← Quay lại trang sách

Chương 8

Quán đó nằm im lìm cách một con phố phía sau khu ẩm thực ở Higashi-Nakano, không biển hiệu, chẳng đèn neon. Ngày xưa, gã và Yoko vẫn thường đến đấy. Bên ngoài cửa hàng vẫn y như ngày xưa, dù ngay ngoài đường đập vào mắt là đám gái bán hoa và những gã đồng tính ngoại quốc ăn mặc lòe loẹt, sẵn sàng mời chào bám riết những người đang khật khưỡng đi một mình. Nhưng Aoyama đi cùng Asami nên họ chẳng thèm đoái hoài. Bước xuống taxi, Asami ném những cái nhìn tự nhiên như không, không tỏ ra khinh miệt hay sợ sệt. Aoyama rẽ sang đường mà trong lòng cảm thấy gã ở một đẳng cấp cao hơn hẳn, không phải đối với họ mà đối với hoàn cảnh của họ. Cảm giác ấy xuất phát từ sự thật đơn giản: đám đàn ông đàn bà bất hạnh phải bán thân, bán cái liêm sỉ, còn gã chẳng cần mua, gã đang dẫn theo một cô gái trẻ đẹp không cần phải bán thân.

Món ăn Edo Tateba, dòng chữ được viết băng bút lông trong thực đơn. Quán khá nhỏ. Ngoài quầy bar với bảy chỗ ngồi, hai bàn bốn người còn trông thì chỉ còn một nhóm khách khác. Nhóm này thuộc tầng lớp giám đốc ngân hàng hay công ty thương mại nào đó, tóc đã điểm bạc, hết bàn tán về đánh golf, cổ phiếu, rồi sức khỏe trong lúc nhâm nhi từng chút một loại rượu sake ướp lạnh với kiểu cách quý tộc. Bà chủ quán mặc bộ đồ kiểu Nhật mang đến khăn lau tay và rượu cocktail chứa trong chiếc ly thủy tình Satsuma, chào hỏi rằng sao lâu lắm mới lại thấy gã ghé qua.

Ngon quá, nhấp một ngụm cocktail, Asami thốt lên, giọng nàng vang khắp không gian quán vốn đã chật hẹp. Mấy vị khách già mặc vest chỉn chu với mái tóc đã điểm bạc đều từ từ quay lại nhìn. Với tầm tuổi đó, người đẹp chắc đã nhìn phát chán. Vậy mà họ vẫn giật minh vì giọng nói đặc biệt của Asami. Thánh thót và mềm mại, như luồn qua tai và quấn miết lấy toàn não bộ.

"Rất vui vì cô thích. Món cocktail này tôi tự pha chế từ loại rượu vùng Ishikawa và quả thanh yên."

Bà chủ quán tên là Kai, trước từng làm geisha ở Shinbashi. Bà lấy chồng bác sĩ, đến khoảng giữa những năm ba mươi tuổi thì giải nghệ, ly hôn và bắt đầu kinh doanh. Gã mới đến quán này trong vòng gần hai mươi năm trở lại đây nên không biết gì về quá khứ làm geisha đó của bà. Bà Kai hom Aoyama đến mười tuổi, nắm một mạng lưới khách hàng rộng đến khó tin, tầm cỡ từ giới chính khách cho đến truyền thông. Có lần gã hỏi ai là khách hàng ấn tượng nhất, bà Kai đã trả lời: đó là Khruschev (chính trị gia người Nga, người kế nhiệm Stalin). Bà cũng rất quý mến Yoko. Aoyama đến đây với hai mục đích, nói lên hết những điều riêng tư của gã và để xem bà đánh giá Asami như thế nào.

"Món ăn tateba là gì ạ?" Asami vừa đưa lên miệng vừa hỏi.

Món ra đầu tiên trước món chính là món cá nóc nấu đông. Cô phục vụ tầm ba mươi tuổi, chân hơi có khuyết tật. Cả bà Kai và cô phục vụ đều để chân trần, chứ không mang tất dù đã sang tháng Mười một. Máy điều hòa đang chạy cũng vừa ấm. Đôi chân trần dưới bộ phục trang kiểu Nhật hoàn hảo đến từng đường chỉ, khêu gợi đến lạ lùng.

"Có người nói đó là các món được phục vụ trong nhà thổ, người khác lại bảo chúng xuất phát từ các lữ quán bên các đại lộ chính thời Edo. Nó dễ gần và tính tế hơn nhiều món kaiseki truyền thống của Kyoto."

Bà Kai đang tiếp các vị khách già kia dù không tham gia trò chuyện, bà chỉ ngồi nghe, hầu rượu và tỏ vẻ quan tâm. Có lúc họ hỏi kiểu như cô có chơi golf không, thì bà Kai đáp rất ngắn gọn: tôi ghét đi bộ lắm. Hầu chuyện khách quả là khó khăn, dù có là bà chủ, nữ hầu bàn hay người pha rượu. Bà Kai là người hoàn hảo trong chuyện này.

"Em chẳng biết gì về món kaiseki cả."

Hôm nay Asami ít nói hơn khi ngồi ở các quán ăn kiểu Ý hay kiểu Pháp. Chắc ngôn từ của nàng nghẽn lại trong khoảng không gian khép kín. Gã nhớ lại, hồi xưa, Yoko cũng thế khi đến đây lần đầu.

"Với tuổi như em mà biết rõ thì mới là bất thường."

"Nhưng có ngon không ạ?"

"Thực sự là không."

Một đĩa ngao, những lát cá ngừ tươi lạnh, chai rượu sake lạnh thượng hạng của vùng Ishikawa được bày ra. Gò má với làn da mỏng mảnh của Asami hơi ửng hồng lên.

"Anh định nói món kaiseki ấy ạ?" Đưa mắt nhìn mấy vị khách già, Aoyama hạ giọng.

"... về cơ bản chỉ dành cho người cao tuổi thôi."

Gã thì thào, giọng như châm chọc làm Asami phá lên cười. Lại là tiếng cười ấy, nó cứ quanh quẩn bên tai, đọng lại một cảm giác khoan khoái.

"Tại sao lại thế ạ?" Nàng ngước mắt hỏi, tay gắp wasabi phết lên miếng sashimi cá ngừ. Aoyama ngắm nhìn bàn tay nàng đang cầm đũa. Bàn tay của một cô gái hai tư tuổi, đã vượt qua nỗi ám ảnh bị ngược đãi từ thuở ấu thơ nhờ có múa ballet, rồi lại phải đoạn tuyệt với múa vì lý do sức khỏe. Ngón tay nàng thon thả với điểm nhấn là những chiếc móng đánh phớt hồng, mạch máu xanh thấp thoáng trên mu bàn tay qua làn da mỏng mảnh, tay nàng mịn như được tráng qua một lớp màng nhân tạo.

"Đặc trưng món kaiseki đó nếu gói gọn trong một từ thì đó là mềm. Không có thứ gì gây khó dễ cho hàm răng. Ngay cả tôm cũng xay nhuyễn rồi làm thành tôm viên, món thịt thì hầu như không có. Tất cả đều được chế biến kỹ càng, tuy nhiên nói chung món đó chỉ dễ ăn."

Đã khá quen với việc ở bên cạnh Asami nhưng Aoyama vẫn thấy căng thẳng khi ngồi vai kề vai. Cổ họng khô khốc, gã phải tự kiềm chế không liên tục nâng ly với tốc độ ngày càng nhanh. Người ta thường nói nhiều khi căng thẳng, mất bình tĩnh, đã thế lại phải cố làm cho người khác giới ngồi ngay cạnh chú ý đến mình.

"Người ta hay nói đồ ăn Nhật rất có lợi cho sức khỏe nhưng tôi lại có ý nghĩ khác. Trước tiên là cái kiểu ngồi ăn cạnh nhau xung quanh quầy bar như thế này rất kỳ quặc. Ngay cả các quán sushi cũng không ngồi đối diện mà ngồi cạnh nhau. Hơn nữa lại vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới bể với đầu bếp ở phía trong quầy. Chỉ nghĩ đến kiểu vừa ăn vừa tán những câu chuyện như: mực này thuộc giống nào, bắt ở đâu, chỉ còn ăn ngon được trong vòng hai tuần... là đã thấy lạ lùng rồi, em có nghĩ thế không?"

"Đúng thế thật. Em không hay đến những quán sushi, cũng ít khi ngồi ăn ở những quầy bar như thế này vì nó đắt lắm. Nhưng em cũng cảm thấy chỗ ngồi thật kỳ quặc."

"Tệ hơn nữa, nó còn tạo ra bè cánh."

"Bè cánh?"

"Ừ, những kẻ trong và ngoài quầy rất dễ bắt chuyện. Có cả những quán sushi mà khách khứa hay ngồi ở quầy bar đều biết mặt nhau hết. Ở đó, đối với những khách đến lần đầu thì cần phải có một chút dũng khí mới dám ngồi ăn ở quầy. Bởi ở đó đã hình thành một cộng đồng nhỏ, trong đó bầu không khí hòa nhã là hết sức quan trọng. Không phải từng người nói với nhau mà tất cả các câu chuyện đều thông qua người dẫn chương trình là bếp trưởng. Thế nên quầy bar không thể là chỗ cho các đôi tình nhân tận hưởng những phút giây êm đềm bên nhau, nếu không họ sẽ bị cô lập với phần còn lại trong quán."

"Em cũng hình dung được."

"Và nữa là khi mệt mỏi rã rời thì không bao giờ muốn ăn sushi hay là kaiseki cả."

"Thật vậy ư?"

"Những lúc ở nước ngoài chẳng hạn, khi mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi chẳng có hứng thú gì với món sushi lạnh lẽo hoặc là món Kaiseki nhạt nhẽo nát bét như tương cả, ít nhất tôi là thế. Nhưng cũng nhiều người nghĩ vậy. Cơ bản thì tùy khẩu vị thôi. Tôi thì thích những món cay như đồ ăn Tứ Xuyên hay Hàn Quốc, chúng rất kích thích vị giác."

"Em cũng rất thích, đồ ăn Ấn Độ chẳng hạn."

"Ừ, món ăn Ấn Độ cũng ngon. Cách nấu ăn sử dụng nhiều gia vị thường là ở các vùng khí hậu nóng, như Cam pu chia, Thái Lan, Việt Nam. Còn Hàn Quốc thì thuộc xứ lạnh nhưng nhiều món ăn Hàn Quốc lại cay. Tôi cũng đã từng tự hỏi tại sao vậy. Hàn Quốc, mà đúng ra là dân Triều Tiên, nằm ngay sát một nước lớn là Trung Quốc, lịch sử đất nước ấy rất tàn khốc dù nền văn hóa thì vô cùng phong phú. Cái lịch sử tàn khốc ấy, nói cụ thể như thế này, ví dụ như bố mẹ ruột của mình bị tàn sát ngay trước mắt chẳng hạn. Trong cái thời kỳ loạn lạc, khủng khiếp như thế thì con người vẫn cứ phải ăn. Khi trong người không còn sức lực, nhuệ khí nữa thì những đồ ăn đậm đà là hợp hơn cả vì chúng giúp đánh thức cảm giác thèm ăn. Sushi và kaiseki không làm được điều đó. Chúng là những đồ ăn lạnh, kích thước vừa phải, mềm, dễ nuốt nhưng không phải là thứ gì mang lại sức sống khi người ta không còn đủ sức để ăn. Cái cảm giác thèm ăn, tôi nghĩ nó xuất phát từ giả định là những gì có sẵn. Bất cứ lúc nào, khi nào cũng có ảo tưởng rằng ở trên đất nước này chỉ toàn những cộng đồng ấm cúng. Chính vì thế mà chúng nhạt nhẽo vô vị, không phải là món ăn dễ chịu đối với những người không thuộc cộng đồng đó."

Aoyama tì tì uống hết năm tuần sake lạnh hảo hạng trong lúc huyên thuyên. Gã nghĩ mình nói quá nhiều. Và tự nhủ, không được phép say, không thể nói những chuyện riêng tư thế trong tình trạng say xỉn. Asami ngừng ăn sashimi, nàng nhìn sâu vào mắt gã. Gương mặt nàng đẹp quá, và lạ lùng nữa, mỗi góc độ đem lại những ấn tượng khác nhau. "Anh Aoyama, lúc nào anh cũng nghĩ những chuyện như thế ạ?"

"Những chuyện như thế?"

"Chuyện anh vừa nói đó."

"Không, đâu phải lúc nào cũng nghĩ thế, chỉ là cuộc đời dạy cho tôi điều đó."

Vậy sao, nàng nói, gắp nốt lát sashimi cá ngừ cuối cùng.

"Em...thích...nghe anh nói những chuyện như vừa rồi."

Gã chợt thấy ngượng ngập. Cô phục vụ chân trần mang thêm rượu, món azuke-bachi và shiizakana. Azuke-bachi gồm cá chình nướng và củ từ hấp, shiizakana là nấm shime- ji trộn tiêu.

"Lần đầu tiên một người đàn ông nghiêm túc nói cho em biết những chuyện như thế."

Sau khi ăn món hồng sấy khô tráng miệng, mấy vị khách già mặc lại chiếc áo choàng do đích thân bà chủ mang tới, chuẩn bị ra về. Họ điềm đạm nói với nhau: "Này, ra khu Ginza chút chứ?" "Thôi, mai tôi phải bay sang Seatie sớm, nghe nói ngồi máy bay lâu không chỉ gây đau lưng mà còn ảnh hưởng đến cả hệ miễn dịch."

Xin chào, họ nói khi đi qua hai người, rồi bước ra khỏi cửa.

Kẻ có thực quyền bao giờ cũng nhã nhặn, Aoyama thầm nghĩ.

"Tại em trẻ quá, lại là phụ nữ nên chẳng ai nói chuyện nghiêm túc vậy chăng."

"Không, tôi lại thấy mình cứ lải nhải mãi những câu chuyện trời ơi đất hỡi."

"Làm gì có chuyện đó. Anh đã dạy em những điều rất rất quan trọng đấy."

"Rất hân hạnh," Aoyama nói, nhấp thêm ngụm sake lạnh thượng hạng, cười ngượng ngùng rồi kể tiếp.

"Thực ra, nói thì nói vậy thôi, tôi khá thích ăn sushi."

Nghe vậy, Asami cười phá lên. Aoyama cũng phì cười, một phần gã thấy bớt căng thẳng khi trong quán chỉ còn lại hai người, bà chủ Kai đang đứng tiễn khách. Rồi gã quyết định nói với nàng chủ đề chính của đêm nay. Bà chủ Kai đã quay vào nhưng đứng hút thuốc cách xa hai người. Loại thuốc không đầu lọc.

"Hôm nay tôi muốn nói với em một việc quan trọng," gã mở đầu.

"Chuyện gì thế ạ?" Asami đang gắp miếng nấm shimeji, gò má nàng hơi ửng đỏ.

"Lẽ ra chuyện này phải nói trước khi uống rượu, hoặc là ngồi ở nơi nào không có hơi men."

Asami bỏ lại miếng nấm vào khay hình bát giác, đọc thấy sự lúng túng của gã, nàng hạ ánh mắt xuống tay mình.

"Cho đến giờ, tôi vẫn chưa nói lời nào về chuyện riêng của tôi. Bảy năm trước, vợ tôi đã qua đời."

"Vợ tôi," nghe đến từ đó, toàn thân Asami như cứng lại, rồi nàng quay sang nhìn gã khi nghe đến câu "đã qua đời".

"Ừ, rồi từ đó, tôi chưa hề qua lại với ai. Em đừng nghĩ tôi là một kẻ duy luân lý nhé. Tôi cũng từng không nghiêm túc lắm đâu, tôi lao đầu vào công việc ngay sau khi vợ tôi mất. Hồi trước tôi đã kể về việc mời nữ nhạc công chơi đàn organ ống người Đức rồi nhỉ. Đó là ngay sau cái chết của cô ấy. Quán ăn này chúng tôi cũng thường ghé qua. Em đừng hiểu lầm tôi coi em là người thay thế cho vợ tôi hay em giống vợ tôi. Vì đương nhiên em và vợ tôi là hai người hoàn toàn khác biệt. Sau những lần gặp gỡ như thế này, tôi đã nghĩ đến chuyện đi bước nữa..."

Gương mặt Asami biến sắc, vô cùng hoảng hốt. Hơi thở nàng trở nên gấp gáp, bờ vai run rẩy sau lần áo đen láng.

"Nếu những điều tôi nói là không phải, em bỏ quá cho. Nếu em không có một chút tình cảm nào với tôi thì những gì tôi nói quả là lố bịch. Mà có thế cũng chẳng sao, tôi đã là như thế, liệu em có chấp nhận tôi không?"

Ánh mắt nàng hướng về phía Aoyama rồi đổ xuống, bờ môi nàng mấp máy mãi không nên một nụ cười, xem chừng rất khó nhọc, rồi nàng buông xuôi, khe khẽ lắc đầu.

"Em...không phải là người như thế."

Giọng nàng có cái gì khác trước, bỗng như một làn gió lạnh băng thổi qua.

Không phải là người như thế nghĩa là sao? Nàng chưa muốn ổn định cuộc sống gia đình? Hay nàng chưa thực sự có ý với mình?

"Xin lỗi anh."

Nàng nói, và đứng dậy. Bà chủ Kai quay lại nhìn.

Điều Aoyama cảm thấy lo ngại nhất đã xảy ra. Gã lúng búng, không tìm được ngôn từ cần nói. Gã tự nhủ phải làm gì đó song cơ thể gã chẳng nghe theo. Trong khi đó, Asami với chiếc áo khoác da treo trên tường, rồi nàng cáo biệt.

"Em xin phép, em về đây."

Lần đầu tiên Aoyama thấy biểu hiện đó của nàng, gã chỉ biết nhìn chết trân.

Một âm thanh khô khốc vang lên, cánh cửa đóng sập lại. Bà chủ Kai dập tàn thuốc, trách móc:

"Còn ngồi thừ ra đấy? Mau đuổi theo đi chứ?"

Tay vẫn cầm chiếc áo khoác, Asami bỏ đi như chạy, xuyên qua đám gái bán hoa và lũ đồng tính. Gã phải chạy mới theo kịp trước khi Asami ra đến đường lớn.

"Asami!"

Aoyama vừa chạy vừa gọi với theo, cổ họng gã như tắc nghẹn, không thể gào to lên.

Khác với lúc đến, con ngõ nhỏ ấy như thoát khỏi hiện thực. Thình lình đập vào mắt là cận cảnh đám gái bán hoa trong những bộ đồ rẻ tiền mỏng tang, lũ đồng tính đội tóc giả, mặt trát đầy những son là phấn, gã thấy như bỗng nhiên lạc vào một bộ phim. Cũng giống như một con ác mộng. Màu xanh lục từ mái tóc, màu móng chân lạnh toát trên những đôi giày cao gót, màu son đỏ chóe lóe trên môi mấy gã đồng tính, và màu tất kim tuyến hồng, những sắc màu ấy nhảy múa trong mắt mang lại cảm giác mơ hồ về những gì đang diễn ra. May là mùa đông, Aoyama nghĩ, chứ giờ mà tiết trời ấm áp thì cái cảm giác phi thực còn dữ dội hơn nhiều.

"Asami!"

Asami dừng chân ngoảnh lại sau lần gọi thứ ba. Aoyama vẫn cứ chạy theo mãi, đến gần chỉ cách một sải tay. Gương mặt Asami như giận dữ lắm.

"Xin lỗi, chuyện đó đường đột quá. Dù sao hôm nay cứ để tôi đưa em về. Câu trả lời cho ngày hôm nay hãy để lần sau, hoặc là qua điện thoại, hay bất cứ lúc nào cũng được. Có lẽ em chưa hề suy nghĩ về chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn nói trước, rồi ra sao thì ra."

Asami vẫn như giận dữ lắm, nàng lẩm bẩm điều gì và cứ lắc đầu quầy quậy. Giọng nàng nhỏ đến mức không thể nghe rõ được. Hơi thở hai người tạo thành những quầng khí trắng đục. Cái cảm giác phi thực như đột nhiên bị ném vào trong giấc mơ hay là một bộ phim nào đó vẫn tiếp diễn, chỉ có hơi thở tạo ra làn khói trắng đục đem đến cho Aoyama cảm giác thực tại.

Asami ngước nhìn gã, như muốn nói điều gì mà không sao thốt nên lời, nàng lại cúi đâu rồi chầm chậm cất bước ra phía con đường lớn. Chậm đến mức thi thoảng gã không dừng lại chờ thì sẽ vượt nàng mất. Aoyama lững thững bên nàng, mơ màng nhìn dãy nhà cao ốc xa tít qua những kẽ hở từ con ngõ nhỏ xíu. Anh đèn đỏ chớp lên đều đặn ngay phía trước dãy nhà đằng Tây Shinjuku. Gã thấy giống như màn hình điện tâm đồ. Ra đến đường lớn, hai người đứng một lúc chứ chưa vội gọi taxi. Aoyama nhận ra Asami không khoác áo choàng, gã với tay và khoác lên người nàng. Lúc chiếc áo choàng ôm trọn lấy tấm lưng Asami cũng là lúc nàng ôm chầm lấy gã như sắp sửa ngã quỵ. Nàng tựa đầu vào gã rồi vòng tay ra sau lưng. Bờ vai nàng khẽ run rẩy, một cái ôm thật lóng ngóng. Aoyama thực sự bối rối, chỉ biết nâng đỡ nàng nếu không chắc nàng sẽ không thể đứng vững, bàn tay gã cảm nhận rõ cái lạnh ngấm vào chiếc áo khoác da đang bao bọc bờ vai nàng. Rồi Asami buông gã ra và nói:

"Anh không đùa với em đó chứ?"

Aoyama thoáng nổi da gà, cả sắc mặt và giọng điệu của nàng là một thứ gì đó rất khác. Gã cảm thấy lớp màng bao phủ cả dây thanh quản lẫn da mặt nàng giờ đã bong hẳn ra.

"Đưong nhiên rồi, chuyện nghiêm túc đấy!”

Aoyama nói với giọng khê đặc. Gã thấy sắc mặt nàng lại chầm chậm trở về như cũ, như cái màng đùng đục vẫn lơ lửng đâu đây đã quay lại, phủ kín da dẻ nàng. Nàng không đeo mặt nạ giấu mình hay trưng cái màng đó để lảng tránh ánh nhìn từ người đối diện. Nàng không thể nào cố tình làm như vậy. Đó là sự thay đổi rất đỗi tự nhiên. Cười khi thấy buồn cười, bực tức khi bị khinh thị. Chỉ là vậy thôi nhưng nó diễn ra trong tích tắc, tự nhiên và đột ngột quá mức, khiến gã nghĩ rằng nàng đã trở thành một con người khác, và cái màng đùng đục ấy bong hẳn ra, rồi lại kết dính vào.

"Em hạnh phúc lắm!" Nàng thủ thỉ.

Lại là giọng nói và âm điệu thường thấy của nàng. Asami nói lòi cảm ơn khi gã bước vào taxi. Khẽ hôn lên má nàng, Aoyama nhận ra gã đã quên kể cho nàng về Shigehiko. "Em yêu anh," môi kề môi, nàng thì thầm. "Anh yêu em," Aoyama đáp lại sau nụ hôn ngất ngây.

Asami vẫy tay mãi đến khi chiếc taxi khuất dạng.

"Anh quen cô ta ở đâu?"

Bà chủ Kai đã chuẩn bị sẵn một bình rượu sake hâm nóng, một đôi chén hạt mít Arita, rồi cùng ngồi tiếp rượu gã. Aoyama huyên thuyên với bà hết chuyện tổ chức thi tuyển, rồi cả thân thế Asami. Gã thấy mình nói hệt như một đứa trẻ vô tư lự. Chắc tại bởi nụ hôn ngay trước khi cánh cửa taxi khép lại. Bờ môi nàng mềm mại, lạnh giá. Cảm giác tội lỗi lạ lùng gã chưa bao giờ thấy xâm chiếm cõi lòng ngay khi những bờ môi rời xa nhau. Gã ý thức được rằng mình đã làm một điều không thể nào tha thứ, cũng không thể rút lại được. Gã thấy một chút gì hơi tàn nhẫn, xen lẫn dư vị ngọt ngào chết điếng. Ước gì mình lại được chạm vào bờ môi nàng như thế một lần nữa, gã mơ màng, cho dù có phải quẳng đi cả gia tài....

Bà Kai ngồi ngay trước mặt với điếu thuốc không đầu lọc trên môi, tay châm rượu sake vào chiếc chén hạt mít. Gương mặt bà khá thanh tú nhưng sau nụ hôn với Asami, gã chỉ còn thấy trên đó những dấu ấn của tuổi già.

"Bà thấy cô ấy thế nào?"

Gã cất tiếng vì thấy bà Kai cứ im lặng. Không phải gã cần tham khảo ý kiến mà chỉ muốn xác nhận lại rằng bà có hiểu không thôi. Thời buổi này không tìm đâu được một cô gái tuyệt vời như thế đâu, bà có hiểu không? Ỷ gã là như vậy.

"Một cô gái lạ lùng!" Phì hơi thuốc, bà Kai trả lời.

"Lạ lùng?"

"Kiểu người như thế, tôi mới gặp lần đầu."

"Giờ là thời nào rồi, có phải ngày xưa đâu."

"Tôi cũng nghĩ vậy nhưng có những cái nhất định không thay đổi, đó chính là việc người ta thấy điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời. Cái này, chỉ cần nói chuyện một chút thôi là tôi hiểu ra được. Những người trẻ tuổi bây giờ đại để chỉ có hai loại, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là nghệ nhân hay nghiệp dư, một là không biết điều gì là quan trọng nhất đối với mình, hai là biết mà không đủ sức để bảo vệ. Còn cô gái này thì khác, cô ta hiểu rõ mình cần gì nhưng không muốn cho ai biết. Không phải là tiền bạc rồi, sự thành đạt hay là một cuộc sống bình dị hạnh phúc, một người đàn ông mạnh mẽ hay một đức thánh thần kỳ dị, chắc hẳn không phải là những thứ ấy. Có cảm giác như cô ta đang phơi bày tất cả mọi thứ nhưng lại mơ hồ, chẳng biết đâu mà lần. Tôi thấy cái khả năng đó của cô ta. Một cô gái khó hiểu đúng không nào?"

"Nhưng cô ấy tuyệt đấy chứ?" Aoyama hỏi. Bà chủ Kai lộ vẻ ngạc nhiên, châm thêm một điếu nữa.

"Anh thực lòng với cô ta hả?"

Nghe vậy, gã thấy hoang mang. Cảm giác như bà ta chỉ trích rằng gã biết cô gái không đơn giản chỉ là một người con gái tốt mà vẫn cứ nhắm mắt lao đầu vào, gã muốn ngã sụp ngay tại đấy mà không được.

"Tôi không nghĩ cô ấy có gì xấu, tôi đang nghiêm túc đây."

Aoyama nói vậy, bà chủ Kai lắc đầu vẻ khó xử.

"Cô ta không thuộc mức tốt hay xấu. Có thể tôi chưa biết hết còn anh thì đã mê mẩn cô ta rồi nên chẳng bận tâm đến những điều tôi nói. Nhưng nếu được, với những cô nàng kiểu ấy, anh nên tránh xa ra thì hơn. Một là tốt quá mức cần thiết, hai là tệ đến xúc đất đổ đi, ba là cả hai trường hợp đấy."