← Quay lại trang sách

Chương 9

Ngày hôm sau, Asami gọi điện đến công ty ngay lúc sáng sớm. Lần đầu tiên Aoyama nhận được điện thoại của nàng.

"Em đây, gọi đến công ty thế này có phiền không ạ ?"

Mới đầu, cô nhân viên trẻ tuổi Takamatsu nhấc ống nghe. Công ty nhỏ có cả thảy mười bốn người, trừ ông kế toán Tanaka đã hơn năm mươi tuổi thì mọi người đều xưng hô bằng tên thân thiện chứ không gọi là sếp. Anh Aoỵama, có điện thoại của cô Asami ở đường dây số 4... Chắc hẳn cô này đã hỏi Asami gọi từ đâu đến, nàng trả lời làm sao nhỉ. Văn phòng bé nên Aoyama không có phòng riêng. Mọi người sẽ nghe hết mất thôi, mà thây kệ, gã tự nhủ, đằng nào chẳng phải công bố với mọi người, rồi thể nào cũng sẽ bị cười cho mà xem, cưới một cô kém gần hai mươi tuổi, lại còn xinh hơn cả diễn viên điện ảnh thế cơ mà. Nhưng về cơ bản, chắc mọi người sẽ mừng cho mình thôi.

"Có phiền gì không anh ?"

"Sao mà phiền, anh đang định gọi cho em đây."

"Em muốn nghe giọng anh quá thôi."

"Này, mình giống nhau rồi đấy."

Takamatsu liếc về phía gã trong khi đánh máy. Năm nay cô mới hai mươi lăm tuổi. Sau khi tốt nghiệp trung cấp, cô chuyển sang sống tại London một năm rồi về làm việc cho hãng truyền hình địa phương nhưng vì luôn muốn thực hiện những cuốn phim tài liệu thực tế nên cô xin nghỉ việc và xin vào công ty Aoyama. Mấy vị có thâm niên lúc đầu đã phản đối vì cô tỏ ra khá tự phụ khi phỏng vắn nhưng Aoyama lại đánh giá rất cao trình độ tiếng Anh và bầu nhiệt huyết của cô. Hiện cô đang phụ trách việc mua lại những chương trình phim tài liệu nước ngoài và lập kế hoạch cho các chương trình hợp tác song phương với các nhà sản xuất nước ngoài. Trong khi đám nhân viên trẻ tuổi chỉ chực lên mặt ganh đua về lập kế hoạch thì Takamatsu lại vô cùng điềm đạm, làm việc hăng say. Trước kia cô đã từng yêu một người nước ngoài.

"Xin lỗi anh, hôm qua...em bối rối quá."

"Đừng nói thế, cũng tại anh đường đột quá thôi."

"Anh biết tại sao em lại gọi cho anh không ?"

"Chắc là biết, anh cũng nhớ giọng em."

Cách nói chuyện của Asami hơi có chút thay đổi, vẫn nhã nhặn nhưng giọng nàng vang lên chút nũng nịu, bớt dùng kính ngữ và tăng thêm phần thân mật. Có lẽ là nhờ nụ hôn ngày hôm qua, và vì nói chung hai người đã sẻ chia cho nhau những bí mật lớn lao nhất. Lẽ đương nhiên, Aoyama chào đón sự thay đổi trong giọng điệu của nàng. Cái thanh âm như nũng nịu ấy ngày càng lớn lên, mang đầy nhục cảm, nó quấn riết lấy hệ thần kinh, khiến gã phải cố kìm nén không bộc lộ niềm sung sưóng ngất ngây.

"Em, em không dám chắc, khó tin quá anh à."

"Những chuyện hôm qua anh nói ?"

"Còn gì ngoài những chuyện đó đâu."

"Ừ, vì mọi thứ đường đột quá."

Thoáng im lặng, Asami hỏi với giọng ngọt ngào:

"Thật...chứ anh ?"

"Thật chứ, tất cả những gì anh nói hôm qua đều là sự thật."

Gã quên kể cho nàng về Shigehiko nhưng quên chứ không phải dối trá. Nghe giọng nói của Asami, gã chỉ muốn ngay lập tức lao đến gặp nàng. Nỗi nhớ làm các dây thần kinh toàn thân gã rào rào nổi sóng, cả thái dương nóng ran và cổ họng rực lên từ bên trong.

"Mình sẽ lại gặp nhau ngay chứ anh ?" Asami tha thiết. Đương nhiên rồi, gã đáp lại.

Takamatsu đang nhìn về phía này. Aoyama nói sẽ gọi lại sau rồi cúp máy và thấy Takamatsu đang mỉm cười. Gã nảy ra ý định thử nói chuyện với Takamatsu xem sao. Aoyama vẫn chưa biết cụ thể nên làm những gì kể từ giờ. Giả dụ như ngủ với nhau chẳng hạn. Hay cứ bằng lòng với những nụ hôn, tìm hiểu nhau dần và chờ đợi tất cả sau ngày cưới ? Đêm hôm trước, gã cũng đặ ngấm ngầm, dò hỏi và nhận được câu trả lời của bà chủ Kai như sau:

"Dào ôi, tôi chẳng hiểu, tôi chẳng thể hiểu được tư duy các cô gái trẻ ngày nay, có quá nhiều loại. Đặc biệt là cô gái kia thì tôi xin chịu. Chỉ có một điều, quan hệ của anh và cô đó càng sâu đậm bao nhiêu, anh sẽ đâm lú lẫn vì cô ấy bấy nhiêu. Mà này Aoyama, anh cần phải nhớ rằng anh chưa hiểu gì về cô ta. Vậy làm thế nào để hiểu được bây giờ ? Xin nói luôn là chẳng có cách nào cả, mà cũng chẳng có ai hiểu được đâu. Hừm, cô ta có chút gì đó như người thời xưa. Nói thế cũng không hoàn toàn chính xác nhưng khi tôi còn làm geisha, thi thoảng tôi cũng gặp những cô gái hệt như cô ta trong giới phong lưu ngày ấy. Chắc khoảng một, hai cô gì đó, đẹp tuyệt trần ! Đương nhiên họ là những đóa hoa nổi bật nhất và chồng họ cũng chẳng phải hạng vừa. Đó là những cô gái mà trời phú cho gương mặt khả ái, sắc đẹp kỳ dị làm nảy sinh mọi điều bất hạnh cho chính bản thân họ và những người khác, vẻ đẹp ấy hủy hoại mọi thứ xung quanh và đàn ông thì không kẻ nào cưỡng lại nổi."

Aoyama mời Takamatsu đi ăn trưa. Takamatsu gọi điện đặt bàn tại quán ăn mà cô thích nhất ở Tokyo. Đó là quán ăn Ấn Độ nằm ngay trước đền Shingu. Cửa hàng không quá lớn, cả thảy có tám bàn đã kín khách, vài người vẫn đang xếp hàng chờ đến lượt. Hình như Takamatsu là khách quen, chiếc bàn sát cửa sổ trông ra khu rừng Shingu đã được sắp sẵn cho cô.

"Bia anh nhé ?" Cô hỏi và Aoyama gật đầu gọi bia Ấn Độ, loại có in hình ba con chim hồng hạc trên nhãn. Takamatsu uống luôn bằng chai chứ không rót ra cốc. Trong lúc thưởng thức món gà và tôm nướng tandoori, Aoyama thuật lại tất cả những gì đã xảy ra, từ khi gặp gỡ đến nụ hôn ngày hôm qua.

Nghe xong chuyện, Takamastu rú lên:

"Ôi giời ơi, này, làm thế nào mà anh lãng mạn bất thình lình thế hả."

"Tôi á ?"

"Chứ còn ai nữa."

"Tôi lãng mạn ấy à ?"

"Thì đúng thế mà, em cứ nghĩ anh là một trong số ít những người làm những thước phim tài liệu đâu ra đấy ở cái nước Nhật này cơ đấy."

"Chuyện làm phim tài liệu với chuyện riêng tư thì can hệ gì nào."

"Không được phép để yếu tố lãng mạn xen vào những thước phim tài liệu, chẳng phải anh đã dạy thế là gì ? Cái kết cục không thể cưỡng lại được đó là nảy nòi ra cái chủ nghĩa lãng mạn, mà lãng mạn là một thứ rất chi là mông lung, đầy phiền hà và hiểm họa."

"Tôi đã nói thế à ?"

"Tất nhiên anh không diễn tả trực tiếp như thế nhưng em nhớ là đã học được những điều đó. Tất nhiên công việc và chuyện riêng tư là hai chuyện khác nhau, ngay cả em cũng nghĩ mình lãng mạn đấy chứ. Có điều không hay là chủ nghĩa lãng mạn sẽ khiến ta trở nên mù quáng."

Ngọn tiêu huyền đổ bóng ngoài cửa sổ, đung đưa theo chiều gió. Nhìn cận cảnh gương mặt Takamatsu khi cô đang ăn món gà Tandoori rồi cà ri cà tím thịt băm, Aoyama lờ mờ hiểu ra những điều bà chủ Kai đã nói. Takamatsu trông bình thường nhưng cuốn hút ở vẻ mặt đầy tự tin và háo hức, kết hợp với phục trang cũng không đến nỗi nào, nét mặt thanh tú, nhìn tổng thể thì quyến rũ song ... cũng thường thôi. So với Takamatsu, dường như Asami có khuôn mặt và một cơ thể mong manh dễ vỡ. Gã luôn có linh cảm như ở nàng có điều gì luôn chực sụp đổ, mọi thứ sẽ tan tành nếu đột nhiên có gì đó chao nghiêng mất thăng bằng. Cứ ở bên nàng là thấp thỏm lo âu, giống ngực dồn thúc, gã không còn là chính mình.

"Tôi đang mù quáng sao ?"

"Chính xác là vậy !"

"Nhưng tôi khẳng định đến 120 phần trăm là tôi say mê cô ấy."

"Thế anh có muốn ngủ với cô ta không ?"

Aoyama im bặt sau câu hỏi đó. Đương nhiên là gã muốn nhưng e sợ rằng chỉ khẽ chạm vào thôi là nàng sẽ tan biến mất. Nhưng nói thẳng tưng thế thì có lẽ sẽ bị cười nhạo, Aoyama nghĩ vậy và hiểu ra ý nghĩa của từ lãng mạn là gì.

"Có chứ."

"Thế thì làm đi."

Ừ, gã gật đầu và lại im lặng một lúc lâu, tay vẫn đang xúc món cà ri trứng thịt heo lên thìa.

"Anh sợ chứ gì ?" Takamatsu hỏi với vẻ nghiêm trọng, rồi cười phá lên khi thấy gã gật đầu. Aoyama cũng cười theo. Ôi giời ơi, Takamatsu lại lầm bầm.

"Không phải là tôi e ngại chuyện ấy sẽ không như mong muốn đâu nhé."

"Chứ sao nữa, bốn mươi tuổi mà tệ trong chuyện ây thì chết quách đi cho rồi đời."

"Thế tôi sợ cái gì chứ, chẳng lẽ lại sợ bị cô ấy ghét bỏ vì điều gì không hay sao ?"

"Câu này anh tự hỏi mình đúng không ?"

"À ừ, tôi sợ điều gì đó sẽ đổ vỡ vì trót đã quá say mê cô ấy mất rồi. Cụ thể thì chẳng có cái gì đáng sợ cả, ấy thế mà không hiểu sao vẫn cứ e sợ."

"Anh lãng mạn quá."

"Lãng mạn chẳng phải là thứ đáng có sao. Cố đấm ăn xôi mời gọi bằng những ngôn từ trau chuốt sáo mòn mà cô ấy từ chối thì thà đợi đến lúc lấy nhau rồi có hơn không, đơn giản vậy thôi."

Lúc đang ăn món tráng miệng làm từ cà rốt và sữa, Takamatsu hỏi dồn dập rằng gã định làm tình ở đâu, khách sạn hay là nhà nàng ở Suginami vậy ?

"Đi du lịch thì sao?" Gã trả lời và Takamatsu gật đầu: "Cũng không tệ."

"Em này, anh cho cả công ty nghỉ hai ngày để thay thế lại hệ thống máy tính. Ở vùng đảo I/u có một khách sạn hay lắm, đồ ăn thì miễn chê, lại có cả suối nước nóng nữa, nếu như em không bận gì, mình đến đó rồi thong thả nói chuyện nhé ?"

Rời khỏi công ty, gã ghé vào bốt điện thoại gọi ngay cho Asami. Gã mời nàng đi du lịch và nàng đáp với thanh âm thường thấy, thánh thót như dây đàn, rằng nàng vui lắm. Aoyama ngập ngừng khi nhắc đến những từ "khách sạn", "suối nước nóng", chẳng khác gì nói rằng cứ ngủ với nhau đã trước khi lấy nhau. Không có quy tắc chung nào dành cho việc mời mọc phụ nữ cả. Không lẽ cứ phải lo lắng, rằng trước khi giải quyết xong thủ tục pháp lý mà bị từ chối tức là đối phương không thích mình sao ?

"Anh này, đến khách sạn ấy, phải ăn mặc thế nào nhỉ ?"

"Ăn mặc thế nào là sao ?"

"Khách sạn đó chắc sang trọng lắm ?"

"Ở đấy là khu resort nên cứ ăn mặc thoải mái thôi."

Aoyama không đả động đến việc sẽ thuê một hay hai phòng ngủ mà định luôn thời gian và địa điểm hẹn gặp rồi cúp máy. Gã đã đặt trước khi gọi điện cho nàng, một phòng junior-suite với hai giường đơn. Ngày hẹn là thứ Bảy sẽ đến sau ba ngày nữa, điểm xuất phát là từ sảnh khách sạn ở Akasaka noi hai người vẫn hò hẹn. Gã nghĩ đương nhiên sẽ phải kể tất cả sự thật cho Shigehiko.

Hôm đó, gã đã kể trong lúc ăn tối. "Có một đêm thôi ư ?" Shigehiko có vẻ thắc mắc và tỏ ý muốn gặp mặt trước ít nhất là một lần.

"Thì tối Chủ nhật sẽ về đây."

"Ối giời, có khác gì tuần trăng mật ?"

"Khác chứ sao không. Để xem người ta thế nào đã rồi mới giới thiệu, chứ nhỡ giới thiệu xong mà bị từ chối thì mất mặt."

"Chuyện này kỳ cục đây."

"Cái gì ?"

"Thế bố đã nói hết với cô ấy chưa ? Nhà mình chẳng có tài sản gì đáng giá, nhà cũng là đi thuê, ôtô chỉ là xe nội địa bình thường chứ đâu phải Mercedes, cuộc sống sẽ chỉ ở mức khiêm tốn thôi."

"Cụ thể vậy thì chưa, thế mày nghĩ cô ấy chỉ là nhắm vào tài sản ?"

"Không, loại đấy xưa như diễm, mà nếu thuộc loại đấy thì cũng khó qua mặt được bố.

Ý con không phải vậy, nhưng biết đâu cô ta cứ nghĩ rằng mình giàu có thì sao ? Không đơn giản đâu."

"Ờ nhỉ, để khi đi du lịch, bố sẽ lựa lời nói."

"Đúng, kiểu gì cũng nên nói, chứ nhìn bố cũng có vẻ là người giàu đấy."

Shigehiko nói sẽ gọi bạn đến ngủ cùng vào tối thứ Bảy và sẽ chịu trách nhiệm báo với cô Rie như thế, hẳn cô Rie sẽ ngạc nhiên lắm đây...

***

Khách sạn nằm cách thành phố Ito về phía Tây khoảng một giờ ô tô, ở đó có một sân golf danh tiếng, nơi diễn ra các giải đấu lớn vào mùa xuân hàng năm. Khách sạn thường kín phòng suốt từ mùa hè đến mùa thu, còn mùa đông thì tương đối vắng vẻ.

Asami khoác trên mình một bộ cánh phối màu be nhạt và đỏ, chờ sẵn ở sảnh khách sạn, trên đường đi nàng hầu như chẳng nói năng gì. Aoyama ăn mặc chỉn chu hơn cho một buổi đi picnic thông thường, gã nhét hai chiếc va li vào trong cốp, đeo kính đen rồi phóng ra đường quốc lộ, chỉ vậy thôi mà trong xe bao trùm một bầu không khí nhục cảm đầy bí ẩn. Gã cảm thấy dục vọng cùng sự căng thẳng hiển hiện lên trước mắt, bao trùm và cô lập hai người. Asami mang theo một bình cà phê ủ nóng. Gã tì tì uống đến ba ly suốt chặng đường đi, trong lúc nói những chuyện chẳng ra đâu vào đâu. Không có cảnh trí nào lọt vào trong mắt gã. Ngập tràn trong không gian là dự cảm sống động, gã sẽ nói những điều quan trọng khi chỉ còn hai người, thời gian bên nàng lâu hơn hẳn thường lệ, một đêm dài bên nhau.

Lúc làm thủ tục đăng ký vào khách sạn, Aoyama chợt nhớ tới Shigehiko và thầm nghĩ "Cái thằng mới học cấp II mà nói năng chắc ra vẻ !" Không phải "mới cấp II", mà phải nói là "đã lên cấp III" mới đúng.

Con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo dẫn đến khách sạn với phần mái màu vàng cam kiểu miền Nam nước Pháp, chênh vênh trên mỏm đá trông xuống biển Izu. Sảnh khách sạn toát lên bầu không khí trang trọng, ngay từ cửa chính đến con đường dẫn ra bãi xe với cách bài trí từng khóm hoa, từ cung cách phục vụ của nhân viên mở cửa và khuân hành lý đến vị trí những bộ ghế sofa bọc da, tất cả đều được chủ nhân dày công sắp xếp. "Khách sạn tuyệt quá !" Asami thì thầm. Bắt đầu từ những nơi hò hẹn, cho đến các quán bar, các nhà hàng, vì nàng, Aoyama toàn lựa chọn những nơi sang trọng nhất mà gã biết.

"Biết đâu cô ấy tưởng bố giàu lắm thì sao ? Không đơn giản đâu !" Shigehiko đã phán như vậy.

Asami đứng ngước nhìn vòm trần sảnh khách sạn cao vút với bộ đèn chùm kết bằng những thanh thép uốn lượn theo kiểu Tây Ban Nha, nép sát vào Aoyama. Gã đang ghi tên nàng lên tấm thẻ ra vào, trong đầu lẩn quẩn với ý nghĩ về sự mâu thuẫn giữa việc sống những khoảng thời gian vui vẻ và việc xây dựng một gia đình.

Căn phòng hạng junior-suite có một ban công nhỏ xinh, từ đây phóng được tầm nhìn ra sân golf và cả bờ biển.

"Giờ chúng ta làm gì cho đến bữa tối nhỉ ?"

Aoyama ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa. Có bao nhiêu điều phải nói trước với nàng, lo nhất là về chuyện Shigehiko. Nhưng chuyện đó có lẽ cứ để khi ăn tối rồi thong thả nói cũng không sao. Giờ mới hơn ba giờ chiều, chỉ khoảng một tiếng nữa hoàng hôn sẽ xuống, thời gian ẩm ương, để làm gì cũng là quá sớm hoặc là quá muộn. Asami ngồi ngay kế bên gã. Nàng mang đôi giày bệt màu đỏ, mặc quần vải màu be nhạt với chiếc áo len đỏ, quấn quanh cổ là chiếc khăn choàng màu be, tóc búi gọn gàng. Đầu gối hai người khẽ chạm vào nhau. Asami cứ bỏ kính ra rồi lại đeo kính vào, thi thoảng nàng lại chăm chú nhìn gã.

"Cách đây khoảng hai, ba mươi phút đi ô tô có một viện bảo tàng cũng tương đối. Ở đó trưng bày nhiều tranh Nhật Bản nhưng cũng có không ít tranh theo trường phái ấn tượng. Đi ngay bây giờ thì chắc tới kịp trước khi đóng cửa. Bến cảng tàu cá nho nhỏ ngay sau lưng khách sạn này cũng hay, nơi đó có mấy chiếc tàu gỗ cũ kỹ rêu phong, ngay sát đó là một quán cà phê tuyệt hảo."

Trong lúc gã nói, Asami đặt chiếc kính râm lên bàn, rồi xõa tóc xuống. Như thước phim quay chậm, mái tóc óng ả của nàng từ từ xõa xuống ngang vai, phả ra mùi hương thơm ngát. Không biết là mùi hương gì nữa, dầu gội, dầu dưỡng tóc hay nước hoa của nàng chăng.

Mà thực tế có khi chẳng có mùi hương nào cũng nên. Có một cái gì đó vừa xổ tung, ào đến gã rồi lan tỏa khắp căn phòng đang chực tối dần đi, nó đậm đặc và có một sức mạnh rõ rệt khiến Aoyama thấy ớn lạnh.

"Chủ quán cà phê là một dị nhân, hồi xưa từng là võ sĩ đấm bốc. Lão này thích tiểu thuyết và phim ảnh nên bày đầy trong quán những sách và tạp chí. Ngắm hoàng hôn trên bến cảng cũng thú vị ra trò."

Asami không để ý nghe bất cứ những gì gã nói. Nàng cởi chiếc khăn quàng cổ rồi gấp ngay ngắn đặt canh ghế sofa. Máy sưởi trong phòng hoạt động khá mạnh đến mức mặc áo len là toát mồ hôi. Lúc nàng cởi chiếc khăn quàng, Aoyama cảm thấy như có một thứ gì đó thoát ra, làm khoảng không càng trở nên đậm đặc. Aoyama không biết phải làm gì. Và rồi Asami đứng dậy, đi ra phía cửa chính, tắt hết đèn trong phòng. Trong khoảnh khắc, bóng tối lấp kín cả căn phòng, khiến hương thơm dậy lên từ mái tóc đang buông xõa của nàng càng trở nên đậm đà và đặc quánh, hệt như mùi rượu vang lúc lên vị men ngọt ngào. Aoyama biết, gã đã bị Asami xâm chiếm hoàn toàn.

Gã không thể nào cất thành tiếng, hỏi tại sao nàng lại tắt hết đèn đi, cứ tiếp tục huyên thuyên những điều vô nghĩa với hơi thở nhọc nhằn.

"Đúng rồi, tắm suối nước nóng có lẽ là tuyệt nhất. Ở đây có phòng tắm lớn trong khu locker của sân golf, đương nhiên không cần chơi golf cũng vào được. Bể tắm ở đó rộng mênh mông, anh nhớ không nhầm thì có cả phòng xông hơi và bể sục nữa. Cứ thư thả tắm rồi sau đó chơi bi-a cũng hay, có cả bóng bàn nữa nhé, rồi thì làm chút cocktail ở quán bar cũng không tôi."

Chỉ còn tia sáng mờ mờ hắt vào từ khung cửa sổ, chiếu thẳng đến chân ghế sofa, toàn căn phòng đã chìm trong bóng tối. Ở nơi đó, giữa hai chiếc giường đơn, Asami đang cởi dần những thứ nàng đang mặc. Mọi thứ cứ hiển hiện dần lên, từ cánh tay đến chiếc cổ xinh xắn, từ bờ vai xuống khoảng lưng trần, từ cặp đùi xuống đến tận đầu gối. Khuôn mặt nàng mờ ảo, nửa như tươi cười, nửa như giận dữ. Khi nàng nhào mình lên giường với chiếc quần tí xíu cũng là lúc gã dứt cơn huyên thuyên.

"Đến đây với em," nàng mời gọi. Không có chút gì là nũng nịu mà rất chân thành, giống như một lời kêu cứu.

"Anh đến ngay với em đi, cứ để nguyên đồ như thế."

Gã tiến đến gần giường mà cảm thấy ngột ngạt như thể hơi thở trở nên khó nhọc, có cái gì đó đã dính bết trong cổ họng. Asami mở tung tấm chăn ga quấn quanh thân người khi gã đến nơi và nhìn xuống.

"Xem này !" Nàng ngước nhìn với vẻ mặt buồn bã. "vết bỏng này là dấu tích sự trừng phạt của bố dượng em đấy."

Nàng tự chỉ tay vào hai vệt da sần trên đùi trái. Rồi cởi nốt chiếc quần còn lại, phơi bày tất cả. Aoyama hít sâu. Đúng là chân nàng có vết bỏng nhưng ngoài chỗ đó, dường như không tìm thấy có khiếm khuyết nào, không có gì cả. Và gã không hề cảm thấy đây là thân thể lõa lồ của một cô gái. Hiển hiện ngay trước mắt là một khuôn mặt rồi vùng yết hầu, bộ ngực và hai đầu vú, chiếc rốn với cái eo thon và vùng rừng bí ẩn, rồi đôi chân với những đường cong kỳ bí như trò sắp đặt lạ lùng chưa bao giờ được chiêm ngưỡng. Nhưng không giống thân thể của các cô người mẫu trên tạp chí, tất cả bao trùm trong một màu trừu tượng.

"Anh nhìn chưa ?"

Aoyama gật đầu như robot.

"Anh nhìn kỹ tất cả chưa đấy ?"

Rồi..., gã thốt lên rồi lại gật đầu. Gã bị giằng xé bởi hai luồng suy nghĩ, nửa muốn trốn chạy ngay khỏi nơi này, nửa muốn mơn man bộ ngực hoàn hảo đang rung rinh của nàng.

"Đến bên em đi, à, anh cứ mặc nguyên thế nhé, anh..."

Aoyama cứ thế làm theo. Gã để nguyên quần áo, chưa cởi cả giày, nằm xuống bên cạnh, vòng tay trái đỡ lấy đầu nàng.

"Anh nghe em hỏi này," nàng ôm chặt, đan chân vào gã và thì thầm bên tai: "Cơ thể em, anh đã nhìn hết rồi chứ ? Cả chân em nữa này."

Nhìn rồi, gã rên rỉ đáp lại. Xuyên qua lần áo len, bộ ngực căng tròn chạm vào tận trong tim gã, khẽ rung rinh theo từng nhịp đập hối hả.

"Ngón chân em cơ mà, anh nhìn chưa, nó thế nào nào ?"

Móng chân vỡ rồi.

"Tại múa ballet mà nó ra như thế đấy."

Anh biết.

"Chỉ mình em thôi phải không ?"

Tất nhiên rồi.

"Anh có hiểu không ? Anh chỉ được yêu mình em thôi."

Anh biết rồi.

"Ai cũng nói thế vậy, nhưng anh sẽ khác chứ ? Chỉ mình em thôi, được không anh ? Chỉ mình em thôi, chỉ mình em thôi ý. Em sẽ trao anh tất cả nếu như tình yêu này anh chỉ dành riêng em. Anh, anh có hiểu không ?"

Và nàng bắt đầu lần cởi quần áo Aoyama trong khi không ngừng thì thầm: Chỉ mình em thôi.