện Tiên Cư – cung Thượng Dương. Bà ban di chiếu, bỏ niên hiệu, đổi thành “Tắc Thiên Đại Thánh Hoàng Hậu”. Tháng Năm năm sau, Võ Tắc Thiên mai táng tại lăng Càn, cuối cùng cũng ngủ say bên cạnh Đường Cao Tông Lý Trị. Trên đây, chính là nguồn gốc của lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên.