Chương 42-3 Ngày báo thù
“Giết hắn đi”A U đứng đằng sau Tần Bắc Dương lên tiếng thúc giục, Tần Bắc Dương lại thở dài: “Anh không xuống tay được” “Em làm thay anh” Tần Bắc Dương lắc đầu nói: “Cứ để cậu ta ở lại địa cung lăng Càn đi, đây là trừng phạt tốt nhất cho cậu ta” Không sai, trừng phạt này quả thực còn tàn nhẫn hơn cả cái chết. Tề Viễn Sơn tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi đây. Nếu anh ta dám tùy tiện động chạm vào bảo vật nơi này, Thiên Tử Trấn Mộ sẽ xuất hiện trừng phạt. Tề Viễn Sơn dập đầu nói: “Bắc Dương, cậu đừng bỏ lại tôi ở đây, đưa tôi ra ngoài đi mà” “Bảo trọng” Tần Bắc Dương ngoảnh đầu bỏ đi, Âu Dương Anna, Tần Cửu Sắc, Diệp Khắc Nan, A U, Tiểu Mộc và thú trấn mộ Cửu Sắc cùng hộ tống quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường rời khỏi địa cung lăng Càn trải dài vô tận. Mọi người trở về bằng đường cũ, Tiểu Mộc đóng lại tấm cửa đá cuối cùng. Hắn dùng kỹ thuật trộm mộ khóa chặt cánh cửa, người trong địa cung không thể nào chạy ra ngoài – dùng phương thức của kẻ trộm mộ để trả thù Tề Viễn Sơn. “Van xin cậu, Tần Bắc Dương, giết tôi đi!” Trong cửa đá vang lên tiếng van xin tuyệt vọng của Tề Viễn Sơn. “Đừng mềm lòng!” Diệp Khắc Nan nhắc nhở bên tai Tần Bắc Dương, lôi anh nhanh chóng rời đi, rẽ vào một đoạn đường hầm khác. Vĩnh biệt, người an hem. Trên mặt thú trấn mộ Tần Bắc Dương lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt. Ba ngày ba đêm. Trở về theo đường cũ, xuyên qua lòng đất dưới lăng Càn, xuyên qua Vị Hà và đồng bằng Quan Trung, xuyên qua dưới thành Tây An thế kỷ 20, trở lại giếng vàng trong lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường trở lại địa cung nơi nó vốn phải ở. Phiêu bạt khắp chốn hai mươi năm, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết. Giếng vàng đã bị đào thành một cái hố lớn, Tần Bắc Dương lựa chọn vị trí phong thủy cho tiểu Hoàng tử rồi lắp đặt quan tài ngay tại góc Tây Nam địa cung. Anh cầm lấy dụng cụ của thợ thủ công, tu sửa những bộ phận hư hại trên cỗ quan tài gỗ lim, một lần nữa đóng đinh trên nắp quan tài, như nói lời tạm biệt với chính mình. Tiểu Mộc cũng quỳ gối trước quan tài, sám hối vì lỗi lầm của mình hai mươi năm trước. Quái vật khổng lồ Cửu Sắc sẽ không bao giờ rời xa tiểu Hoàng tử triều Đường. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương và thú trấn mộ Cửu Sắc ôm nhau từ biệt, anh cũng không phải chủ nhân thực sự của Cửu Sắc. Đi một vòng quanh trái đất rộng lớn, trải qua bao cay đắng trên nhân gian suốt hai mươi năm, ngày này sớm muộn sẽ tới. Bảo trọng, Lý Long Kỳ! Bảo trọng, hươu thần Cửu Sắc! Cửa mộ điêu khắc một đôi hươu thần từ từ khép lại, giữa một chút khe hở cuối cùng, phản chiếu ánh mắt lưu ly của Cửu Sắc… Tần Bắc Dương cùng con gái Cửu Sắc, Âu Dương Anna, Diệp Khắc Nan, A U, Tiểu Mộc đi qua đường hầm quanh co khúc khuỷu, nhờ sự dẫn dắt của Xà Miêu, ra khỏi lăng mộ triều Đường tại Bạch Lộc Nguyên. Vẫn là cây đại thụ cong queo kia, tuy nhiều lần bị đào bớt nhưng nó lại càng ngày càng xanh um tươi tốt. Tần Bắc Dương và Diệp Khắc Nan cùng lấp kín lối vào lăng mộ, lấy mấy tảng đá đậy lên, lại phủ kín một lớp bùn đất chứa thảm cỏ, không ai có thể nhìn ra dấu vết từng bị đào bới. Sáng sớm trên Bạch Lộc Nguyên, mặt trời rực đỏ nhô lên từ phía Đông. Thú trấn mộ Tần Bắc Dương nhắm hai mắt lại, thân thể dần dần thu nhỏ, khôi phục kích cỡ như người bình thường. Anna lấy một bộ trang phục thợ thủ công từ trường tiểu học, mang tới giúp Tần Bắc Dương mặc vào, bàn chân sắt thép xỏ một đôi giày vải, mười ngón tay sắt thép loong coong đeo găng tay vải, Đường đao sau lưng được bọc trong tán ô, cung chữ thập giả thành túi đồ nghề. Tần Bắc Dương được đóng gói như một người bình thường. Chờ khi “trang điểm” xong, Tần Bắc Dương mới phát hiện A U đã biến mất. Âu Dương Anna và Cửu Sắc tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. “Con bé tới từ núi, chắc lại về núi rồi” Diệp Khắc Nan thở dài nói: “Bắc Dương, A U đi rồi! Con bé nhờ chú nói với cháu… Thù đã báo, giữa con bé và cháu không còn quan hệ gì nữa. Con bé không còn là vợ cháu, cháu cũng không còn là chồng con bé, cứ xem đây là ly hôn theo kiểu Trung Hoa Dân Quốc đi” “A U nói như vậy?” Tần Bắc Dương thấy lòng mình thê lương, hai mắt nóng lên, nhớ tới quãng thời gian trên núi Thái Bạch, A U dây dưa không dứt, cầm tù anh trong địa cung trên trời mấy năm, còn giết chết ngựa hãn huyết “U Thần”, rồi lại vì anh mà bỏ mạng tại Bạt Tiên Đài, như đã cách mấy đời. Trong lúc buồn thương, phía Nam Bạch Lộc Nguyên, phương hướng núi Chung Nam xanh ngắt bạt ngàn chợt vang lên tiếng hát trong trẻo mà xa xôi… Thanh long đầu, bạch long vĩ. Trẻ nhỏ cầu mưa trời hoan hỷ. Lúa mạch lúa mạch khô vàng. Long vương làm mưa làm mưa. Mưa lớn mưa nhỏ. Mùng một đến mười tám. Mahasattva…