← Quay lại trang sách

Chương 42-2 Ngày báo thù

Tần Bắc Dương rút dao găm vàng của Assassin bên hông ra, vật báu toàn bộ thích khách trên khắp thế giới tha thiết ước mơ, bảo vật có một không hai lưu truyền bảy trăm năm – cuối cùng vẫn dùng để giết ngườiĐột nhiên, A Hải ôm lấy hộp ngọc Lam Điền trước quan tài của Đường Cao Tông, cao giọng nói: “Có bản gốc ‘Lan Đình tập tự’ của Vương Hữu Quân chết chung, đời này chẳng còn gì hối tiếc…” Điều này lại khiến Tần Bắc Dương ném chuột sợ vỡ đồ, không dám động võ với A Hải, sợ làm hỏng vật báu vô giá trong hộp ngọc. Nhưng vào lúc này, vết sẹo trên mặt A Hải lại vặn vẹo thành một con rắn vàng. Hắn chầm chậm cúi đầu, nhìn thấy ngực mình mọc ra một cặp sừng hươu sắc bén. Trên sừng hươu tuyết trắng xóc một trái tim đỏ tươi. Thú trấn mộ Cửu Sắc trốn sau lưng A Hải, sừng hươu lẳng lặng mọc dài ra, đâm vào lưng hắn, chọc vào tim một cách chuẩn xác. Thân là quái vật, động tác của Cửu Sắc lại vô cùng nhẹ nhàng, im hơi lặng tiếng, đạo hạnh của nó lại cao thêm mấy bậc. Nó chỉ muốn nhìn xem tim của A Hải là màu đen hay màu trắng? Tim A Hải vẫn màu đỏ. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương đoạt hộp ngọc từ tay A Hải, cẩn thận giao cho A U. Sau đó dùng dao găm Assassin cắt đứt yết hầu của A Hải. Vài giọt máu văng tung tóe lên mặt Tần Bắc Dương, máu tươi nóng hổi lại đau như đạn bắn. Như hai mươi năm trước, Tô giới Đức Thiên Tân, đêm xảy ra án diệt môn, máu của mẹ nuôi phun tung tóe lên mặt anh. Gã đàn ông giết chết mẹ nuôi của Cửu Tiểu Canh đã bị Cừu Tiểu Canh sau khi trưởng thành cắt đứt khí quản. A Hải tắt thở, trái tim nằm trên sừng hươu của Cửu Sắc vỡ tung. Hắn ra đời trên một hòn đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương, tiếp giáp hai đế quốc là Nhật Bản và Trung Quốc, lưng đao oán niệm của giang sơn ba nghìn dặm. Hắn lớn lên trong thú hận, lại chết trong thù hận. Linh hồn bị báo thù che mờ mắt này sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, ở lại làm bạn với đám quỷ hồn từ một ngàn hai trăm năm trước dưới địa cung lăng Càn, chẳng hạn như Võ Tam Tư, Lai Tuấn Thần, Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông, và cả Chu Hưng “gậy ông đập lưng ông”… Tần Bắc Dương lau sạch vết máu trên dao găm vàng rồi bỏ lại vào vỏ. A U lại đâm mấy nhát vào mặt A Hải, vẽ lên rất nhiều vết sẹo trên mặt hắn, như có vô số co rết bò lổm ngổm trên đó, nhưng vẫn không thể hết giận. Cuối cùng vẫn là Tần Bắc Dương hạ lệnh một tiếng, thú trấn mộ Cửu Sắc phun ra cầu lửa lưu ly, thiêu đốt thi thể A Hải thành một đống tro tàn. Âu Dương Anna nhớ tới án diệt môn tại núi Đạt Ma trên biển thuộc Tô giới công cộng Thượng Hải hai mươi năm trước, trong lòng thầm nói: “Cha, Bắc Dương báo thù cho cha rồi!” Không biết ngọn gió từ cõi âm ty nào thổi tới, cuốn đám tro bụi cuối cùng lên không trung địa cung rồi biến mất không còn chút tăm hơi. Đây là kết thúc của A Hải. Tần Bắc Dương không mở hộp ngọc ra, mặc dù anh tin tưởng lời A Hải – đây thực sự là bản gốc “Lan Đình tập tự” của Vương Hi Chi. Vật báu vô giá này không thuộc về thế kỷ hai mươi, chi bằng cứ để nó vĩnh viễn ở lại bên cạnh Đường Cao Tông Lý Trị. Ít nhất nó cũng xứng với Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương, thú trấn mộ Cửu Sắc, “nữ yêu” A U đều xuống đài. Còn lại hai người – Tề Viễn Sơn và Tiểu Mộc. Hai người bọn họ bị phát hiện trong một góc địa cung, Diệp Khắc Nam giơ súng lên, bảo bọn họ không được nhúc nhích. Tề Viễn Sơn trông thấy Tần Bắc Dương, cao giọng hét lên: “Bắc Dương! Cậu nghe tôi giải thích! Tôi không có ý trộm mộ. Kháng chiến chống Nhật cần một lượng lớn súng ống đạn dược, quân phí Thường Khải Thân cấp cho tôi thì như muối bỏ biển, mà nay đại quân xuất quan Đông chinh, chỉ khi đào lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên lên, tìm được con đường tiến vào địa cung lăng Càn, lấy được vàng bạc châu báu Võ Tắc Thiên để lại, tôi mới có thể gom đủ quân phí chống bọn xâm lược, bảo vệ quốc gia, đây là việc không thể không làm!” Cái cớ này nghe hùng hồn lý lẽ, rất có tính mê hoặc, Diệp Khắc Nan cười lạnh nói: “Năm xưa Tôn Mặt Rỗ đào Đông Lăng nhà Thanh cũng lấy lý do này thì phải? Lời nói còn văng vẳng bên tai” Tiểu Mộc đi tới bên cạnh Tần Bắc Đương: “Bắc Dương, tôi có thể làm chứng! Tề Viễn Sơn đã bán nước từ lâu, cậu ta và A Hải là cùng một bọn đấy. Cậu ta đốt Học Viện Trộm Mộ trên núi Bắc Mang, giết Hải Nữ rồi bắt tôi tới Bạch Lộc Nguyên” “Tiểu Mộc, tôi đường đường là tướng quân của Trung Hoa Dân Quốc, quét sạch trộm mộ, trừ hại cho dân, là trách nhiệm chính đáng của tôi!” Tề Viễn Sơn ăn nói đanh thép, nhưng lại mâu thuẫn với lý do vừa rồi của anh ta: “Bắc Dương, cậu biết Tiểu Mộc là loại người gì mà đúng không? Cả đời này anh ta chưa từng nói một câu thật lòng, đứng nghe tên trộm mộ này ăn nói xằng bậy” A U kéo Tiểu Mộc ra sau lưng, không cho hắn đấu võ mồm với Tề Viễn Sơn. Lúc này, Âu Dương Anna kéo tay con gái Cửu Sắc tới trước mặt Tề Viễn Sơn. Sự xuất hiện của cô và con gái khiến Tề Viễn Sơn cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống. Anna lạnh lùng nhìn chồng trước của mình: “Viễn Sơn, anh nói thật cho tôi, năm năm trước, biến loạn 28 tháng 1 tại Thượng Hải, anh có giao dịch gì với A Hải hay không? Anh bán đứng Bắc Dương, khiến máy bay ném bom của Nhật Bản tấn công Mặc Giả Thiên Công một cách chuẩn xác, hại thú trấn mộ Cửu Sắc và Tần Bắc Dương thành ra như bây giờ!” “Không… Tuyệt đối không có việc này! Anna… Em đừng tin lời kẻ xấu xúi giục, Tề Viễn Sơn anh cho dù làm sai một vạn chuyện, nhưng tuyệt đối không bán nước cầu vinh” “Tôi không tin anh!” Anna quay đầu rời đi, cô đã nhìn ra đáp án từ trong ánh mắt của Tề Viễn Sơn. “Đừng đi! Anna!” Tề Viễn Sơn bò trên mặt đất, ôm lấy chân vợ trước, lại bị cô vô tình đá văng ra. Anh ta lại bò tới trước mặt Tần Cửu Sắc mười bảy tuổi, bật khóc: “Cửu Sắc, có thể con không xem ba là ba, nhưng ba vẫn luôn xem con là con gái ruột. Là ba và mẹ cùng nuôi nấng con trưởng thành. Con đừng bỏ mặc ba! Ba là người như thế nào, con biết rõ nhất, tuyệt đối đừng để bị kẻ xấu che mắt rồi làm ra chuyện ngu ngốc khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui vẻ” Mấy năm gần đây, Tề Viễn Sơn đã trở nên miệng lưỡi sắc sảo, cô nhóc Cửu Sắc lại thoáng do dự, kéo tay Anna: “Mẹ, mẹ nhìn xem chú ấy đáng thương biết bao? Lỡ chú ấy bị oan thì sao? Lỡ chú ấy thật sự là…” Xà Miêu đang vắt mình trên vai Cửu Sắc lại nhe nanh gào vào mặt Tề Viễn Sơn. Mắt mèo có thể phân biệt thật giả hơn cả mắt người, huống chi con mèo này còn đến từ mộ cổ đời Đường. “Mọi người đừng ngây ra nữa!” Diệp Khắc Nan cao giọng nói: “Trước sự kiện mùng 7 tháng 7 cầu Lư Câu, Cơ quan đặc vụ Bắc Bình đã bị tôi lật tẩy và bắt giam. Tôi đích thân thẩm vấn gián điệp tổ Hắc Long, người này phụ trách bí mật thư từ qua lại với Tề Viễn Sơn, đã nhận tội toàn bộ với tôi rồi… Tề Viễn Sơn đã cung cấp tin tình báo tuyệt mật cho tổ chức Đặc Cao Khóa Nhật Bản, bao gồm hoạt động cụ thể của Đức Giới Sư, tình hình trang bị và huấn luyện, kế hoạch phòng ngự tuyến đường từ Thượng Hải tới Nam Kinh của quân đội Trung Quốc…” “Viễn Sơn, chuyện này…” Tần Bắc Dương nổi giận, ngón tay sắt chỉ thẳng vào mũi Tề Viễn Sơn, chỉ cần dùng chút sức là có thể moi cả óc anh ta. Tề Viễn Sơn dứt khoát quỳ xuống, thản nhiên nói: “Bắc Dương, việc đã đến nước này, tôi cũng không có gì để nói. Tôi sai rồi! Nhưng chúng ta là anh em nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày mà!”