Chương 42-1 Ngày báo thù
Tần Bắc Dương thôi chìm xuốngAnh tắm mình trong ánh sáng của vinh quang vạn kiếp, thân thể và dung nhan vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười lăm. Nhưng đây không phải chốn về của Tần Bắc Dương. Anh rời khỏi quan tài một nghìn hai trăm năm trước, biến thành một con cò đỏ, xuyên qua đường hầm tối tăm vô tần, vỗ cánh bay đi, trở lại thế kỷ hai mươi với những sự kiện long trời lở đất. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương đã trở lại. Đây là giữa hè năm 1937, tại địa cung lăng Càn hợp táng Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Tần Bắc Dương bò ra khỏi hầm mộ đã nứt vỡ, trước mắt là vô số mảnh vỡ gốm màu đời Đường, gốm trắng, vàng bạc châu ngọc rơi xuống từ trên mái vòm, thủy ngân có độc chảy xuôi và vật chất huỳnh quang mô phỏng mặt trăng mặt trời. Quan tài gỗ lim của tiểu Hoàng tử triều Đường vẫn còn nguyên vẹn nằm ngay trước mặt, nắp quan tài vốn mở toang ra đã được khép lại. Thiên Tử Trấn Mộ, thiếu nữ Võ Tắc Thiên bằng vàng, thú trấn mộ tối cao lại biến mất, trở về lòng đất vạn cổ tĩnh lặng. Ân oán một nghìn hai trăm năm trước, Lý gia, Võ gia đã tan thành mây khói. Thứ duy nhất không thay đổi chính là lời thơ của Trương Dưỡng Hạo thời Nguyên: “Núi gò tụ họp, sóng nước phẫn nộ, trong ngoài sông núi Đồng Quan đó. Nhìn Tây Đô, ý ngần ngừ, đi qua Tần Hán kinh thành cũ. Cung điện ngàn gian thành bãi cỏ. Hưng, trăm họ khổ! Vong, trăm họ khổ!” Tần Bắc Dương cúi đầu, tìm không thấy huyết ngọc ấm Hòa Điền, đó là món quà Võ Tắc Thiên tặng cho tiểu Hoàng tử – vốn là ngọc ấm Côn Lôn, vào thời điểm thế kỷ hai mươi bắt đầu, được tiểu Hoàng tử giao lại cho anh lúc ấy vừa mới chào đời. Giờ đã hòa thành một dòng máu đào, đến từ đâu thì trở về đó, trả lại cho Võ Tắc Thiên. Bởi vì mặt của anh. Trên người anh cũng chảy một dòng máu gần giống như thiếu niên Lý Long Kỳ. Bên kia địa cung, thú trấn mộ Cửu Sắc và thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu còn đang chiến đấu. Thấy Tần Bắc Dương đoạt lại quan tài của tiểu Hoàng tử, quái vật Cửu Sắc phát ra tiếng hươu kêu đầy vui thích, như trở về năm tháng tươi đẹp trên núi Chung Nam. Sừng hươu tuyết trắng của nó mọc dài ra, như hàng ngàn hàng vạn mạch đao, hoành đao, chướng đao tạo thành đội quân Đại Đường, lại giống như Quách Tử Nghi, Lý Quang Bật, Phó Cố Hoài Ân tái sinh, huyết chiến với phản quân của An Lộc Sơn, Sử Tư Minh tại Lạc Dương, Tuy Dương, Nghiệp Thành… Thú trấn mộ Tần Bắc Dương lao tới, anh bay lượn trên không trung trong địa cung, tựa như vẫn là một con cò đỏ. Anh giương cung chữ thập nước Nga lên, bắn ra một mũi tên mang theo khí thế vạn quân, xuyên thủng tấm sắt dày mấy centimet, bắn trúng một mắt của Mười Sừng Bảy Đầu. Tần Bắc Dương từ trên trời giáng xuống, giơ cao Đường đao An Lộc Sơn, chặt đứt một cái đầu của nó. Thú trấn mộ của An Lộc Sơn đã tới ngày tàn. Cho dù trải qua cải tạo có một không hai thì có cũng không thể là đối thủ của hai thú trấn mộ. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương và thú trấn mộ Cửu Sắc thay nhau tấn công bằng Đường đao và sừng hươu, mũi tên của cung chữ thập và cầu lửa lưu ly không ngừng đâm xuyên thân thể bằng sắt của nó. Bảy cái đầu lần lượt bị Tần Bắc Dương chặt xuống, mười cái sừng cùng dần dần bị sừng hươu của Cửu Sắc đâm gãy. Trong tiếng gầm gừ và gào thét đinh tai nhức óc, Mười Sừng Bảy Đầu biến thành không sừng không đầu, mãnh thú khổng lồ như thủy quái ầm ầm sụp đổ, đụng vỡ vô số viên vạch. Tần Bắc Dương nhẹ giọng nói với Đường đao An Lộc Sơn: “Đến lúc kết thúc tội nghiệt của ông rồi” Đường đao ba thước rạch ra một đường giữa không trung như sao băng vụt qua, bổ đôi thân thể của Mười Sừng Bảy Đầu, cho đến khi linh thành vỡ làm hai nửa. Vô Số hào quang từ trái tim Mười Sừng Bảy Đầu trút xuống, như cái bụng phệ của An Lộc Sơn nổ tung. Xem như Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đã báo được mối thù cho nhà Đường. Sức mạnh của linh thạch phá hủy tất cả vật chất của Mười Sừng Bảy Đầu, sắt thép, đồng thau, linh kiện, dù là kỹ thuật của tộc Thợ mộ một ngàn hai trăm năm trước hay là chế tạo của nước Đức thế kỷ hai mươi, hết thảy đều hóa thành hư ảo, chỉ còn một đống tro tàn cháy rụi. Thú trấn mộ Mười Sừng Bảy Đầu của An Lộc Sơn đã bị giết chết một cách triệt để. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương ngẩng đầu lên, anh đang tìm một người, một gã đàn ông có vết sẹo trên má phải. Người này đã hết đường trốn, A U dùng khinh công “đạo Thích Khách” bay qua địa cung lăng Càn, đi tới đài cao nơi đặt quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị, ngăn chặn ngay trước mặt A Hải. Tề Trung Sơn lao ra từ một góc, cậu ta sắp nã súng vào A U thì lại bị một viên đạn xuyên qua giữa trán. Người nổ súng chính là trinh thám kinh thành Diệp Khắc Nan. Viên đạn đi vào từ giữa trán, xuyên qua đầu Trung Sơn, rồi bay ra khỏi đầu. Cậu ta ngẩn người nhìn địa cung, nhìn Tề Viễn Sơn đứng dưới đài, khẽ thì thào: “Anh…” Tề Trung Sơn từ đài cao ngã xuống, lăn xuống dưới chân Diệp Khắc Nan, ngừng thở. Tần Cửu Sắc mười bảy tuổi giãy thoát khỏi tay mẹ mình. Cô thấy bộ dạng người chết trông hơi buồn nôn, nhưng vẫn lớn mật vỗ tay khen Diệp Khắc Nan: “Thám trưởng Diệp, cháu sừng bái chú!” A U từng bước tới gần A Hải. Cô đã không còn là nữ yêu, ánh mắt khôi phục trạng thái bình thường. Nhưng vì báo thù, vì mối huyết hải thâm thù của núi Thái Bạch, vì lăng mộ Thiên Vương và những người con Thiên Quốc, cô buộc phải biến mình thành nữ yêu. Tần Bắc Dương cũng bay tới, mũi tên đã được lắp sẵn trên cung chữ thập, nhắm thẳng vào cổ họng A Hải. Thú trấn mộ Cửu Sắc leo lên đài cao, phun ra cầu lửa lưu ly xoay tròn giữa không trung, bất cứ kẻ nào cũng không thể chạy thoát. A U, Tần Bắc Dương, thú trấn mộ Cửu Sắc bao vây ba mặt đài cao, bên dưới còn có Diệp Khắc Nan bách phát bách trúng. Âu Dương Anna lôi con gái Cửu Sắc trở lại bên cạnh quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, bảo vệ chân thân của Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. A Hải lui tới bên cạnh quan tài của Đường Cao Tông Lý Trị, ngây ngốc nhìn kẻ thù ngay trước mắt. Không ai, cũng không thú nào có thể cứu hắn. Cả đời lang bạt kỳ hồ, đao quang kiếm ảnh, mưa máu gió tanh, cuối cùng cũng phải đặt dấu chấm hết. Kế hoạch của A Hải vốn rất hoàn hảo. Dùng quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường khống chế Thiên Tử Trấn Mộ. Hắn vốn tưởng rằng Tần Bắc Dương sẽ bị Thiên Tử Trấn Mộ nghiền nát, lại không ngờ huyết ngọc Hòa Điền vỡ nát đã hoàn toàn đánh thức Võ Tắc Thiên, đưa bà ta và Tần Bắc Dương cùng rơi vào giếng sâu ký ức, trở về niên đại Lý Long Kỳ nhuộm máu bia Vô Tự… Thú trấn mộ Tần Bắc Dương thắng rồi. Đây là vận mệnh của Tần Bắc Dương, cũng là vận mệnh của A Hải. A Hải bằng lòng cam chịu. A U một lần nữa hóa thân thành nữ yêu, đang muốn dùng dao găm cắt đứt yết hầu hắn thì lại bị Tần Bắc Dương ngăn cản: “Em đừng mạo hiểm nữa!” Thật ra Tần Bắc Dương đang nhắc nhở A U, đừng mạo hiểm như chín năm trước trên núi Thái Bạch, để rồi bản thân lại bị đâm trúng một dao. A U không nói lời nào, hai mắt như muốn nứt ra, nhường lại cơ hội này cho Tần Bắc Dương. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương thấp giọng nói: “A Hải, năm tôi chín tuổi đã thề phải tự tay giết anh báo thù cho cha mẹ nuôi” “Tôi chỉ hận năm đó không thể giết chết cậu, Cừu Tiểu Canh” A Hải cười dửng dưng, gọi Tần Bắc Dương bằng cái tên thời thơ ấu. “Chịu chết đi!”